“Đại Ưng, đừng để bị dọa, người này nhà họ Hứa đều biết, không phải bác sĩ Lâm gì đó đâu!” Có người nhắc nhở.

Đại Ưng chau mày.

Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân thanh thúy vang lên.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc trường bào màu trắng nhìn như người cổ đại đi đến.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, đôi mắt nheo lại, tay trái nắm thanh kiếm, cất bước đi về bên này. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Dương, đồng thời kêu lên: “Vì sao anh lại trốn ở đây? Bây giờ chúng †a có thể bắt đầu cuộc chiến của Thiên Kiêu hay không?”

“Không tiện lắm.”

Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Không tiện sao?”

Người tới cảm thấy kỳ lạ nhìn xung quanh, tầm mắt lướt qua đám ông Quang, Hứa Minh Tùng, bà cụ Hứa, hừ lạnh một tiếng nói: “Sao thế? Anh bị một số con mèo con chó quấn lấy à? Sao những người này có thể đối phó được anh? Vì sao không nhanh chóng giải quyết bọn họ? Cần gì lãng phí thời gian như thế?”

Lâm Dương không nói chuyện.

Nhưng người bên ông Quang nổi giận.

“Con mèo con chó? Các hạ muốn nói ai?” Một người không kìm nén được lửa giận, tiến lên trước lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên là các người, chẳng lẽ là tôi sao?” Người tới lạnh nhạt nói.

“Cậu nói cái gì?”

Cậu… Quá làm càn rồi!”

“Khốn nạn!”

Mọi người tức giận.

“Đánh cậu ta ra ngoài đi!”

Ông Quang không thích nhất là người cuồng vọng! Nhất là người này còn đang ở bên cạnh ông ta, sao ông ta có thể dễ dàng tha thứ? Lập tức nghiêng người nói với người bên cạnh.

Nhưng mà lúc này, người đàn ông để chòm râu dê lúc trước đột nhiên tiến lên vài bước, vội vàng nói: “Ông Quang, không thể…”

“Có ý gì?” Ông Quang hơi bất ngờ nhìn ông ta.

“Người này… Không đơn giản!”

“Không đơn giản sao?” Người nọ khàn giọng nói.

Ông Quang ngẩn ra, lúc này mới dời mắt nhìn Đại Ưng.

Chỉ thấy Đại Ưng nhìn chăm chằm người nọ, trong mắt lóe lên vẻ hoang mang, còn có một chút không chắc chắn.

Có thể khiến Đại Ưng lộ ra vẻ mặt như vậy, đủ để thấy đối phương không phải người †ầm thường.

“Đại Ưng, người kia là ai?” Ông Quang cảm thấy không đúng lắm, vội vàng mở miệng hỏi.

“Tôi… Tôi không chắc chắn lắm…” Đại Ưng chần chừ nói.

“Không chắc chắn cái gì?”

“Tóm lại là ông Quang… Đừng nên hành động thiếu suy nghĩ thì hơn.” Đại Ưng nhỏ giọng nói.

Ông Quang nghe thấy thế, suy nghĩ một lát, nói với bà cụ Hứa: “Bà cụ, nhà họ Hứa bà, sao người nào cũng có thể tới giương oai thế? Chúng tôi là khách, bà không sợ quấy nhiều tới khách nhà họ Hứa sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play