“Người nào?”

Vì nhiều trang copy tự động nên mình lên nội dung sai này ngăn ngừa họ copy nhé! Mai mình sẽ thay lại nội dung nhé! Mong cả nhà thông cảm nhé!

Bà cụ nhà họ Lưu còn cho rằng mình nghe lầm, cho nên không nhịn được, hỏi lại một lần nữa.

“Bà ngoại, là đạo diễn Tống Kính, là ông ta yêu cầu cháu nhất định phải mời anh rể Lâm tới đây, nếu như anh rể Lâm không đến, bữa tiệc ăn mừng này sẽ bị hủy bỏ đó!”

Tô Dư vừa mới nói xong câu này, tất cả mọi người đều giật mình kêu lên.

Bao gồm cả Lưu Lăng Nhiên.

Nếu như hủy bỏ tiệc ăn mừng, không nói đến việc người bên ngoài sẽ đồn thổi như thế nào, ít nhất sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Tô Dư.

Đối với một ngôi sao mới nổi mà nói, giây phút nào cũng rất quan trọng, bữa tiệc ăn mừng này đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến cả đời của Tô Dư.

Lại thêm hiện tại toàn bộ mọi tầng lớp xã hội, thậm chí là toàn bộ giới giải trí đều chú ý đến bữa tiệc ăn mừng này, một khi hủy bỏ, chẳng phải mọi người sẽ không ngừng nhớ đến, lặp đi lặp lại, ảnh hưởng lớn đến Tô Dư.

“Con gái à, chuyện này có nghiêm trọng như thế không?”

Lúc này đây, giọng nói của Lưu Lăng Nhiên trở nên run rẩy.

“Mẹ à, chắc hẳn mẹ đã từng nghe con nói qua rồi, sở dĩ con có thể gia nhập vào đoàn làm phim này cũng chính là do anh rể mm 22 Lâm giới thiệu.”

“Lâm Dương giới thiệu ư?”

Đám người nhà họ Lưu giật thót.

“Lăng Nhiên, vì sao mẹ chưa từng nghe con nhắc đến chuyện này vậy?” Bà cụ nhà họ Lưu cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ, nghiêng đầu hỏi Lưu Lăng Nhiên.

“Mẹ à, loại chuyện này ai sẽ tin tưởng chứ? Một thằng con rể phế vật sao có thể quen biết với đạo diễn Tống Kính chứ? Con cho rằng đây chỉ là vì Tô Dư muốn giữ thể diện cho thằng con rể phế vật kia, cho nên mới nói như thế…”

Giọng điệu của Lưu Lăng Nhiên có chút ấm ức nói.

“Hiện tại xem ra Tô Dư không nói dối.”

Bà cụ nhà họ Lưu trầm giọng nói.

“Bà ngoại à, nghe mọi người nói như vậy, hình như mọi người biết anh rể Lâm đang ở đâu hả?” Tô Dư phát hiện ra vẻ mặt của mọi người không đúng lắm, cô ta không nhịn được, lên tiếng hỏi.

“Chuyện đó..” Ánh mắt của đám người Lưu Quốc Bảo, Lưu Thu Yến lóe lên, ấp úng.

“Nhóc Cẩm, mọi người không biết Lâm Dương đang ở đâu, cháu… Sao cháu lại chạy đấn đây hỏi mọi người chứ? Mọi người đâu thân quen gì với cậu ta.” Lúc này, Lưu Thu Yến lên tiếng, cố gắng nở một nụ cười.

“Đúng thế, nhóc Cẩm, cháu muốn tìm cậu ta thì gọi điện thoại cho Lâm Dương, tìm bác với dì cháu làm gì?” Lưu Quốc Bảo cũng vội vàng lên tiếng.

“Cháu không tài nào gọi được điện thoại cho anh rể Lâm, hơn nữa cháu vừa mới hỏi giám đốc của khách sạn, thiệp mời của anh rể Lâm đã được quét qua, trên ghi chép của khách sạn, thời gian mà anh ấy đi vào khách sạn là cùng một lúc với mấy người, cháu nghĩ mấy người chắc chắn đã chạm mặt, đã lâu như thế cũng không thấy anh rể Lâm đi vào, cho nên cháu mới đến đây hỏi mọi người.” Tô Dư lo lắng nói.

“Nhưng dì thật sự không biết Lâm Dương đang ở đâu.” Lựu Thu Yến đáp lời.

Bà ta âm thầm đưa mắt nhìn bà cụ nhà họ Lưu.

Bà cụ nhà họ Lưu không nói câu gì, lúc này Lưu Thu Yến mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Con gái, con nghĩ cách khác thử xem, có lẽ cậu ta chỉ đi nhà vệ sinh mà thôi.” Lưu Lăng Nhiên an ủi.

“Đã cho người vào trong nhà vệ sinh tìm, nhưng không có người.”

Tô Dư giận dữ đáp.

Lúc này một thư ký chạy đến, đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nói.

“Cô Cẩm, vì sao ngài Lâm lại rời khỏi khách sạn thế?”

“Rời khỏi khách sạn ư?” Tô Dư ngạc nhiên hỏi lại.

Người phụ nữ này lấy điện thoại di động của mình ra, phát một video.

“Video này là do tôi vừa lấy được từ camera giám sát của khách sạn, hình ảnh trên đó thể hiện rõ, sau khi ngài Lâm đi vào bên trong khách sạn, sau đó không lâu đã đi ra.

“Anh ấy rời khỏi khách sạn rồi hả?” Tô Dư sửng sốt hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play