Chương 2176:

Lâm Dương lạnh lùng nói, tay kéo từng bộ phận trên cơ thể Tô Bảo Minh ra.

Thủ pháp thành thạo, giống như một đầu bếp…

Mọi người run rẩy nhìn, toàn bộ đều trợn tròn mắt.

Trước sau chỉ 5 phút, Tô Bảo Minh… Đã bị tách ra thành vô số linh kiện…

Thủ pháp chuyên nghiệp này, khiến da đầu người xem run lên!

“Được rồi, Tô Bảo Minh đã chết, kế tiếp, nên đến bước tiếp theo rồi!” Lâm Dương hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

“Bước tiếp theo? Là gì?” Thủ Mệnh thất thần hỏi.

“Diệt thôn!” Lâm Dương lạnh lùng nói.

Diệt thôn? Đầu Thủ Mệnh, Hùng Khải Ủy gần như bùng nổ, trống rỗng.

Những người xung quanh đều cảm thấy choáng váng.

Đây là muốn làm gì? Đuổi tận giết tuyệt sao? Bác sĩ Lâm này…

Là ma quỷ à? Mọi người run rẩy, gương mặt trắng bệch, cho rằng mình nghe Tầm rồi.

“Bác sĩ Lâm, cậu…

Cậu nói cái gì? Diệt thôn? Chuyện này…

Sao có thể làm chuyện này được?”

“Bác sĩ Lâm, chúng tôi vô tội mà! Người của thôn Dược Vương chúng tôi chỉ nghe lệnh bề trên và trưởng thôn! Mọi chuyện mà chúng tôi làm đều đo bọn họ sai bảo!”

“Thật sự không liên quan tới chúng tôi mà, bác sĩ Lâm!”

“Câu xin cậu tha cho chúng tôi một mạng đi!”

Rất nhiêu người quỳ trên đất, khóc lóc đập đầu nói.

“Tha cho các người một mạng sao? Lúc trước khi thôn Dược Vương các người dùng người sống chế thuốc, giết hại người vô tội, giết những người đối nghịch với các người bằng thuốc độc, sao các người không tha cho bọn họ một mạng?”

Lâm Dương hưng dữ nói.

Cừu hận trong lòng anh, cho dù là người nào cũng không thể dập tắt.

Lần này anh tình nguyện trở thành một kẻ ác, cũng không muốn tha cho bọn họ.

Giọng nói vừa vang lên, liền không do dự nâng cánh tay.

Lúc này lực lượng của anh lớn kinh người, một cánh tay đánh xuống, cho dù là ai, cơ thể đều bị nghiền nát như trứng chim, bị đánh nát liên tiếp, chết thảm tại chỗ.

Nhìn Lâm Dương ra tay tàn nhẫn, người của thôn Dược Vương hoàn toàn tức giận rồi.

“Bác sĩ Lâm! Cậu đừng có mà khinh người quá đáng!”

“Thực sự nghĩ rằng chúng tôi để bắt nạt có phải không?”

“Mọi người cùng nhau xông lên, giết!”

Người của thôn Dược Vương phẫn nộ phản kích, gầm thét xông về phía Lâm Dương.

Nhưng sao bọn họ có thể là đối thủ của Lâm Dương được cơ chứ? Vừa giao đấu, liền thành đơn phương bị giết.

Lượng lớn người của thôn Dược Vương chết đi.

Gần như không có người nào có thể chống đỡ nổi từng chiêu thức của Lâm Dương, thậm chí ngay cả nguyên lão cũng bị giết bằng một quyền.

“ Á1”

“Cứu mạng!”

“Đừng mà!”

Người của thôn Dược Vương còn thừa lại đâu dám đấu với Lâm Dương? Cả đám giống như phát điên chạy khắp nơi, giống như ruồi bọ không đầu, hoảng hốt chạy bừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play