Chương 204

Lạc Thiên ngẫm nghĩ lại rồi kể hết mọi chuyện hôm nay ra.

Thì ra buổi sáng hôm nay có người tới đẩy mạnh tiêu thụ vài cây sâm rừng cho Lạc Thiên, giá cả cực thấp. Sau khi Lạc Thiên kiểm hàng thì phát hiện là nhân sâm rừng chính cống, bèn mua hết chỗ nhân sâm rừng đó.

Vấn đề đã xuất hiện ở trên chỗ nhân sâm rừng đó.

Vị trí cháy mà Tiểu Đông phát hiện chính là chỗ Lạc Thiên đặt nhân sâm rừng.

Bắt kể là bom lửa hay là nhân sâm rừng bị động tay động chân vào sẽ tự cháy cũng thế, đều nói rõ một điều.

Có người muốn lầy mạng của Lạc Thiên hoặc Tô Nhan.

Lâm Dương đến chỉ là việc ngoài ý muốn.

Ánh mắt Lâm Dương rét lạnh, biết sự việc đã càng ngày càng kỳ lạ, lập tức gọi điện thoại cho Cung Hỉ Vân.

Sau khi Cung Hỉ Vân biết được sự việc thì lập tức phái tất cả đàn em trong toàn thành phố tìm người bán nhân sâm rừng kia, cuối tùng đã tìm thấy người ở một xóm nghèo trong thành phố.

Mà người nọ cũng không phải kẻ sai khiến phía sau gì cả, chẳng qua chỉ là cầm tiền của người nên làm chân chạy việc cho người mà thôi.

Cung Hï Vân bắt đầu điều tra từ manh mối của người nọ, cuối cùng tra được đến bên chỗ khu vực xám của Thượng Hải, nhưng manh mối đến Thượng Hải thì bị chặt đứt.

Kế tiếp đã không cần tra xét nữa rồi.

Khi biết được kẻ sai khiến phía sau đến từ Thượng Hải, Lâm Dương cũng đã hiểu ra đây là thủ đoạn của ai.

“Xem ra nhà họ Hoa ở Thượng Hải còn ngoan độc, còn vội vã hơn so với tưởng tượng của tôi!”

Lâm Dương thở hắt ra, nhìn Tô Nhan và vợ chồng Tô Quảng vẫn chưa bình tĩnh lại được, bèn nói với Lạc Thiên bên cạnh: “Tiểu Thiên, cô đưa bọn Tiểu Nhan về trước nghỉ ngơi đi, chuyện này để tôi xử lý.”

“Trở về? Tôi còn có thể về chỗ nào nữa?” Lạc Thiên chua xót liên tục.

Căn phòng khám này chính là tất cả của cô ấy.

Chẳng lẽ cô ấy còn có thể về nhà họ Lạc?

“Tiểu Thiên, chúng ta có thể tới công ty của tôi trước, nơi đó cũng có thể ở được mà.” Tô Nhan nói.

“Chuyện này… Được thôi…” Lạc Thiên gật gật đầu.

Tiểu Đông chạy đi sắp xếp xe.

Lâm Dương nhìn về phía trước, sau đó ghé sát vào Lạc Thiên, thấp giọng nói: “Lạc Thiên, công ty của Tiểu Nhan cũng không an toàn, tôi lo lắng những người đó sẽ tìm được công ty của Tiểu Nhan, sẽ tiếp tục hãm hại mọi người. Như vậy đi, tôi có một căn nhà, cô dẫn bọn họ đến đó ở trước đi.”

Nói xong, Lâm Dương nhét một chùm chìa khóa vào trong lòng bàn tay của Lạc Thiên.

Lạc Thiên sửng sót, mắt nhìn chìa khóa trong tay, khó hiểu hỏi: “Đây là chìa khóa của chỗ nào?”

*Thế Kỷ Hào Tình.”

“Anh lại mua nhà ở chỗ đó ư?” Lạc Thiên che miệng kinh ngạc không thôi.

Nhà ở nơi đó có tiếng là đắt đáy, từ khi bắt đầu phiên giao dịch trở đi giá nhà vẫn luôn lên cao không xuống. Hiện tại nhà ở nơi đó đã không phải có tiền là có thể mua được, còn phải tìm quan hệ, không phải người có uy tín danh dự thì ai có thể ở đó chứ?

*Cô dẫn bọn họ đến đó đi.”

Lâm Dương thấp giọng nói rồi xoay người đi ra khỏi đám người.

Lạc Thiên còn muốn nói cái gì, mắt nhìn chìa khóa trong tay, khe khẽ thở dài rồi đi đến bên chỗ Tô Nhan.

Tiểu Đông sắp xếp một chiếc xe cứu thương, trước mắt thương thế của Tô Nhan không lạc quan, vẫn chưa thể tùy tiện lộn xộn, chỉ có thể về nhà tĩnh dưỡng trước. Trương Tình Vũ và Tô Quảng thì vẫn còn ổn.

Xe cứu thương chạy một mạch về phía Thế Kỷ Hào Tình.

Tô Quảng và Trương Tình Vũ cảm thấy kỳ lạ.

“Tiểu Thiên, cô đưa chúng tôi đi đâu đấy?” Trương Tình Vũ nhịn không được hỏi.

“Lâm Dương nói công ty của Tiểu Nhan cũng không an toàn, lo lắng chúng ta sẽ bị hại nên chúng ta sẽ đến chỗ khác.”

“Vậy chúng ta đến bệnh viện Đông y không phải rất tốt sao?” Tô Quảng nói.

“Còn đến bệnh viện? Ông không sợ chúng ta lại bị người ta đuổi ra sao?” Trương Tình Vũ trừng mắt nhìn mắt Tô Quảng nói.

Mặt Tô Quảng ra chiều đau khổ lắm: “Bà nói xem rốt cuộc chúng ta đã đắc tội kẻ nào? Bệnh viện không ở tiếp được nữa, ngay cả phòng khám của Tiểu Thiên cũng bị người ta thiêu…”

“Còn có thể có ai? Tôi thấy tám chín phần mười là người bên Quảng Liễu!” Trương Tình Vũ nói với sắc mặt vô củng mắt tự nhiên.

“Quảng Liễu?”

Trong nháy mắt sắc mặt Tô Quảng tái nhợt đến cực điểm.

Tô Nhan trên cáng cũng sửng sót, mặt tối sằm lại, không nói gì.

Hiện tại xem ra cũng chỉ có chỗ Quảng Liễu là có khả năng nhát.

Mà khi xe cứu thương lái vào Thế Kỷ Hào Tình, vẻ hoang mang trên mặt Trương Tình Vũ càng ngày càng nhiều.

“Tiểu Thiên, cô… cô muốn sắp xếp chúng tôi ở chỗ này?

Cô biết đây là nơi nào không? Đây chính là Thế Kỷ Hào Tình đấy!” Trương Tình Vũ nói chuyện cũng hơi run run.

Bà ta nằm mơ cũng muốn đến nơi này ở một đêm!

Suy cho cùng thì đây chính là khu dân cư xa hoa bậc nhất Giang Thành. Người có thể tới nơi này, ai mà không phải nhân vật đứng đầu Giang Thành?

“Cháu biết…” Lạc Thiên tươi cười nói.

*Tiểu Thiên, cô có nhà ở đây sao?” Tô Nhan suy yếu hỏi.

“Chắc là… có…” Lạc Thiên không đủ tự tin.

“Cậu giàu có như vậy từ bao giờ thế?” Tô Nhan rất kinh ngạc, Tiểu Đông cũng không hiểu ra sao.

Mà lúc này, tài xế đằng trước đột nhiên gọi một tiếng: “Thưa cô, xin hỏi ngài ở tòa nào ạ?”

“A2? Đả… để tôi xem đãi”

Lạc Thiên lấy lại tinh thần, vội vàng lấy chìa khóa ra, quét mắt nhìn số nhà ở mặt trên.

Nhưng mà chỉ liếc mắt một cái, Lạc Thiên đã trợn tròn mắt.

“Tiểu Thiên, cô làm sao vậy?” Tô Nhan càng thêm hoang mang hỏi.

“Không… Không có gì… Bác tài, bác lái đến trung tâm đi.”

“Trung tâm? Khu vực trung tâm sao? Tôi sợ xe này của tôi không vào được đâu…” Tài xế nhíu mày.

“Bác cứ đi là được…” Lạc Thiên nuốt một ngụm nước miếng nói.

Tài xế chần chờ một lát rồi vẫn xoay vô lăng, xuất phát đến phía khu vực trung tâm.

Nhưng mà lái xe chưa được bao lâu đã bị vài tên bảo an cản lại.

Mọi người ló ra cửa sổ nhìn, không ngờ mỗi người bảo an ở nơi này đều là quân nhân xuất ngũ, tố chất cực cao.

“Thưa ông, nếu các người là chủ nhân nơi này thì xin đưa ra chìa khóa biển số nhà của các người. Nếu ông là khách của nơi này thì xin ông gọi điện thoại cho chủ nhà.” Một người bảo an đi lên trước nói.

Tài xế lập tức nhìn về phía Lạc Thiên.

Lạc Thiên chàn chờ một lát, lầy chìa khóa kia ra, đưa cho bảo an.

Bảo an thấy thế, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, lại vội vàng cúi chào Lạc Thiên rồi lui sang một bên.

Hành động của bảo an này thực sự đã dọa những người chung quanh.

Lạc Thiên này đã cho bảo an nhìn cái gì mà phản ứng của anh ta lại mạnh như vậy?

Xe cứu thương dừng ở bên ngoài khu vực trung tâm.

Bởi vì con đường phía trước đều là bậc thang và được phủ xanh (ở đây mang ý nghĩa trồng cây tạo cảnh quan), xe rất khó lái đi vào.

Bất đắc dĩ, Lạc Thiên và Tiểu Đông lấy một chiếc xe lăn, ôm Tô Nhan lên, Trương Tình Vũ và Tô Quảng thì chống gậy đi vào bên trong.

Giờ phút này mấy người giống như nhà quê lên phố, vừa đi vừa ngó nghiêng, mỗi khi đi hết một đoạn đường đều phát ra từng trận cảm khái và tiếng kêu kinh ngạc…

Biệt thự ở nơi này, việc phủ xanh quả thực là đường nét độc đáo, thậm chí ngay cả mặt đất dưới chân cũng không phải vật liệu đá giống nhau, cực kỳ sang trọng.

*Nơi này quá tuyệt vời…” Tiểu Đông cảm khái nói.

“Nếu có thể để tôi ở lại đây cả đời thì tôi nghĩ đời này của tôi đã được xem là hoàn mỹ rôdi…” Trương Tình Vũ cũng nhịn không được nói.

Lạc Thiên cười khổ, trái tim càng đập mạnh hơn.

Nhưng mà ngay lúc mấy người còn chưa chính thức tiến vào khu vực trung tâm, một tiếng châm biếm từ bên cạnh đã truyền đến.

*Ôi chao? Đây không phải là cô Tô Nhan sao? Các người trà trộn vào nơi này bằng cách nào thế? Không biết nơi này không phải là chỗ mà đám người nghèo các người nên nán lại sao?”

Lời này vừa dứt, máy người đều mang vẻ mặt phẫn nộ, nhìn lại phía phát ra tiếng nói.

Lại thấy bên cạnh có một đám nam nữ áo mũ chỉnh tề đi tới.

Tô Nhan ngồi ở trên xe lăn nhìn thấy mấy người này thì sắc mặt nháy mắt trắng bệch đến cực điểm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play