Chương 178

Mấy vị đến đây có chuyện gì không?

Ở bên trong sân nhỏ nằm cạnh Nam Phái, Tần Bách Tùng cau mày lại mà nhìn đám người mặc đồ đen kia xông vào.

Củng lúc đó, có một quý bà nhà giàu ăn mặc xa xỉ, lại còn đeo vàng trên người.

Bất ngờ thay người đó chính là mẹ ruột của Văn Nhân Chiếu Giang, Lý Tư Nhứ!

Bà ta tỏ ra giận dữ mà hét lên với Tần Bách Tùng: “Tần Bách Tùng, ông xem của đứa cháu gái ngoan của ông đã làm ra chuyện tốt gì này!”

Hàng lông mày già của Tần Bách Tùng trùng xuống.

Chuyện ngày hôm nay, ông đã nghe Tần Ngưng kể lại hết rồi, mặc dù cách làm của Tần Ngưng hết sức bốc đồng, nhưng trong tình huống đó thì cũng không còn cách giải quyết nào khác nữa.

Chẳng qua là lời mà Văn Nhân Chiếu Giang nói với Tần Ngưng khiến Tần Bách Tùng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Bây giờ thấy quý bà nhà giàu này tới, Tần Bách Tùng mơ: hồ nhận ra được điều gì đó.

“Bà Văn Nhân, chuyện gì xảy ra thì tôi cũng đã biết rồi, nhà họ Tần chúng ta sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng có sao nói vậy, con trai của bà cũng thật không thể chấp nhận được, cậu ta muốn làm gì? Thế gia Văn Nhân mấy người cũng không cho chúng tôi một lời giải thích nào sao?” Tần Bách Tùng trả lời bà ta với giọng điệu tràm thấp.

“Con trai tôi chỉ đùa với cháu gái của ông một chút thôi, nó có không đúng thật, nhưng mà cháu gái ông thì sao chứ?

Nó muốn giết con trai tôi đấy?” Bà Văn Nhân nổi cáu lên mà chất vấn ông.

“Con trai bà đã chết rồi à?” Tần Bách Tùng hừ lạnh lùng một tiếng.

“Nó đang ở trong khoa cấp cứu.”

“Cấp cứu?” Tàn Bách Tùng có hơi sửng sốt.

“Không thể nào, anh ta chỉ bị thương ngoài da, sao có thể vào cấp cứu được chứ? Huống hồ gì là ngay tại học viện, ở đó có nhiều nhiều bác sĩ như vậy, anh ta sớm đã được họ cầm máu trước rồi, thế thì sao có thể bị đưa đi đến phòng cấp cứu chứ?” Tần Ngưng bước ra từ trong phòng, nghe bà ta nói thế thì cô ta cảm thấy khó tin.

“Con nhóc thối, cô còn dám vác mặt ra ngoài đây sao?

Thế nào? Cô nghĩ là tôi đang lừa gạt hai người à?” Bà Văn Nhân hừ một tiếng rồi nói.

*Tôi muốn xem bản báo cáo về thương tích của Văn Nhân Chiếu.” Tần Ngưng nói.

“Ông là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà tôi phải cho ông xem?” Bà Văn Nhân giận dữ gào lên.

“Bà tới đây đổ thừa cho chúng tôi, chẳng lẽ ngay cả quyền xem bản báo cáo cũng không có sao?”

Người nhà Văn Nhân thế mà lại đưa ra cái yêu cầu này.

Bọn họ cũng đã đoán được, tất cả mọi chuyện đều là một kế hoạch được định sẵn, Văn Nhân Chiếu Giang đang muốn ép Tần Ngưng ra tay.

Bây giờ, Tần Ngưng rơi vào cái mưu kế này rồi, quyền chủ động đã ở nằm Long Thủ của thế gia Văn Nhân.

“Bà Văn Nhân, chuyện này thật sự không thích hợp cho lắm?” Tần Bách Tùng nhìn chằm chằm về phía bà ta.

“Các người không đồng ý?”

“Có chết tôi cũng không gả cho Văn Nhân Chiếu Giang!

Bà Văn Nhân, bà lập tức đi khuyên con trai bà dẹp bỏ cái ý niệm này đi!” Tân Ngưng đáp lại lời bà ta một cách nghiêm túc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trông vô cùng kiên định.

“Ha ha, được! Được! Được lắm! Con nhóc này vừa cứng rắn, tính tình lại bướng bỉnh! Giống như tôi vậy! Chỉ tiếc là cô không quyết định được chuyện này đâu!” Bà Văn Nhân liên tục cười khẩy, trong mát của bà ta lộ ra tia thích thú.

Trái tim Tần Bách Tùng khẽ đập thình thịch một chút, ông có cảm giác chuyện này càng ngày càng bắt ổn.

“Bà Văn Nhân, nếu như đã không còn chuyện gì nữa thì mời bà rời đi!” Ông vội vàng hạ lệnh đuổi khách.

*Sao cơ? Đuỏi chúng tôi đi nhanh như thế à? Nếu tôi đây đi, thì nhà họ Tần của các người sẽ gặp phải tai ương đấy!” Bà Văn Nhân bật cười và nói.

Hô hấp của hai ông cháu bắt đầu trở nên căng thẳng.

“Bà có ý gì?” Tần Ngưng cắn răng hỏi bà ta.

“Ha, cái này mà cũng không hiểu sao? Chuyện con trai bảo bối của nhà tôi bị thương đã lan truyền ra ngoài rồi, cả nhà Văn Nhân chúng tôi cảm thấy rất tức giận, ba của nó đã nói nhất định phải đòi lại công bằng cho nó. Nếu như không nhờ tôi ở bên cạnh khuyên ông ấy, thì nhà họ Tần các người đã sớm gặp tổn thất lớn rồi!”

Bà ta vừa nói dứt lời, khuôn mặt già nua của Tần Bách Tùng đen lại.

So với thế gia Văn Nhân, thì nhà họ Tần thua không phải chỉ một điểm hay nửa điểm, nếu thế gia Văn Nhân gây khó dễ, nhà họ Tần của ông quả thật không chịu nỗi.

Nhưng mà nếu nhà họ Tần liều mạng chống lại, thì cho dù có là gặp phải chịu thiệt tươi nặng nè, thì nhất định thế gia ‘Văn Nhân cũng sẽ không khá hơn đâu.

*Dĩ nhiên, nói thật thì thế gia Văn Nhân bên này của tôi cũng khá tốt, cũng không phải là không thể làm khác được, chúng tôi sẽ không ra tay với nhà họ Tần hạ thủ, nên Tần Bách Tùng, ông cũng đừng cảm thấy quá lo lắng.” Bà Văn Nhân lại mở miệng nói.

Nhưng mà khi lời này lọt qua tai Tần Bách Tùng, đây chắc chắn không phải là tốt đẹp gì.

“Thế gia Văn Nhân bên này của bà? Vậy còn bên kia là?”

Tần Bách Tùng nghiêm túc hỏi.

“Sư phụ nó ở bên kia.”

“Sư phụ của Văn Nhân Chiếu Giang?”

Tần Bách Tùng cảm thấy sửng sốt một chút.

Nói về sư phụ của Văn Nhân Chiếu Giang ở Nam Phái vẫn còn là một ẩn số, không người nào biết sư phụ của anh ta là ai, có người nói là Vũ Văn Mặc, nhưng Vũ Văn Mặc lại tuyên bố nó chỉ là một cái danh mà thôi, thực tế thì ông ấy không hề phụ trách giảng dạy Văn Nhân Chiếu Giang, ông ấy cũng nói rằng y thuật của ông ấy cũng không thể dạy cho Văn Nhân Chiếu Giang.

Chuyện này quả thật là đã làm cho rất nhiều người kinh hãi.

Có người còn đi điều tra chỉ tiết để biết ân sư thụ nghiệp cho Văn Nhân Chiếu Giang rốt cuộc là ai.

Nhưng Nam Phái lớn như vậy mà lại không có một ai dám nói.

“Sau khi sư phụ của nó nghe được chuyện Chiếu Giang bị thương thì cũng hết sức tức giận, nói dù thế nào đi nữa thì chúng tôi cũng phải đi đòi lại công đạo, con trai tôi – Chiếu Giang có tư chất thông minh, là một trong một vạn bác sĩ Đông y thiên tài, sư phụ nó không thể không thương yêu nó, nên ông ấy đã sớm dóc hết mình truyền nghề lại cho nó. Lúc này, nó xảy chuyện, sư phụ nó không thể ngồi yên được, nếu không nhờ chúng tôi ngăn lại, thì e rằng bây giờ người đứng ở nơi này không phải tôi mà là ông ấy.

Nếu ông ấy tới, Tàn Bách Tùng, cái nhà họ Tần nhỏ bé này của ông, sợ là đã sớm tiêu tan rồi.” Bà Văn Nhân cười khẩy rồi nói.

“Sư phụ của Chiếu Giang… Là ai?” Tần Bách Tùng hỏi bà ta.

“Ông cũng biết người này đấy, ông ấy chính là phó viện trưởng của Nam Phái, ngài Long Thủ!” Bà Văn Nhân trả lời câu hỏi của ông một cách bình tĩnh.

Bầy vừa nói xong thì Tần Bách Tùng lập tức bị sét đánh ngang tai.

“Cái… Cái gì? Long Thủ? Phó viện trưởng Long?” Tần Bách Tùng thân thể lắc lư hạ, ông dường như không đứng vững được nữa.

Tần Ngưng đứng phía sau nghe thấy, đầu óc của cô ta như muốn nỗ tung, rồi trở nên trống rỗng…

“Ngài Long Thủ cố ý muốn chúng tôi tới đây, Tần Bách Tùng, nếu như ông không đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, vậy thì nhà họ Tần của ông không chỉ phải đối mặt với thế gia Văn Nhân chúng tôi, mà còn có sự tức giận của ngài Long Thủ nữa đấy, ông nhất định phải đối nghịch lại với chúng tôi sao?” Bà Văn Nhân mỉm cười, nói.

Có phó viện trưởng Long làm chỗ dựa, bà ta tin chắc rằng Tần Bách Tùng là sẽ chịu thỏa hiệp.

Chuyện đã đến mức này, còn chống đối mạnh mẽ hơn nữa thì cả dòng họ của ông sẽ bị chôn vùi.

Nhưng điều làm bà ta không hề ngờ tới là tính khí của Tần Bách Tùng còn mạnh hơn so với trong lời đồn.

“Thế nên ý bà là… Bà muốn tôi đi hy sinh đứa cháu gái của tôi để đổi lầy sự yên ổn cho nhà họ Tần sao?” Tần Bách Tùng dần lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, ông cắn răng hỏi bà ta.

*Ý ông là sao?” Nụ cười trên mặt bà Văn Nhân dần tắt.

“Tôi từ chối.” Tần Bách Tùng hừ một tiếng rồi đáp lại bà ta.

*Ông điên rồi à?” Khuôn mặt bà Văn Nhân tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tần Ngưng cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn ông nội của cô ta.

*Ông nội, nếu như phó viện trưởng Long tham gia, chúng ta.. Nhà họ Tần chúng ta… Không thể chỉ vì con được. ..” Tần Ngưng đau đớn mà nói với ông, nhưng mà cô ta lại không thể nói rành rọt được.

*Ngưng nhi, không lẽ cháu muốn gả cho cái tên Văn Nhân Chiếu Giang đó sao?” Tần Bách Tùng nghiêm túc hỏi cô ta.

Tần Ngưng cảm thấy đau lòng mà lắc đầu.

“Vậy thì được rồi, cháu yên tâm, ông nội sẽ không khom lưng khụy gối với đám người này đâu, cho dù Tần Bách Tùng ông đây có liều cái mạng già này, cũng sẽ không để cháu đi!” Tần Bách Tùng kích động nói, dáng vẻ phẫn nộ của ông trông cứ như muốn liều mạng với đám người kia vậy.

“Được! Được! Được! Tần Bách Tùng, này là ông nói nhé, nếu đã như thế thì cũng đừng có trách tôi!”

Vừa nói xong, bà Văn Nhân phát tay một cái rồi quay đầu bỏ đi.

“Một đám vô liêm sỉ! Ông già đây sợ các người sao? Cùng lắm không ở lại Nam Phái!” Tần Bách Tùng nỏi giận đùng đùng, nói.

Tần Ngưng ngồi ở trên ghế đá ở trong sân, một mình cô ta thương tâm.

Chuyện càng ngày càng mát kiểm soát rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play