Chương 176

Đối mặt với những lời chỉ trích và chửi rủa như nước thủy triều dâng lên, Lâm Dương vẫn lộ ra vẻ hết sức điềm tĩnh.

Tần Ngưng nghiên chặt răng, trong ánh mắt của cô ta giờ.

đây chỉ toàn là oán hận.

Cô ta không thể chấp nhận được việc những người này có thái độ thiếu tôn trọng với anh Lâm của cô ta.

Bắt kể là anh làm gì.

Huống hồ chỉ, máy người đó là đang đổi trắng thay đen!

Nhất là cô nữ sinh kia, những người đứng ở đây đều là bác sĩ, có cả bác sĩ Đông y, trong đó còn có vài người có chút danh tiếng, mà bọn họ không thể nhìn ra là phổi của cô nữ sinh kia có khỏe hay không?

Ai cũng biết, sở dĩ cô nữ sinh này làm như vậy là vì để giữ mặt mũi cho Mao Ái Cầm, và quan trọng hơn là giữ thể diện cho Nam Phái!

Bởi vì… Mao Ái Cầm là người của Nam Phái.

Thế nên lúc này, chẳng có một ai công nhận Lâm Dương!

Hiển nhiên là Lâm Dương cũng biết điều này.

Nhưng lý do mà anh nhất quyết muốn so tài với Mao Ái Cầm, một là vì anh muốn biết thủ đoạn của Nam Phái, hai là anh muốn kiểm tra một chút về bản chất của tổ chức Nam Phái này.

Bây giờ nhìn lại thì chỉ có thể đúc kết bằng năm chữ.

Có tiếng không có miếng!

“Tôi muốn gặp viện trưởng của mấy người.”

Lâm Dương nói một cách hờ hững.

“Cậu không xứng!”

Mao Ái Cầm cười lạnh lùng và đáp lại anh.

“Thế à?” Ánh mắt của Lâm Dương trở nên lạnh lẽo.

“Cô với cậu ta vẫn không chịu quỳ đúng không?” Mấy tên tay sai của Trình Thường Sinh gào lên một tiếng rồi xông tới, bọn họ trực tiếp tung cú đấm về phía đầu của Lâm Dương.

Nhưng ngay giây kế tiếp, có một bàn tay bắt lấy quả đấm kia lại một cách chuẩn xác, rồi đột nhiên bàn tay ấy dùng Sức.

Rắc rác!

Tiếng xương vỡ vụn vang lên.

“AIP”

Người kia lập tức kêu gào thảm thiết, quả đấm ấy cũng bị biến dạng.

“A2”

“Mày làm gì vậy hả?”

“Đánh người! Giết người kìa!”

Đám người xung quanh trở nên náo loạn, bọn họ gào thét chói tai.

“Bảo vệ, bảo vệ, mau gọi bảo vệ tới, mau mau bắt người này lại đi!”

Cô nữ sinh kia cũng lớn tiếng gọi.

“Cậu dám làm càn ở Nam Phái? Được! Được lắm! Nam Phái đã được thành lập nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa có người nào dám gây chuyện ở đây cả, cậu là người đầu tiên, tôi mặc kệ cậu là ai, cậu tiêu đời rồi!” Mao.

Ái Cầm vô cùng tức giận, bà ta chỉ tay vào mặt của Lâm Dương mà liên tục chửi mắng.

Lâm Dương im lặng không nói gì, anh chỉ nhắc chân lên và sải bước tới chỗ của cô nữ sinh kia.

“Anh muốn làm gì tôi?”

Cả người của cô nữ sinh run rầy, thấy anh tiến tới thì cô ấy vội vàng lùi về phía sau.

“Mày cút đi ngay cho tao!”

Tên mập mạp khi nãy xông tới để ngăn Lâm Dương lại.

Nhưng Lâm Dương đã vả cho gã một cái bạt tai.

Bốp!

Lúc này, trên khuôn mặt của gã mập mạp xuất hiện một dấu bàn tay đỏ chót, cú tát ấy khiến đầu óc của gã choáng váng, xoay vòng vòng hai lần rồi ngồi bệt xuống dưới đất.

Tất cả mọi người lại được một phen kiếp sợ.

Bây giờ chẳng có người nào dám tiến tới mà đụng vào Lâm Dương cả.

Lâm Dương nắm lấy cánh tay của cô nữ sinh kia, sau đó anh vén tay áo của cô ấy lên.

Chỉ thấy ở trên cánh tay trắng nõn kia của cô ấy có chỗ hơi đỏ lên, hơn nữa còn là một màu đỏ rất không ổn.

“Cô nói cô đã hồi phục, vậy cô có thể giải thích cho tôi nghe thử đây là cái gì không?” Lâm Dương hỏi cô ấy.

“Cái… Cái này ư2” Cô nữ sinh ấp úng cả nửa ngày không trả lời được.

Những người chung quanh cũng đều câm nín hết.

Đây chính là triệu chứng của bệnh viêm phổi.

Cô nữ sinh này không để cho mọi người xem nhiệt độ của cây nhiệt kế, cũng có rất nhiều người ngầm hiểu, nhưng hành động này của Lâm Dương chắc chắn là đã chọc thủng lớp giấy cửa số rồi…

“Ai nói đây là viêm phổi hả, chẳng… Chẳng qua là do tôi mặc đồ nhiều quá mà thôi! Ngược lại là anh, anh đánh người của Nam Phái chúng tôi, lại còn dám phách lối như: vậy? Mọi người mau bắt anh ta lại đi!” Cô nữ sinh kia thoát khỏi bàn tay của Lâm Dương mà hét to lên.

“Đúng, mọi người cùng nhau lên đi, bắt cậu ta lại!” Mao Ái Cầm cũng kịp phản ứng lại, đây không phải là lúc nói chuyện với Lâm Dương.

“Mọi người lên đi!”

Gã mập mạp ngồi ở dưới đất kia che mặt lại mà gào lên, sau đó có một người xung phong đi đầu tiền về phía Lâm Dương.

Những người còn lại cũng theo đó mà xông lên.

Phòng học thuật giờ đây đã trở thành một nơi hỗn độn.

Đối mặt với đám người xông lên giống như nước thủy triều, cho dù Lâm Dương có mạnh hơn đi nữa, thì e là anh cũng không thể đối phó được nhỉ?

Nhưng mà trông Lâm Dương vẫn rất bình tĩnh.

Lòng bàn tay của Tần Ngưng cũng bắt đầu toát ra mồ hôi.

Cục diện ở hiện trường đã mắt kiểm soát rồi.

Nhưng mà đúng ngay lúc này, có một tiếng quát mắng mang theo sự tức giận vang lên.

“Tát cả dừng tay hét lại cho tôi!”

Đó là một giọng nói rất lớn.

Tất cả mọi người đều bị giọng nói này làm cho bàng hoàng, thế là mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy có đám người đang tản ra.

Một ông lão mặc trên người một bộ hán phục thời Đường bước nhanh tới.

Ông lão vòng hai tay ra đằng sau lưng, khuôn mặt của ông thì lộ ra vẻ giận dữ, ông nói năng một cách thận trọng và cực kỳ nghiêm túc.

Mà khi ông vừa xuất hiện, thì đã có rất nhiều người ở hiện lên nghẹn ngào mà la lên: “Là Diêm Vương sống!”

“Trời ơi, ông ấy thật sự đã tới đây!”

“Đó chính là vị bác sĩ nổi tiếng ở tỉnh Giang Nam!”

Nhiều cặp mắt sáng rực lên, bọn họ cảm thấy kích động không thôi.

“Tiền bói Tần!”

“Chào tiền bối Tần!”

“Tiền bối Tần ngưỡng mộ ngài đã lâu!”

Mọi người bắt đầu rối rít chào hỏi ông, có người còn muốn tiến lên phía trước để làm quen với ông.

Chỉ thấy khuôn mặt của Tần Bách Tùng tối sầm lại, ông trừng mắt nhìn đám người này, rồi giận dữ nói: “Các người đang làm gì vậy? Chỗ này là Nam Phái, chỗ để các người gây sự à?”

“Tiền bói Tần, ông tới thật đúng lúc, ông mau đuỏi tên này ra ngoài đi ạ, anh ta vậy mà lại đánh người của Nam Phái chúng ta, thế thì còn ra thể thống gì nữa!” Mao Ái Cầm bước lên phía trước mà nói với ông.

“Ông nội, không phải như vậy đâu ạ.” Tần Ngưng lập tức tiến lên giải thích.

“Ông nội?”

Không ít người bàn tán xôn xao.

Mao Ái Cầm nghe đến đây cũng cảm tháy sững sờ.

Ai mà có thể ngờ rằng cô gái xinh đẹp tuyệt trần đứng ở bên cạnh Lâm Dương… Lại là cháu gái của Tần Bách Tùng…

Mấy tên tay sai của Trình Thường Sinh thấy ông tới thì lộ ra bộ mặt hết sức khó coi.

Sau khi Tần Ngưng nói sơ qua tình hình chung, sắc mặt của Tần Bách Tùng lập tức trở nên khó coi đến tột độ.

Ông liếc nhìn cô gái kia – người đã nói mình không sao, rồi hạ giọng nói: “Cháu… Tới đây!”

Cô gái có hơi sững sờ, sau đó cô ấy bước tới chỗ ông một cách dè dặt.

Chỉ thấy Tần Bách Tùng nắm lấy cánh tay của cô ấy, rồi trực tiếp bắt mạch.

Một lát sau, ông mang theo vẻ mặt đầy tức giận mà hỏi cô ấy: “Rõ ràng là cháu đã bị viêm phổi, tại sao còn nói là cháu không sao?”

“Wow…”

Toàn bộ hiện trường ò lên.

Tần Bách Tùng nói như vậy là?

Há chẳng phải là nói Mao Ái Cầm không chữa dứt bệnh cho cô bé này? Này chẳng phải là nói y thuật của Nam Phái còn không bằng người trẻ tuổi kia sao?

Tần Bách Tùng là đang muốn vả mặt người của Nam Phái ư2 Lâm Dương khẽ nghiêng đầu sang một bên, anh nhìn Tần Bách Tùng, im lặng không nói gì.

“Thầy Mao, chuyện này là sao hả? Là bà giật dây bảo đứa nhỏ này nói dối sao?” Tần Bách Tùng trừng mắt nhìn Mao Ái Cầm mà hỏi.

“Chuyện này…”

Mao Ái Cầm cũng câm nín.

“Nếu y thuật của bà cao tay hơn chàng trai kia, thế thì bà có bản lĩnh, nếu không thể sánh bằng với người ta, thì hãy giải quyết dựa vào tình hình thực tế, kỹ năng của bà đã không bằng người ta, mà còn dùng đến cả thủ đoạn thấp kém này, bà xứng là một người bác sĩ Đông y sao?” Tần Bách Tùng cũng không hề khách khí gì mà khiển trách bà ta.

Ông vốn dĩ lớn tuổi hơn so với Mao Ái Cầm, thời điểm mà ông gia nhập vào Nam Phái thì Mao Ái Cầm còn chưa bắt đầu học y, thế nên ở trước mặt ông, Mao Ái Cầm chẳng là gì cả.

“Tôi… Tôi sai rồi…” Mao Ái Cầm cúi đầu xuống, bà ta âm thầm cắn răng nói.

“Bà đi viết bản tường trình, rồi sau đó dán lên bảng thông báo của Nam Phái! Tôi sẽ phản ảnh chuyện này lên phía trên!” Tần Bách Tùng lạnh lùng nói.

“A2”

Mao Ái Cầm lập tức trở nên nóng nảy: “Tiền bối Tần, ông tha cho tôi một lần đi, nếu như ông phản ảnh chuyện này lên phía trên, nhất… Nhất định tôi sẽ bị trục xuất ra khỏi Nam Phái, tiền bối Tần, ông để cho một con đường thoát đi “Chuyện đã lớn như thế này, nhiều người nhìn thấy như vậy, bà cho là bà lừa gạt được người ta ư?”

Tần Bách Tùng giận dữ nói.

Mao Ái Cầm vừa nghe ông nói xong, thì sắc mặt của bà ta lập tức xám xịt như tro tàn.

Đúng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn…

“Ngoài ra, tất cả những người có liên can đến chuyện này, hay những người dính vào cuộc hỗn loạn này, toàn bộ đều bị hủy bỏ tư cách tham gia đại hội Vua Ngành Y!”

Tần Bách Tùng tức giận nói.

Nghe đến đây, có rất nhiều người bị dọa sợ đến mức da đầu tê dại, sắc mặt tái nhợt hẳn.

“Ông Tần! Tha cho tôi một lần đi!”

“Tôi không muốn!”

“Tôi vất vả lắm mới giành được tư cách đến Nam Phái…”

Hiện trường lúc này toàn là tiếng kêu than.

Nhưng Tần Bách Tùng vẫn mặc kệ hết tất cả.

“Sư phụ, chúng ta đi.”

Tần Bách Tùng nhỏ giọng nói với Lâm Dương.

Lâm Dương gật đầu, sau đó anh đi theo Tần Bách Tùng ra khỏi phòng học thuật.

“Cậu chủ, Tần Bách Tùng đã tham gia vào.” Đám tay sai kia nghiền răng nghiền lợi mà gọi điện cho Trình Thường Sinh gọi điện thoại.

“Vậy thì thôi, quay về đi.” Trình Thường Sinh cười và nói.

“Vâng.”

Rất nhanh thì chuyện xảy ra ở phòng học thuật đã lan truyền khắp Nam Phái.

Đầu tiên là Nam Phái cử người đến xử lý chuyện này, nhưng vì Tần Bách Tùng ra mặt, cũng chẳng ai dám bảo vệ Mao Ái Cầm, huống hồ gì cái chuyện lừa gạt này thật sự rất đáng xấu hổ, nều Nam Phái đứng ra bảo vệ bà ta, thì đó chính là một vết nhơ. Nam Phái là một nơi hết sức chú trọng đến danh dự của tổ chức, thế nên bọn họ không thể nào chỉ vì Mao Ái Cầm mà tự hủy danh tiếng được.

Dĩ nhiên là sau vụ chuyện này, Lâm Dương cũng đã nhận được nhiều sự chú ý, có rất nhiều người đứng bàn luận về chàng thanh niên trẻ khiến Mao Ái Cầm không xuống đài được, là thần thánh phương nào.

Nhưng mà nhân vật chính lại chẳng có hứng thú gì về chuyện này.

Lúc này, Lâm Dương đang đi tới khách sạn cùng với Tần Bách Tùng.

“Chuyện đã nghiêm trọng lắm rồi.”

Tần Bách Tùng ngồi ở vị trí kế bên người tài xế, ông cất giọng khàn khàn nói.

“Chuyện gì rất nghiêm trọng?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi lại ông.

“Nam Phái đã bắt đầu có hành động với tập đoàn Dương Hoa rồi.” Tần Bách Tùng hạ thấp giọng nói: “Ngày mai bọn họ sẽ gặp nhau để hợp tác ở Nam Thành, năm ngày sau… Chính thức triển khai kế hoạch nhằm vào tập đoàn Dương Hoa, sư phụ, Nam Phái không phải tập đoàn Thượng Vũ, sư phụ không thể nào là đối thủ bọn họ được!”

“Vậy ý ông là?” Lâm Dương tiếp tục hỏi ông.

*Đưa toa thuốc đến cho bọn họ, ngay bây giờ!” Tần Bách Tùng nhìn anh với đôi mắt sáng rực, ông nghiêm túc nói…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play