Chương 1700:

Viên châu kia..e rằng là độc dược!

Hơn nữa không phải là thuốc lập tức phát độc, mà là một loại độc đưØõ có tác dụng chậm.

Thiếu Hải muốn lợi dùng: độc dược khống chế Lâm Dương, để anh làm việc cho mình.

Một khi Lâm Dương uống viên thuốc này, tính mạng của anh sẽ nằm trong tay Thiếu Hải, Thiếu Hải có thể tùy ý bày bố anh.

Cho đến lúc này, Lâm Dương mới xem như hiểu rõ.

Mục đích của Thiếu Hải là anh.

Không phải giết anh, mà là muốn lợi dụng anh.

Nhưng Lâm Dương cũng nghe được chút manh mối từ trong lời nói của Thiếu Hải.

“Thiếu Hải trưởng lão, nghe ông nói vậy, ông biết thần giới đang ở đâu sao?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.

“Trịnh Đan có một chuyện không lừa cậu, chính là cổ linh đường tôi, quả thật có một phần bản đồ vị trí thần giới, chỉ là cô ta không trộm được bản đồ đó thôi!”

Thiếu Hải bình tĩnh nói, rồi lấy một tầm giấy vàng từ trong ông tay áo#ã Hô hấp của tất cả mọi người run Ánh mắt Lâm Dương cũng nóng rực.

Nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, mà ra vẻ khó xử, kiêng ky liếc nhìn, thấp giọng nói: “Nếu uống viên thuốc này của ông, chẳng phải ông muốn giết tôi là giết được sao? Đợi tôi giúp ông lấy được thần giới, khó tránh khỏi ông sẽ qua cầu rút ván, nếu đã như vậy, bây giờ tôi chém giết một | phen thử đột phá vòng vây của ông, chẳng phải vẫn còn con đường ông sao?”

“Hahaha, thằng nhóc họ Lâm, cậu quá xem thường họ Thiếu tôi rồi, tôi đã lấy được đông hoàng thần giới, trở thành lãnh tụ của đông hoàng giáo, đứng trên vạn người, lẽ nào ngay cả tấm lòng bao dung cho một hậu sinh cũng không có sao? Cậu yên tâm, nếu cậu chịu phối hợp! Tôi không chỉ không giết cậu! Còn trọng dụng cậu, đến khi đó thưởng cho cậu vị trí trưởng lão, có gì không thể chứ?”

Thiếu Hải cười nói.

Lời này cũng không phải kônS có lý.

Nhưng Trịnh Đan lại sôt ruột, vội vàng đến bên cạnh Thiếu Hải, vội vã thấp giọng nói: “Sư phụ, người này e rằng đã hận con thấu xương, nếu người trọng dụng anh ta, con lo anh †a…sau này anh ta sẽ báo thù con!”

“Con yên tâm, nười này đâu chỉ hận con, nhất định cũng sẽ hận chúng ta, ta ép cậu ta uống độc dược, trong lòng cậu ta đã sinh ra khúc mắc với ta, người này không diệt trừ, sau này khó tránh khỏi có dị tâm, sở dĩ ta nói vậy, chẳng qua chỉ muốn xoa dịu cậu tai Đợi lấy được thần giới, những đ9Ưði này, một người cũng không thể. lữ lại!” Thiếu Hải thấp giọng cười nói.

Đôi mắt Trịnh Đan phát sáng, liên tục gật đầu.

Lâm Dương bên kia lên tiếng nói.

“Nếu Thiếu trường lão đã nói vậy, tôi còn không đồng ý nữa, thì quá không biết điều!”

Nói xong, Lâm Dương bước về trước, nhận lấy viên thuốc, bỏ vào miệng.

Không mang theo bât kỳ do dự nào!

“Tốt!”

Đôi mắt Thiếu Hải phát sáng, liên tiếp vỗ tay.

Vẻ mặt Trịnh Đan cũng đây ý cưỡi, lên tiếng: “Đây mới là sư huynh tốt của tôi! Lâm sư huynh! Trước kia đều là hiểu lầm, anh đừng trách tôi! Sư muộn xin lỗi anh ở đây!”

Lâm Dương liếc nhìn cô ta, không lên tiếng.

Bây giờ vị Lâm sư huynh thực lực khủng khiếp này cũng đã gia nhập cồ linh đường, vậy nhóm người bọn họ liên trở thành cá năm trên thớt,@#ã56 người ta chém giết.

“Những người này các người dự định giải quyết thế nào?” Phah Lâm nhìn người của đội trật tự, lên tiếng hỏi Người của đội trật tự hô hấp căng thẳng.

Thiếu Hải nhìn nhóm người Lương Tuấn Hùng, đột nhiên hai chân giẫm xuống, người như cuồng long, chớp mắt xông qua đó.

Tc độ của ông ta cực nhanh, người của đội trật tự hoàn toàn không phản ứng kịp.

“Cần thận!”

“Mau ngăn ông ta lại!”

Không ngừng có tiếng la lên.

Nhưng hoàn toàn vô ích.

Với tốc độ vừa rồi Thiếu Hải biểu hiện, hoàn toàn có thể chứng minh thực lực của ông ta còn mạnh mẽ hơn cả Lâm Dương.

Lương Tuấn Hùng hô hấp run rầy, lập tức muốn phản kích.

Nhưng đã không kịp nữa.

Cô ta vốn đã bị thương, sáÐ-cổ thê đôi phó được Thiều Hải?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play