Chương 1651:

 

Đây là thứ họ đang thiếu thốn nhất.

 

Đặc biệt là rất nhiều người hiện giờ đang phải chịu nỗi đau của vết thương, họ đang bị giày vò, đương nhiên khao khát những thứ dược phẩm đó….

 

“Cô đừng mơ!” Nghe thấy lời của Trịnh Đan, Trường Anh, Tưởng Xà đều tức giận bừng bừng.

 

“Tiểu sư muội! Em quá hỗn láo rồi!

 

Như thế là muốn huỷ hoại Thanh Hà Đường sao?”

 

“Cha cô tiếp nhận chức vị đường tcd đã mấy chục năm, Thanh Hà Đường là tâm huyết của ông ấy, cũng là ý chí của Đồng Giáo Hoàng chúng ta, vậy mà cô lại muốn làm thế? Cô..thực sự là đại nghịch bất đạo!”

 

Mọi người đều tức giận nghị luận, chỉ tay trách móc.

 

Sắc mặt Trịnh Lạc trầm xuống, nghiên túc nói: “Đan Đan, nếu như cô muốn chiếm lấy Thanh Hà Đường, vậy tôi khuyên cô tỉn lại đi. Cha cô là tôi đây dù có chết cũng không để cô như ý đâu!”

 

“Vậy thì cha cứ nhẫn tâm để những người này chết vì vết thương đi nhé?” Trịnh Đan chỉ những đệ tử của Thanh Hà Đường đang ở đây, cười nói.

 

Sắc mặt Trịnh Lạc lập tức biến đồi.

 

“Cô có ý gì?”

 

“Có ý gì? Không phải không cần nói sao? Cha ơi, họ ai nấy cũng bị thương, vết thương lại rất nặng, ai bị nhẹ thì chịu một chút là được, người bị nặng thì không kịp chữa trị, hoàn toàn sẽ không sống nồi, cha ạ, cha cứ trừng mắt mà nhìn những đệ tử Thanh Hà Đường này chết dần đi, cha đúng là một đường chủ tốt, trưởng lão tốt, sư phụ tốt đó!” Trịnh Đan cười hi hi, nói.

 

Sắc mặt Trịnh Lạc lại trầm hơn.

 

Những người trong Thanh Hà Đường đã sốt ruột.

 

“Tiểu sư muội! Em đang nói cái gì đó?”

 

“Cô câm mồm lại đi!”

 

“Tôi nói cho cô biết, kể cả chúng tôi chết vì những vết thương này, thì cũng Đường các người đâu!”

 

“Đúng đó, ông đây thà chết cũng nhất định không sống quỳ!”

 

“Cô cứ ở đó mà mơ tưởng chia rễ chúng tôi đi!”

 

Các kiểu tiếng nói phẫn nộ vang lên, rất nhiều người thậm chí còn muốn xông lên, đánh Trịnh Đan một trận, dù cho cô ta là nữ giới, dù cho cô ta là con gái duy nhất của sư phụ, mọi người vẫn oán hận cô ta vô cùng.

 

“Đan Đan, lời bọn họ nói, cô đều nghe thấy rồi chứ? Tôi sẽ không nói những lời thừa thãi nữa, các người đi đi.” Trịnh Lạc bình tĩnh nhìn sang bên này, nói.

 

“Ha ha, người cha yêu dấu của con, vậy thì, cha thực sự mong rằng bọn họ chết một cách phí phạm thế sao, đúng không?”

 

Trịnh Đan cười híp mắt, nói.

 

Lông mày Trịnh Lạc nhíu lại.

 

Mà đúng lúc này, một tiếng kêu hị hốt vang lên.

 

“Sư phụ! Con không muốn chết! Con muốn sống, con muốn sống thật tốt, con vẫn muốn tu luyện võ công! Con không muốn chết đâu!”

 

Giọng hét này thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.

 

Mọi người đồng loạt nhìn sang đó.

 

Họ thấy một đệ tử bị gãy chân đang ngồi gào khóc lớn tiếng trên đất.

 

“Mẹ nó! A Vượng, cậu đang gào thét cái gì thế? Chỉ là gãy một cái chân thôi, không chết được! Cậu câm mồm lại ngay!”

 

Mọi người bên cạnh quát lên.

 

“Gãy một cái chân chẳng lẽ không đủ nghiêm trọng sao? Tôi là một người luyện õ! Nếu như tôi tàn phế rồi, thì không phải sẽ bằng với người chết sao?“ Cậu ta thét.

 

Những người xung quanh lập tức thôi Quả đúng thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play