Chương 1404:

 

Ba ngày trôi qua nhanh chóng.

 

Lâm Dương trở về từ học viện Huyền Y Phái, mà Mã Hải cũng thông báo sắp bắt đầu họp báo, đích thân Chủ tịch Lâm đến tham dự.

 

Đây là một tin tức chấn động.

 

Lúc này, mọi người từ mọi tầng lớp xã hội đều tập trung và quang cảnh cuộc họp báo.

 

Dưới sự đàn áp của các ngành sản xuất khác nhau, thị trường chứng khoán của Dương Hoa liên tục giảm xuống hơn, nửa số nhà máy phải ngừng sản xuất vì nhiều lý do khác nhau và nhiều tập đoàn tài chính do tập đoàn Thiên Hằng đứng đầu đã bắt đầu sản xuất các sản phẩm giống của Dương Hoa.

 

Mặc dù sản phẩm nhái không được hiệu quả bằng của Dương Hoa, thế nhưng những khách hàng không mua được sản phẩm của Dương Hoa thì không còn cách nào khác ngoài việc mua sản phẩm của tập đoàn Thiên Hằng.

 

Trong thời gian ngắn, thị phần của Dương Hoa bị thu hẹp, doanh thu không đủ chỉ. Thậm chí không đủ trả tiền lương cho công nhân.

 

Bây giờ Dương Hoa ngày càng thua lỗ, có thể nói sống một ngày bằng một năm.

 

Các giám đốc điều hành công ty lo lắng đến dậm chân tại chỗ.

 

Cuộc họp báo sắp được tổ chức, vô số người đang nhón chân mong chờ, chờ mong Chủ tịch Lâm làm như thế nào để xử lý tốt tình hình trước mắt.

 

Lâm Huy ngồi trước tivi, bên cạnh anh còn có có một số lãnh đạo trong ngành, ngay cả Đỗ Chí Cường cũng tới.

 

Vì đoạn ghi âm, anh ta đã phải trả cho Lâm Dương một khoản bồi thường cao ngất trời. Dù chưa mở phiên tòa nhưng anh ta biết rằng dù có luật sư giỏi đến đâu cũng không thể để lật lại vụ án với những bằng chứng cứng rắn này.

 

Đương nhiên Đỗ Chí Cường hận Chủ tịch Lâm thấu xương, cũng xúi giục chủ tịch Nam An của tập đoàn Chính Hoa vốn là trung lập đứng về phe của Lâm Huy. Nam An không ngừng lung lay, thấy Dương Hoa sắp phá sản, binh bại như núi, Lâm Huy lại không ngừng tung ra cành oliu, rơi vào đường cùng, cuối cùng lựa chọn đứng bên phía Lâm Huy.

 

“Tôm nhừ cá thối, lần này để xem Chủ tịch Lâm kiêu ngạo của chúng ta đối phó với đám tôm nhừ cá thối như thế nào đây.” Đỗ Chí Cường cầm điếu xì gà, mỉm cười nói.

 

Rốt cuộc thì Chủ tịch Lâm cũng còn quá trẻ, tôi không phủ nhận anh ta là một người rất tài năng, nhưng nhưng dù sao tuổi trẻ là thứ tài năng cũng không thể thay đổi, niên thiếu khinh cuồng! Bây giờ anh ta phải trả giá cho sự cuồng vọng của mình!” Lâm Huy cầm ly rượu, nhấp một ngụm, cười nói.

 

“Chú Lâm, cứ theo đà này, thì hai tháng nữa thị trường của Dương Hoa sẽ bị chúng ta chia cắt hoàn toàn. Nhưng thuốc nhồi máu não và thuốc viêm mũi giờ đa số vẫn do bọn họ sản xuất vẫn. Nếu không giành được hai miếng bánh này thì Dương Hoa giống như con rết trăm chân, chết cũng không ngã xuống. Chúng ta phải tiêu diệt bọn họ hoàn toàn, đúng là hơi khó nuốt.” Đỗ Chí Cường nhịn không được nói.

 

“Đúng vậy, chúng ta nên nên mạnh tay thêm một chút.” Một lão đại bên cạnh bắt chéo chân nói.

 

Lâm Huy suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Thôi, mảng này chúng ta không động vào thì tốt hơn, dù sao thì mảng này liên quan đến quá nhiều người và cả lợi ích của vô số người.

 

Không chỉ riêng ngôn luận của bên Dương Hoa, nếu chúng ta động đến mảng này, e rằng chúng ta không thể chống đỡ nổi lực lượng tham gia!”

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người có mặt nơi đây hơi thay đổi, bọn họ đương nhiên hiểu ý của Lâm Huy…

 

“Vậy chú Lâm, chúng ta cứ vậy mà dừng lại sao? Có phải hơi chùn quá không?” Đỗ Chí Cường không cam lòng, không nhịn được hỏi.

 

“Haha, yên tâm, tôi đã để lại một tay rồi.”

 

Lâm Huy cười haha.

 

Mọi người nhìn về phía ông ta.

 

“Chú Lâm, chú có biện pháp gì ạ?” Đỗ Chí Cường vội hỏi.

 

“Tôi đã xây sẵn nhà máy dược, cũng cao hứng mà đào luôn mấy nhà máy của Dương Hoa.” Lâm Huy híp mắt nói.

 

“Chú Lâm, ý chú là…”

 

“Rất nhiều quốc gia đang phân tích nghiên cứu hai loại thuốc đặc trị này của Chủ tịch Lâm, trong đó có nhiều công ty dược phẩm lớn trong nước. Nếu đúng là như vậy thì sao ta không làm? Không kỳ vọng loại thuốc chúng ta tạo ra có tác dụng tốt hơn Dương Hoa, chỉ cần có thể tiến lên một bước như tằm ăn trên thị trường của anh ta thì Chủ tịch Lâm cũng không chịu nổi! Không phải sao?” Lâm Huy cười nói.

 

“Nhưng…. để đầu tư cho mảng cần một con số cao đến tận trời!” Một đại lão không nhịn được nói.

 

Nghiên cứu và phát triển thuốc từ xưa đến nay luôn tốn một khoản khổng lồ, một khi nghiên cứu thất bại thì tiền đầu tư cũng như bát nước đổ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play