Chương 1157:

 

Lương Huyền Mi không biết phải làm sao, cô ấy đành thở dài giải thích.

 

“Tại sao Hiệp hội võ thuật Yến Kinh lại để mắt đến em?”

 

“Bởi vì em là học trò của đảo Tiêu Sầu đó anh! Cách giảng dạy ở đảo Tiêu Sầu khác nhau một trời một vực so với ở đây ạ! Có thể nói rằng, đây là một nơi cực kỳ đặc biệt. Võ thuật của đảo Tiêu Sầu đã vượt quá phạm vi của võ học truyền thống từ lâu rồi. Mà phía bên Hiệp hội võ thuật Yến Kinh lại lo lắng em sẽ dùng võ đi kiếm chuyện. Như vậy sẽ phá hủy quy tắc bấy lâu nay.

 

Vì thế mà bọn họ mới dành thời gian để quan sát em. Nếu như trong khoảng thời gian này, em lại phạm phải chuyện gì nữa thì chắc chắn Hiệp hội võ thuật Yến Kinh sẽ ra mặt giải quyết. Mà cách giải quyết ở đây lại không chỉ đơn giản là xử lý mỗi mình em, có lẽ bọn họ sẽ còn đi chèn ép cả gia tộc của chúng ta nữa kìa!” Lương Huyền Mi hạ giọng phân tích.

 

“Vậy nên mới nói… Vân Tư Phàm muốn mượn tay Hiệp hội võ thuật để gây áp lực với nhà họ Lương nên mới quấy rầy Huyền Du như vậy?” Lâm Dương hỏi vặn lại.

 

“Vậy lại không đúng ạt! Trước khi em quay về thì Vân Tư Phàm đã làm phiền Huyền Du nhiều lần lắm rồi. Còn về việc gây áp lực với nhà họ Lương thì có thể là do kẻ nào đó có ý đồ xấu xa đã chỉ cho cậu ta làm vậy mà thôi.”

 

“Nếu đã như thế thì em đừng đưa đón Huyền Du nữa! Mắc công lại bị Vân Tư Phàm tìm được cơ hội kiếm chuyện!”

 

“Nhưng mà… Để Huyền Du đi đến trường một mình thì em lại không cảm thấy yên tâm một chút nào cả! Em sợ con bé sẽ xảy ra chuyện lắm…” Lương Huyền Du ngập ngừng nói. Vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng.

 

“Em sợ cái gì chứ? Không phải là còn có anh sao? Để anh đưa Huyền Du đến trường đi!” Lâm Dương mỉm cười ngắt lời Lương Huyền Mi.

 

Lương Huyền Du vừa nghe xong những lời đó mà không khỏi giật nảy mình. Cô bé vùng vằng hét lớn: ‘Không được! Tôi không cần anh đưa đón tôi đâu! Tôi tự đến trường được!

 

Có chết tôi cũng không cần anh kè kè đưa tôi đi học!”

 

“Huyền Du! Em đừng ồn ào nữa! Cứ để cho anh cả đưa em đi đi!” Lương Huyền Mi nghiêm túc quát.

 

Có Lâm Dương đưa Lương Huyền Du đi học thì cô ấy mới yên tâm được.

 

Đến bây giờ, mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ oai phong như thể anh hùng không ai có thể ngăn cản ở trên đảo Tiêu Sầu khi ấy, Lương Huyền Mi vẫn vô cùng ấn tượng.

 

Nếu để cho anh đưa đón Huyền Du thì cái tên Vân Tư Phàm kia sẽ chẳng là cái đỉnh gì cả. Làm sao tên nhóc đó có thể lọt vào mắt Lâm Dương được cơ chứ? Như vậy, chắc chắn Huyền Du sẽ không xảy ra chuyện gì rồi.

 

“Em không cần! Em không cần đâu! Chị àI Em tự đi một mình được mài Em cẩn thận một chút là được rồi! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Chị đừng để cho anh ta đưa đón em đến trường có được không? Chị Huyền MiI Em xin chị đó!” Lương Huyền Du túm lấy cánh †ay của Lương Huyền Mi ỉ ôi năn nỉ. Vẻ mặt làm như thể sắp khóc tới nơi, đôi mắt ngân ngấn nước chỉ trào chực rơi ra ngoài.

 

“Nghe lời chút đi nào!” Lương Huyền Mi nghiêm túc.

 

“Chị…

 

“Em có làm nũng thế nào đi nữa cũng vậy thôi! Đây là nghĩ đến sự an toàn của em cả!” Lương Huyền Mi trầm giọng cắt lời. Dáng vẻ vô cùng cương quyết, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy cũng tỏ rõ thái độ dứt khoát, mãi giữ vững quyết định của mình.

 

Lương Huyền Du ngây người ra nhìn chị gái của mình. Hai mắt cô ấy đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

 

“Chị… Chị… Sao chị nhẫn tâm quá vậy?”

 

Giọng nói của Lương Huyền Du run run. Cô ấy kinh ngạc hỏi Lương Huyền Mi.

 

“Huyền Du à! Đây là chị muốn tốt cho em cả mà thôi!”

 

“Rõ ràng không phải là chị muốn tốt cho eml Chị chẳng hiểu em một chút nào cả! Chị có biết cái người này là người như thế nào không? Nếu như anh ta đụng đến Vân Tư Phàm, thì chỉ có thể bị đánh cho một trận tơi †ả, đến ba mẹ anh ta cũng không nhận ra con mình nữa mà thôi! Nếu như để cho người của trường nhận ra anh ta, vậy thì tên tuổi của em cũng sẽ bị tan thành mây khói cho mà xem!” Lương Huyền Du như muốn hóa điên. Cô ấy phát rồ cả lên, găn từng chữ một.

 

“Huyền Du à! Sao em lại nghĩ như vậy chứ?” Lương Huyền Mi mở to mắt ra nhìn chằm chằm người em gái của mình.

 

“Sao em lại nghĩ như vậy à? Chẳng lẽ em còn không hiểu rõ người này là kẻ như thế nào sao? Anh ta là một tên vô dụng tối ngày chỉ biết ăn bám mà thôi! Anh ta lo cho mình còn không xong nữa là. Dựa vào cái gì mà đòi bảo vệ em chứ? Nói tóm lại, em tự đi học một mình! Em không cần ai đi cùng cả! Nếu như chị để tên vô dụng này đi cùng em, em sẽ đánh chết anh tai”

 

Lương Huyền Du gào khóc um sùm. Sau đó, cô ấy xoay người cái rụp rồi lao ra khỏi cửa.

 

“Huyền Du! Huyền Dul”

 

Lương Huyền Mi vội vàng la lên.

 

Nhưng Lương Huyền Du đã rời khỏi biệt thự nhà họ Lương .

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play