Nám Nám đưa tay lên lau nước mắt, khuôn mặt đáng thương, biểu cảm rất sinh động.

Đương nhiên, Nám Nám thật sự lo lắng cho Mami!

Nhưng ngoài lo lắng ra con bé vẫn không quên gán ghép ông chú lợi hại và Mami, hai người chẳng có tiến triển gì cả.

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đứng lên, vội vang quay người đi, không để Nám Nám đợi quá lâu, con bé đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đi lên tầng hai. . Đam Mỹ Hay

Nám Nám luôn âm thầm quan sát, sự quan tâm ông chú lợi hại dành cho Nấm không có gì nghi ngờ cả, con bé cười trộm.

Mộ Bắc Ngật cầm ba bốn tuýp thuốc trong tay, anh không biết trên người Cố Tiểu Mạch có những vết thương như thế nào, còn Nám Nám thì nhìn anh với ánh mắt vô tội, dịu dàng nói: “Ông chú lợi hại, cháu không có sức để lật người Nấm, nếu để mẹ tỉnh dậy sẽ không tốt chút nào, trước giờ Nấm đều không nói những gì mẹ phải chịu đựng, mẹ nhất định sẽ nói với cháu rằng mẹ không sao, ông chú lợi hại!”

Nám Nám xoa cằm, ánh mắt đầy ẩn ý.

Làm sao Mộ Bắc Ngật có thể không hiểu chứ, anh nheo mắt, dịu dàng nói: “Chú sẽ bôi thuốc cho mẹ.”

“Vâng ạ!”

Nám Nám đứng ra để ông chú lợi hại đi vào phòng, Mộ Bắc Ngật lo lắng cho Cố Tiểu Mạch nên anh không nghĩ ngợi gì mà bước vào trong ngay lập tức, lúc thấy Mộ Bắc Ngật đi vào, Nám Nám cười gian xảo, sau đó đóng cửa lại, trong tay vẫn còn cầm chìa khóa phòng.

Nám Nám nhón chân lên đóng cửa lại, con bé vui vẻ chạy lon ton về phòng ông chú lợi hại ngủ.

Đèn ngủ được bật lên, căn phòng trở nên ấm áp.

Cô mặc chiếc váy ngủ đơn giản, ngủ không hề ngon giấc, lông mày chau lại, cô hình như coi gối ôm là Nám Nám, ôm chặt không buông.

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn cô, cô đã tẩy trang, vết thương trên trán rất rõ ràng, thâm tím, có có vết xước của thủy tinh quệt vào.

Mộ Bắc Ngật đau lòng.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào người Cố Tiểu Mạch, không dám dùng lực quá mạnh, sợ sẽ làm đau cô.

Váy ngủ bị kéo lên tận đùi, Mộ Bắc Ngật có thể nhìn thấy rõ vết hằn trên cổ chân cô, chỉ nhìn thôi anh cũng thấy sợ.

Anh không dám tưởng tượng những chỗ khác trên người Cố Tiểu Mạch sẽ bị thương như thế nào, đồng thời, trong mắt cũng nổi lên giông bão!

Ông nội!

Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng chạm vào người Cố Tiểu Mạch, muốn bôi thuốc cho cô, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên lật người, bàn tay bắt đầu sờ soạng trên giường tìm gì đó.

Sắc mặt thay đổi, cơn mơ trở nên dồn dập.

“Đừng, đừng…”

Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, tay anh để trên giường, bỗng nhiên bị Cố Tiểu Mạch túm lấy, cô nắm chặt không dám buông ra.

Lúc này Cố Tiểu Mạch mới ổn định lại, cô ôm chặt tay của Mộ Bắc Ngật vào lòng, cơ thể co lại, giống như một con thú bị thương, vô cùng sợ hãi.

Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, ánh mắt u ám, anh cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.

Anh nhỏ giọng nói, “Đừng sợ!”

Mỗi lần nhìn thấy vết thương trên người Cố Tiểu Mạch, anh đều nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, anh rất đau lòng.

Làm xong tất cả Mộ Bắc Ngật mới đứng lên, cánh tay bị cô ôm chặt, Mộ Bắc Ngật thở dài một tiếng, lúc nãy làm sao anh có thể không nhìn thấy sự gian xảo trong đôi mắt của Nám Nám chứ?

Anh lập tức nằm xuống giường, ôm Cố Tiểu Mạch chìm vào giấc ngủ.

Một đêm yên bình.

Nhưng tâm trạng của ông Mộ lại rất tệ, bắt đầu từ tối hôm qua sau khi về nhà, ông ta nhốt mình trong phòng sách.

Mộ phu nhân ghé sát vào tường nghe trộm, trong những từ ngữ mắng chửi của ông Mộ, bà ta nghe thấy ba chữ “Cố Tiểu Mạch”, hai mắt bà ta sáng lên, lúc đầu nghe thấy tên này bà ta cũng không để ý nhưng bây giờ nghe nhiều rồi, Mộ phu nhân bắt đầu chú ý đến.

Là người như thế nào mà lại khiến ông già tức giận vậy? Còn liên quan đến Mộ Bắc Ngật?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play