Mặc dù sắc mặt Mộ Bắc Ngật trắng bệch nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến Cố Lan Tâm khiếp sợ.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Cố Lan Tâm nhìn Mộ Bắc Ngật mà không dám tin những gì anh vừa nói, cô ta lắc đầu phủ nhận, “Bắc Ngật, em không hiểu anh đang nói gì, em không làm gì cả, tại sao anh lại không tin em?”
“Vương Duệ là em tìm rồi đưa đến đây, không phải sao?”
Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên lên tiếng hỏi, ánh mắt sâu xa, giống như có thể nhìn thấu tâm can của Cố Lan Tâm.
Cố Lan Tâm cực kỳ hoảng sợ, suýt chút nữa thì mất kiểm soát trước mặt Mộ Bắc Ngật, anh biết hết rồi?
Con ngươi di chuyển từ trái sang phải, Cố Lan Tâm không ngừng nghĩ cách, “Không, không phải, Bắc Ngật, không phải như thế, em làm sao có thể tìm Vương Duệ rồi đưa đến đây chứ, Bắc Ngật, em ở bên anh bao nhiêu năm qua, anh biết em là người như thế nào.”
Cô ta khóc thút thít, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, tại sao anh lại không tin em?”
Cô ta bỗng nhiên quay người chạy ra ngoài, không biết đau lòng thật hay là muốn che giấu vì người khác nói trúng tim đen?
Cố Lan Tâm đúng là rất sợ nếu cô ta còn tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng bị Mộ Bắc Ngật vạch trần, cô ta chỉ có thể đi chỗ khác bình tĩnh lại trước.
Ánh mắt sâu thẳm, mặc dù Cố Lan Tâm tức giận chạy ra ngoài nhưng Mộ Bắc Ngật chẳng có chút dao động, Mộ Bắc Ngật dựa người ra đằng sau, lạnh lùng liếc nhìn người bên cạnh, “Ra ngoài.”
Cho đến khi trong phòng không còn người nào nữa, Mộ Bắc Ngật mới bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp, Cố Tiểu Mạch vừa mới đến bệnh viện?
Vậy cô có biết anh cũng ở đây không?
Mộ Bắc Ngật giơ tay ra lấy điện thoại những không sờ thấy điện thoại, Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, anh liếc nhìn mặt bàn, cũng không thấy điện thoại.
Anh chỉ có thể nhấc điện thoại bàn lên, không chút do dự, bấm chính xác số điện thoại của Cố Tiểu Mạch.
Lúc nhận được cuộc gọi từ số lạ, Cố Tiểu Mạch đã về đến nhà của Nam Thần An, lúc nãy trên đường về, Cố Tiểu Mạch nghiêm túc suy nghĩ đề nghị mà Nam Thần An đưa ra.
Giả vờ làm người yêu của anh ta? Lần này là thật, không hề đùa giỡn.
Dựa vào thế lực của Nam Thần An để chống lại Cố Lan Tâm, đây là con đường ngắn nhất và nhanh nhất, nhưng Cố Tiểu Mạch không muốn.
Lúc rời khỏi nhà họ Mộ, cô buộc phải học cách kiên cường mạnh mẽ, không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai.
Thế nên, với đề nghị của Nam Thần An Cố Tiểu Mạch tạm thời vứt qua một bên, lúc này cô đang nằm trong phòng ngủ, nhìn số điện thoại bàn đang gọi đến máy của cô.
Đôi mắt Cố Tiểu Mạch tối sầm, cô khựng lại một lúc rồi nhấn nút nghe máy, “Alo.”
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Cố Tiểu Mạch, trái tim Mộ Bắc Ngật dường như ngừng đập, anh liếc nhìn vết thương trên người mình, ánh mắt khốn khổ phức tạp, lúc này anh rất muốn đi tìm cô nhưng lại không có cách nào cả.
Cố Tiểu Mạch tiếp tục lạnh lùng hỏi một câu, “Có chuyện gì không?”
Sau đó cô nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, không biết có phải là thần giao cách cảm không, Cố Tiểu Mạch đoán ra có lẽ người ở đầu dây bên kia là Mộ Bắc Ngật.
Lúc Cố Tiểu Mạch có ý nghĩ này trong đầu, ánh mắt trở nên sắc nhọn, ngay lúc Mộ Bắc Ngật định lên tiếng nói thì Cố Tiểu Mạch tắt điện thoại.
Không phải giận dỗi mà Cố Tiểu Mạch cảm thấy, cô không cần phải dính dáng đến Mộ Bắc Ngật nữa.
Lời đã đến miệng bỗng bên tai Mộ Bắc Ngật vang lên tiếng tút tút, anh sa sầm mặt, nhìn điện thoại trong tay mình, Cố Tiểu Mạch dám tắt điện thoại của anh?
Đột nhiên trong mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự nguy hiểm, anh tiếp tục gọi điện cho Cố Tiểu Mạch.
Nhưng không ngờ, lúc anh gọi, điện thoại của Cố Tiểu Mạch đã tắt nguồn, làm thế nào cũng không gọi được.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật lại càng tối hơn, anh chưa kịp suy nghĩ điều gì khác thì phòng bệnh bị người ở bên ngoài mở ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt của ông Mộ.
“Lan Tâm chăm sóc cháu lâu như thế, luôn ở bên cạnh cháu, bây giờ cháu lại đang quan tâm người phụ nữ khác?”
“Ông nội, cháu vừa mới tỉnh lại.” Mộ Bắc Ngật không muốn tranh cãi với ông Mộ, chuẩn bị nói hai ba câu chặn miệng ông ta lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT