*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ai hiểu được Cố Tiểu Mạch tự trách mình, cô bất lực nhắm mắt lại, Mộ Bắc Ngật nắm lấy tay cô, từ từ gỡ ngón tay cô ra sau đó mười ngón tay xen kẽ nhau.
Cố Tiểu Mạch có chút sững sờ với hành động này của Mộ Bắc Ngật, anh được nước lấn tới, Cố Tiểu Mạch cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát ra khỏi bàn tay của anh.
Mộ Bắc Ngật nói: “Tôi sẽ tìm thấy Nám Nám.”
Chỉ đơn giản vài chữ nhưng rất có sức mạnh, đủ để khiến Cố Tiểu Mạch an tâm.
Cố Tiểu Mạch vẫn còn ngây người, Mộ Bắc Ngật hứa với cô: “Bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ cứu được Nám Nám, ok? Tin tôi, được không, ngoan ngoãn ở đây, đừng để tôi lo lắng?”
Anh an ủi Cố Tiểu Mạch từng chút từng chút một, cực kỳ kiên nhẫn.
Lúc Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch đi vào nhà họ Mộ, Cố Lan Tâm đang đứng ở chỗ không xa lắm, hai mắt cô ta đỏ ửng, trong mắt toàn là tia máu, không nhìn thấy lòng trắng đâu cả.
Cố Lan Tâm điên cuồng gào thét, Cố Tiểu Mạch, tao xem mày còn đắc ý được bao lâu, đợi mà xuống hố với con gái của mày đi!
Cố Lan Tâm từ từ lôi điện thoại ra, cô ta gọi cho Vương Duệ, đầu dây bên đó nhấc máy, Cố Lan Tâm liền hung dữ lên tiếng, “Vương Duệ, đã giấu đứa bé kĩ chưa?”
“Đương nhiên.”
“Dạy dỗ nó một chút, một đứa nghiệt chủng, không cần được đối xử tử tế đâu!”
Cố Lan Tâm bỗng nhiên nói những lời độc ác.
Vương Duệ liếc nhìn một cái, bọn họ đang trốn ở vùng ngoại ô, căn phòng tối om, Nám Nám đang nằm trên chiếc giường gỗ, tay vẫn truyền nước, nghe thấy những câu nói này của Cố Lan Tâm, Vương Duệ có chút thắc mắc: “Không tốt đâu, chúng ta lấy đứa bé này làm con tim, nếu làm gì đó, bệnh tình của nó sẽ tái phát!”
Tất nhiên, lúc này Cố Lan Tâm đang ở trong tình trạng không ổn định, cô ta không có một chút nể nang.
Lông mày nhíu chặt lại, nước lạnh kinh khủng.
Cố Lan Tâm cười nham hiểm: “Nhớ chụp ảnh gửi cho tôi!”
Sau khi nhìn thấy ảnh của Nám Nám, Cố Lan Tâm mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, Cố Tiểu Mạch, mày hãy trả giá cho hành động của mày đi!
Cố Lan Tâm quay đầu xe, rời khỏi nhà họ Mộ.
Còn Cố Tiểu Mạch thì vẫn ngây người trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật, tinh thần cô không được ổn định, lúc cô phản ứng lại thì Mộ Bắc Ngật đã ôm cô đi đến phòng tắm.
Một tay ôm Cố Tiểu Mạch, một tay cầm vòi hoa sen thử nhiệt độ của nước, cơ thể hai người đều ướt sũng, Cố Tiểu Mạch lập tức hoàn hồn, cô lắp ba lắp bắp: “Mộ… Mộ Bắc Ngật, anh muốn làm gì?”
“Dính nước mưa, chịu kinh động, lúc này cần tắm nước nóng, nếu không sẽ bị cảm bị ốm.” Với góc độ này Cố Tiểu Mạch chỉ nhìn thấy góc nghiêng của khuôn mặt Mộ Bắc Ngật, gầy gò nhưng dưới ánh đèn vàng của phòng tắm lại trở nên rất dịu dàng.
Giọng nói của anh cũng dịu hơn rất nhiều, khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy không thật cho lắm, cô chủ động nhắc đến chuyện trước đây, ấp úng nói: “Anh, không giận nữa?”
Mộ Bắc Ngật hơi sững sờ, anh nheo mắt, người phụ nữ này vẫn còn chút lương tâm đó, biết anh đang tức giận.
Anh nghiêng đầu, Cố Tiểu Mạch bất ngờ đối mặt với ánh mắt của anh, cô câm hến, hai mắt to tròn có chút lo lắng.
“Thế nên, biết dỗ tôi như thế nào không?”
“Tôi…”
Cố Tiểu Mạch còn chưa nói hết đã bị Mộ Bắc Ngật chặn miệng lại, một nụ hôn sâu mười mấy giây, Mộ Bắc Ngật buông cô ra với vẻ mặt đáng tiếc, nhưng anh vẫn ôm cô.
Cố Tiểu Mạch ngẩn ngơ như một khúc gỗ, trên mặt không có biểu cảm gì, cô chỉ thấy Mộ Bắc Ngật nói: “Tôi cũng không muốn cô chủ động đến dỗ tôi, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, bây giờ ngâm trong nước ấm một lát đi.”
Cố Tiểu Mạch kinh ngạc vì những lời Mộ Bắc Ngật vừa nói, anh là một người cao thượng, không ngờ lại hạ thấp bản thân của mình để nói những lời như thế với cô… Cố Tiểu Mạch nhất thời không che giấu biểu cảm trên mặt mình, thậm chí còn quên mất phải buông anh ra, Mộ Bắc Ngật vứt vòi hoa sen đi, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, anh trầm giọng nói đầy quyến rũ, “Làm sao? Muốn tắm cùng tôi?”