Có một câu trong đó khiến tim cô đau như bị kim châm, “Chấn Hải, mặc dù bệnh tình đã nguy kịch, tôi đã trở thành người sắp chết, nhưng tôi… vẫn không hề hối hận đã lấy ông, tôi biết tôi đã lấy nhầm người, yêu nhầm người, cả đời này ông chỉ yêu công việc của mình, dấn thân vào sự nghiệp, tôi nghĩ tôi có thể giúp ông, tôi mãn nguyện lắm rồi, chỉ là, Tiểu Mạch vẫn còn nhỏ, tôi… tôi thật sự không bỏ con bé được, tôi vẫn chưa nói cho con bé chuyện bệnh thiếu máu của tôi, tôi sợ con bé sẽ lo.

lắng, vẫn mong Chấn Hải ông giúp tôi chăm sóc con bé, có thể hai mẹ con kia sẽ không thích con bé, thế nên Chấn Hải, nếu ông đứng ở giữa không biết làm như thế nào thì đừng tốt với con bé nữa, như thế sẽ càng làm tổn thương con bé, ông chỉ cần bảo vệ con bé an toàn là được”

Bàn tay cầm chặt bức thư, bỗng nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống, Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu, cố gắng để nước mắt không rơi nữa.

Cho dù sống mũi cay cay, mắt ngấn lệ nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Nhiều năm như vậy, cô không biết lý do tại sao mẹ cô chết, sợ cô sẽ sợ hãi vì có thể di truyền sang cô, lúc đó bà từng đưa Cố Tiểu Mạch đi kiểm tra, lúc biết tin Cố Tiểu Mạch không bị di truyền căn bệnh đó, Hân Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bác sĩ nói Cố Tiểu Mạch không bị di truyền không có nghĩa đời con sau này sẽ không bị di truyền.

Lúc đó Hân Nhiên nghĩ gia đình có biến cố, cô nhất định sẽ rất thất vọng với gia đình, như thế cô sẽ bài xích chuyện lập gia đình.

Nhưng Hân Nhiên vẫn hi vọng Cố Tiểu Mạch sẽ yêu hết mình, tìm một người đối xử tốt với cô, cho dù con của Tiểu Mạch bị di truyền bà cũng hi vọng hai người sẽ cùng nhau đối mặt.

Cố Tiểu Mạch sụt sịt, nếu cô biết mọi chuyện sớm hơn, Cố Tiểu Mạch sẽ làm giống như Hân Nhiên đã nói, cô sẽ không kết hôn càng không sinh con.

Cô nắm chặt bức thư, ngọn sóng đã bắt đầu trào dâng trong cô, càng ngày càng không khống chế được, cho đến khi có đôi bàn tay ấm áp đặt lên mặt cô mới khiến Cố Tiểu Mạch ngừng suy nghĩ, đôi mắt lờ mờ nhìn qua.

Nám Nám ngoan ngoãn ngồi trên giường, cô im lặng nhìn Nám Nám, Cố Tiểu Mạch không hề hối hận, cũng sẽ không bao giờ hối hận đã sinh ra Nám Nám, cô ôm Nám Nám vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu con bé.

“Nấm ơi, con nhớ là mẹ không thích khóc mà”

“Mami bị Nám Nám lây rồi đó, xin lỗi Nám Nám nha” Giọng nói của Nám Nám đủ để làm ấm trái tim Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch cười lên tiếng.

Lúc này, trong phòng bệnh của Hoàng Mai, bầu không khí lạnh đến cực độ.

Cố Chấn Hải đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lúc ông ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, ông ta không dám nói gì nữa.

Nhiều năm qua, Cố Chấn Hải vẫn luôn tôn trọng và kính nể Mộ Bắc.

Ngật, ông bắt Cố Lan Tâm phải lấy lòng Mộ Bắc Ngật, đừng để Mộ Bắc.

Ngật cảm thấy chán ghét.

Trong đầu ông ta chỉ có lợi ích mà không quan tâm Cố Lan Tâm hạnh phúc hay không hạnh phúc.

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn tất cả những người có mặt trong phòng bệnh, vứt lại một câu, “Đi trước đây”

Quay người rời đi, Dịch Bách cũng nhìn bọn họ đầy ý tứ rồi đi theo Mộ Bắc Ngật ra ngoài.

Cố Lan Tâm cúi Cố Chấn Hải Cố Lan Tâm ngẩng đầu, không nói lời nào đã chạy ra ngoài, cô ta nhìn thấy Mộ Bắc Ngật ở phía trước, liền đuổi theo, đôi mắt đẫm lệ, “Bắc Ngật, Bắc Ngật!”

u, khuôn mặt méo mó, cả người cô ta run rẩy.

g, “Lan Tâ n†ỉ Dịch Bách nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, dè dặt lên tiếng, “Sếp, cô. đang ở phía sau gọi anh”

“Ừ” Mộ Bắc Ngật mặt không biểu cảm đáp lại một tiếng.

Anh dừng bước, quay người nhìn Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm vốn đã gầy gò yếu ớt rất dễ khiến người khác yêu thương, nhưng Mộ Bắc Ngật đã từng chứng kiến rất nhiều lần Cố Tiểu Mạch cô độc một mình không có người giúp đỡ, anh bất giác cảm thấy thương xót cô.

Cố Lan Tâm bước đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, kéo tay áo anh, “Bắc Ngật, chúng ta nói chuyện đi.”

“Ừ” Mộ Bắc Ngật cảm thấy anh cũng nên nói chuyện với Cố Lan Tâm.

Hai người ra khỏi bệnh viện, lúc cách xe một đoạn, Mộ Bắc Ngật bỗng dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô ta, “Ở đây đi”

Cố Lan Tâm có chút kinh ngạc, anh không muốn cô ta lên xe sao?

Trên xe có gì mà cô ta không biết chứ??

Nhưng Cố Lan Tâm không thể chất vấn Mộ Bắc Ngật, cô ta chỉ có thể nuốt cục tức xuống, “Bắc Ngật, lần này bố đưa Cố Tiểu Mạch đi dự tiệc cũng đã thông qua sự đồng ý của Cố Tiểu Mạch, anh… trước đây không như thế này, bây giờ…”

“Lan Tâm, chuyện này là lỗi của Cố Chấn Hải, em không hiểu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play