Quần áo được cung cấp đều là đồng phục giống hau, người chơi nam là áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh non, người chơi nữ là sườn xám Nam Kinh cải tiến cùng màu. Tuy màu sắc hơi kỳ kỳ nhưng sau khi mọi người cùng mặc thì cảm giác đó biến mất. Người chơi ở trong phòng ngủ thời đại cũ, mặc đồng phục thời đại cũ, trong bầu không khí đầy hoài niệm không khỏi gợn về ký ức những năm tháng cấp ba.
Trong ký túc xá của Giang Vấn Nguyên trừ cậu và Tả Tri Ngôn còn có hai người chơi nam nữa, một người là Liên Thành đã lấy ảnh chụp, người còn lại là đồng đội Liên Thành – Kim Hâm. Thời gian nghỉ ngơi buổi tối, ký túc xá đã tắt đèn, Liên Thành nằm quay mặt vào tường, dùng chăn bông dày che đầu lại. Không khó đoán lắm người này đang xem gì.
Hình ảnh Liên Thành lén lút giấu ảnh chụp vẫn còn rõ ràng trong đầu Giang Vấn Nguyên, cậu không cần đoán cũng biết anh ta đang trộm xem gì. Giang Vấn Nguyên bị ảnh chụp làm ô nhiễm tinh thần, với tấm hình trên tay Liên Thành chỉ có thể thứ cho kẻ bất tài. Giang Vấn Nguyên cũng không định phí sức làm Liên Thành tỉnh lại, một vì anh ta là người bị ảnh chụp ảnh hưởng sâu nhất, trạng thái khó giải trừ; hai vì xác xuất màn chơi tồn tại kẻ phản bội cực cao, nếu cậu lớn tiếng hành động giải trừ trạng thái ô nhiễm tinh thần của người chơi khác, súng bắn chim đầu đàn, cực kỳ có thể bị kẻ phản bội xem là cái đinh trong mắt cái dằm trong thịt, bị liệt vào danh sách đối tượng cần ưu tiên diệt trừ.
Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn biết trường âm nhạc Thường Thanh là nguồn ô nhiễm khó lòng phòng bị, nhưng Kim Hâm không biết.
Khoảng nửa giờ sau, ánh đèn le lói trong chăn Liên Thành vẫn không tắt, Kim Hâm không kìm được xốc chăn xuống giường, kéo giày đi đến cạnh Liên Thành, lay lay vai anh ta, "Liên Thành, tôi cũng muốn nhìn tấm ảnh trong tay cậu một chút. Cậu xem lâu vậy rồi, cho tôi mượn một chút."
Đèn trong chăn Liên Thành vụt tắt, anh ta lật chăn ngồi dậy, nghi ngờ nhìn Kim Hâm, "Cậu đang nói gì vậy? Ảnh chụp gì? Tôi đang chơi game offline, không cho cậu mượn được, không lẽ cậu không mang điện thoại à?" Nói rồi, Liên Thành mở khóa điện thoại cho Kim Hâm xem, giao diện màn hình đúng là game một người đang hot gần đây.
Kim Hâm không nói tiếng nào đột nhiên ra tay với Liên Thành, cậu ta vươn tay cầm điện thoại, hai giây sau mới thả ra, "Điện thoại cậu không nóng chút nào, cậu không hề chơi game. Cậu đừng giả ngu với tôi, tôi thấy hết rồi, lúc ở nhà ăn, cậu đợi khi lực chú ý của người chơi dời lên người Trương Thiết Ngưu thì lén lấy tấm ảnh chụp làm của riêng! Tấm ảnh đó được Chu Chương giới thiệu là lấy ở chỗ giáo viên cũ, nó thuộc về tài nguyên của người chơi, không phải vật sở hữu của riêng người nào hết. Tôi có quyền xem tài nguyên thuộc về taajp thể, cậu mau giao ảnh ra đây!"
Gần cuối, giọng nói Kim Hâm nghiêm túc hẳn lên. Gối trái cậu ta đè lên giường Liên Thành trên, tay phải chống mép giường, hơn nửa người bao Liên Thành lại, không chừa bất kỳ đường lui nào. Trạng thái Kim Hâm không đúng lắm, nếu Liên Thành có chút ý thức nguy cơ sẽ giao ảnh ra, đồng thời nghĩ cách làm dịu cảm xúc cậu ta lại. Nhưng trạng thái Liên Thành cũng không bình thường, tính sở hữu của anh ta với bức ảnh rất lớn, thẳng thắn đáp lại Kim Hâm: "Ai quy định đồ trong thế giới trò chơi là tài nguyên cộng đồng vậy, ai lấy trước là của người đó. Ảnh là của tôi, không thể cho cậu!"
Hai người Kim Hâm và Liên Thành không ai nhường ai, một lời không hợp đã đánh nhau trên giường. Mỗi nắm đấm vung ra đều như muốn đánh người còn lại đến chết mới thôi.
Nếu mặc kệ họ đánh tiếp, Giang Vấn Nguyên không hề nghi ngờ kết quả một trong hai sẽ chết, thậm chí chết hết không chừng. Kim Hâm và Liên Thành ra tay rất độc, Giang Vấn Nguyên không tùy tiện đi kéo họ ra mà lấy thùng xác hơn nửa thùng nước, xác thùng về phòng thì thẳng tay hất lên người họ, mang đến một cơn lạnh thấu xương.
Cơn phẫn nộ muốn người kia chết của hai người vẫn chưa rút đi, nửa xô nước của Giang Vấn Nguyên hất lên họ, bị ướt không sao, nhưng quan trọng là tấm ảnh nọ, ảnh mười năm trước bị ướt sẽ không sao chứ?
Kim Hâm chủ động buông Liên Thành ra trước, căng thẳng nói: "Mau nhìn coi ảnh có ổn không!"
Trong tình huống hai người không còn điên cuồng, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đã sớm chờ bên cạnh đồng loạt ra tay, dùng tốc độ cực nhanh áp chế Kim Hâm và Liên Thành, dùng dây thừng trói họ lại. Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn cùng huấn luyện với huấn luyện viên chuyên nghiệp, thành viên Thanh Điểu khác đều không theo kịp cường độ của họ, lâu dài họ đã bồi đắp nên sự ăn ý. Lần trấn áp vũ lực này có thể nói hai người hợp tác vô cùng hoàn hảo.
Trong quá trình Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên hành động, bức ảnh chụp chung rơi trên đất. Dù Kim Hâm và Liên Thành bị trói vẫn không lo lắng cho an nguy của mình mà chỉ lo ảnh chụp. Mặt trước tấm ảnh hướng lên trên, hai mắt Kim Hâm khóa chặt nó lại, tham lam nhìn những học sinh tạo dáng cười rạng rỡ bên trên, dáng vẻ cậu ta như trúng tà. Liên Thành lại cực kỳ phẫn nộ, anh ta giãy giụa muốn tới gần mang ảnh giấu đi. Nhưng Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đã cùng lên núi học quá nhiều khóa trói người, giãy giụa của Liên Thành như muối bỏ bể.
Kim Hâm chưa từng trực tiếp tiếp xúc với ảnh mà ô nhiễm tinh thần đã đến mức này, hình chụp này chính là tai họa. Giang Vấn Nguyên tháo áo gối từ một giường trống che bức ảnh lại.
Giang Vấn Nguyên nghiêm mặt: "hai người còn não không vậy, vì một tấm ảnh đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đến vũ khí cũng lấy ra dùng, óc bị heo gặm nên mới muốn náo loạn ra mạng người à?! Thật ra các anh muốn chém muốn giết hay muốn đổ máu cũng được, sau đó bị Chu Chương lấy ảnh lại, rồi bị đuổi ra khỏi trường Thường Thanh, mọi chuyện không liên quan gì tôi cả. Nhưng chỗ này là phòng ngủ của tôi, làm bẩn nơi tôi nghỉ thì các người cứ chuẩn bị ăn không hết cũng phải gói mang về!"
Lời nói sắc nhọn vô cùng, cậu đang cố tình nói thật khó nghe để thử Kim Hâm và Liên Thành. Kế quả hai người không phản ứng với phần lớn lời cậu nói, chỉ bị câu "bị Chu Chương lấy ảnh lại" đả động.
Cổ họng Liên Thành phát ra tiếng nức nở khổ sở, anh ta đau khổ cầu xin Giang Vấn Nguyên: "Trần Miên, cậu không thể cướp ảnh của tôi được, ảnh chụp là mấy anh em đi công viên giải trí mùa hè chụp với tôi. Sau khi mọi người tan rã trong buồn bực, bạn nữ đó chia tay với anh em tôi. Người anh em đó rất thích bạn nữ đó, không thể tha thứ nên đã đoạn tuyệt với tôi. Tấm ảnh này là kỷ niệm cuối cùng trước khi ai chúng tôi từ mặt, dòng chữ phía sau là cậu ấy viết. Cậu ấy nói kỳ nghỉ của chúng tôi rất tuyệt, là tôi hủy hoại nó, hủy đi tình bạn này. Tôi và cậu ấy không thể hàn gắn lại được nữa, bức ảnh này rất có ý nghĩa với tôi, cậu không thể cướp nó đi được..."
Giang Vấn Nguyên hơi đau đầu xoa giữa mày. Trong nhà ăn cậu có nhìn qua tấm ảnh kia, ảnh chụp bốn thiếu niên, lớn lên khá xinh đẹp. Cậu không hề nhớ trong đó có người nào giống Liên Thành, xem như con trai lớn thay đổi, hoặc chỉnh hình, cũng không thể nào mắt hai mí cắt thành một mí, mũi cao sửa thành mũi tẹt được.
"Không!" Kim Hâm quỳ trên đất, hai tay bị trói sau lưng, thấp giọng quát, "Liên Thành mày nói láo, làm sao ảnh đó là của mày được? Rõ ràng đó chính là ——"
Liên Thành cũng trừng mắt với Kim Hâm, nếu không phải bị trói, anh đã đã sớm lấy ảnh rồi tiếp tục đánh nhau với Kim Hâm, "Được, nếu mày không tin thì bảo Trần Miên lấy áo gối lên để mày nhìn cho rõ đi, nhìn coi người mặc áo đỏ tay ngắn đang làm mặt quỷ có phải tao không! Khi nhỏ tao rất quậy, trên trán có một vết sẹo, mày nhìn đi!"
Giang Vấn Nguyên chưa làm gì, Tả Tri Ngôn đã đi đến xốc áo gối trên đất, làm lộ ra ảnh chụp bên dưới. Sau khi Giang Vấn Nguyên xây dựng tốt phòng tuyến tâm lý thì nhìn vào ảnh. Trong nháy mắt khi mắt cậu dừng trên ảnh, tầm nhìn lập tức méo mó. Chuyện đó xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức Giang Vấn Nguyên nghĩ mình gặp ảo giác. Trên trán thiếu nên áo đỏ trong ảnh xác thực có một vết sẹo giống Liên Thành, cẩn thận quan sát khuôn mặt còn có thể nhìn được dáng vẻ Liên Thành.
Tầm mắt Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên dừng lại trên ảnh một lát thì dứt khoát rời đi. Nhưng Liên Thành và Kim Hâm lại như dây phải keo dán, dính chặt trên ảnh không xé xuống được. Khuôn mặt vui sướng của Liên Thành đối lập lại dáng vẻ nản lòng của Kim Hâm. Liên Thành bày ra vẻ mặt kẻ thắng cuộc, "Người chụp ảnh là tôi, đủ chứng minh nó là của tôi rồi, các người đừng hòng có suy nghĩ ăn cắp nó! Trần Miên, Tả Tri Hành, bây giờ hai người có thể cởi trói cho tôi chưa? Còn về Kim Hâm, tôi đề nghị nên trói nó tiếp, miễn cho thằng ăn trộm này nửa đêm tập kích tôi."
Giang Vấn Nguyên còn nhớ rõ dáng vẻ hòa thuận của hai người Liên Thành và Kim Hân trưa nay trong nhà ăn, bây giờ cả hai lại vì tấm ảnh nghỉ hè của Liên Thành mà không thèm nhìn mặt nhau. Không chỉ quan hệ Liên Thành và Kim Hâm tan vỡ, Giang Vấn Nguyên còn cảm giác ảnh chụp luôn có chỗ nào đó kỳ quái nhưng lại không biết kỳ chỗ nào. Tính cảnh giác của Giang Vấn Nguyên và tấm ảnh lại cao hơn một bậc, thầm nghĩ xem có cách nào hủy nó không.
Tuy Liên Thành đã chứng minh tấm ảnh này là của anh ta, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ tính nguy hiểm. Nơi này chỉ có ba phòng ngủ, sau khi Trương Thiết Ngưu cách vách chết thì dư ra một giường. Nhưng giường là loại một mét hai, không thể chứa hai người trưởng thành Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn được, hơn nữa họ vẫn không định phá vỡ quy tắc Chu Chương đặt ra, đến ở phòng cho nữ. Hai người chỉ có thể tiếp tục ở lại phòng này, sau khi thương lượng thì mở trói cho Liên Thành và Kim Hâm. Hai người này như nước với lửa, có thể kiềm chế lẫn nhau, dù có xuất hiện tình huống nguy hiểm thì mục tiêu đầu tiên của họ cũng là đối phương, đủ để Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn phản ứng.
Đêm đã khuya, nguy cơ tạm thời giải trừ. Giường Liên Thành đã bị Giang Vấn Nguyên tạt nửa xô nước, không thể tiếp tục ngủ nữa nên chuyển sang giường đối diện Giang Vấn Nguyên. Ba người còn lại cũng sắp xếp lại chỗ mình, lên giường nghỉ ngơi.
Hôm nay Giang Vấn Nguyên vẫn luôn duy trì đối phó sự ô nhiễm tinh thần, tuy không hoạt động cường độ cao nhưng não lại mệt mỏi vô cùng, vừa dính gối đã ngủ. Ngay lúc ý thức sắp trôi đi, Giang Vấn Nguyên bỗng nhớ lại màn chơi cờ vua tự động, khi mình bị Quan Sơn dùng rối cơ cấu lại ý thức. Chống lại năng lực rối là một chuyện rất kỳ diệu mở ra chiếc hộp thần bí trong bộ óc cậu. Nó khiến sức mạnh tinh thần tăng như đang ngồi tên lửa, nên cậu mới có thể duy trì tỉnh táo trong màn chơi nơi nơi đều chứa bẫy ô nhiễm tinh thần này.
Nhưng nói vậy thì Tả Tri Ngôn cũng lợi hại không kém. Sau khi Giang Vấn Nguyên kết thúc màn chơi cờ vua tự động, cùng thảo luận đề tài khống chế tinh thần và tái cơ cấu ý thức với Tả Tri Ngôn, hắn chưa từng có kinh nghiệm trò chơi hoặc con rối loại này. Lần đầu Tả Tri Ngôn vào màn chơi ô nhiễm tinh thần đã có thể duy trì tỉnh táo, không Nhã Kỳ tại trò chơi Bàn tròn lại xếp hắn thứ hai. Chẳng lẽ hắn từng có kinh nghiệm tương tự loại trò chơi ô nhiễm tinh thần này à...
Giang Vấn Nguyên ngủ vài giờ bỗng cảm giác được một hơi thở lạnh thấu xương. Cậu chầm chậm mở mắt, trong phòng ngủ không có rèm, ánh trăng ảm đạm xuyên qua cửa sổ rải vào nhà. Ba cậu bé mặc quần đùi áo cộc tay xếp thành hàng đưa lưng về phía cậu, chúng rũ đầu nhìn chằm chằm Liên Thành đang ngủ say. Ánh trăng nơi chúng đặt chân không có bóng.
Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn ngủ ở hai giường sát nhau, Giang Vấn Nguyên len lén duỗi tay qua lan can đầu giường, im lặng đẩy vai hắn. Trong trò chơi Tả Tri Ngôn ngủ rất nông nên tỉnh ngay, lẳng lặng vỗ nhẹ mu bàn tay Giang Vấn Nguyên báo hiệu mình đã tỉnh.
Hai người vẫn duy trì tư thế nằm trên giường, cầm vũ khí dưới chăn. Nếu ba cậu bé có bất thường họ cũng kịp thời bảo vệ mình. Nhưng ba cậu bé đó không cử động, chỉ lẳng lặng nhìn Liên Thành chăm chú. Chừng nửa giờ sau, cậu bé đứng giữa chỉ chỉ vào giường đệm đang dựa trên vách tường của Liên Thành. Sau khi chỉ xong, cả ba quay người xuyên qua cửa phòng đang đóng, rời khỏi phòng ngủ.
Lúc chúng xoay người, Giang Vấn Nguyên nhìn rõ khuôn mặt ——
Mặt chúng không có ngũ quan, chỉ có một khối thịt, không còn gì nữa cả. Nhưng quần áo trên người và hình vẽ chính diện Giang Vấn Nguyên vẫn nhớ rõ, giống như đúc quần áo của ba người trong ảnh của Liên Thành.
Liên Thành không hề phát giác, chăn trên người phập phồng theo nhịp, ngủ rất ngon.
Hừng đông ngày thứ hai, họ phát hiện một hàng chữ được viết bằng bút marker trên vách tường Liên Thành. Chữ viết còn non nớt, như nét chữ sau ảnh chụp của Liên Thành: Cậu trải qua tốt không?
Liên Thành nhìn hàng chữ, không hề sợ hãi chút nào. Anh ta đầu bù tóc rối, ngồi trên giường khóc khóc cười cười, cả khi Giang Vấn Nguyên nói chuyện ba cậu bé đứng trước giường cho anh ta cũng không khiến anh ta đáp lại. Liên Thành đã đắm hoàn toàn trong thế giới nội tâm của mình, thoạt nhìn như người điên đã không còn thuốc chữa. Đến mức Kim Hâm giờ cũng im lặng, không còn nhằm vào Liên Thành nữa.
Bình tĩnh quái dị trong phòng không tiếp diễn lâu, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đi rửa mặt về Liên Thành đã tự sát ——
Anh ta ngồi trên giường, dùng chủy thủ liên tục đâm mình. Khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn vào phòng ngủ vừa lúc thấy anh ta đang đâm một nhát cuối cùng vào tim. Bộ phận quan trọng đã hỏng, anh ta chết là điều không tránh khỏi. Liên Thành nằm trên giường, máu tươi thấm ướt quần áo trên người anh ta. Anh ta dán tấm ảnh lên ngực mình, nước mắt từ từ chảy xuống. Toàn bộ quá trình Liên Thành tự sát ngập tràn loại cảm giác của một nghi thức quái quỷ nào đó.
Giang Vấn Nguyên nhìn Liên Thành nằm trong vũng máu, xung quanh anh ta như có một cơn lốc vô hình, chỉ cầm tới gần một chút đầu cậu sẽ sinh ra cảm giác đau như kim chích.
Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn tạm thời không cách nào tiếp cận Liên Thành, Kim Hâm lại không để ý. Cậu ta đến trước mặt Liên Thành còn chưa chết hẳn, nở nụ cười bẻ ngón tay anh ta ra, tàn nhẫn lấy đi bức ảnh trên ngực. Kim Hâm cẩn thận lau máu dính trên ảnh, giơ ảnh chụp vẫn chưa sạch máu cho Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên.
Kim Hâm nói: "Hai người xem, bức ảnh này rõ ràng là hình chụp nghỉ hè cấp ba của tôi. Liên Thành dùng thủ đoạn che mắt chúng ta, có ý đồ cướp đoạt ảnh chụp quý báu, nó đáng chết!"
Thiếu niên áo đỏ giữa bức ảnh, không biết khi nào đã đổi gương mặt thành của Kim Hâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT