Sau khi Đan Hiểu Nhiễm cầm rối đập loạn một hồi thì nhớ ra rối không phải là vũ khí, nó là đạo cụ. Khi trên tường, dưới đất, bàn, tủ, khắp nơi đều dày đặc mắt thì Đan Hiểu Nhiễm kích hoạt năng lực con rối mũ đỏ trong tay.
Con rối mũ đỏ, năng lực đặc thù: Lá chắn bảo vệ, chặn bất cứ công kích nào trong 30 giây, phạm vi lá chắn là chủ sở hữu và tất cả người hoặc vật tiếp xúc trực tiếp với chủ sở hữu.
Trên mặt Đan Hiểu Nhiễm còn đọng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào không giấu được sợ hãi, nhưng chuyện nên nói đều nói rất rõ, không sót chữ nào, "Mọi người mau đến đây, bảo đảm tiếp xúc tay chân trực tiếp với tôi. Thời gian bảo vệ chỉ có 30 giây thôi, chúng ta phải nhanh chóng phá vòng vây."
Ba người vừa đánh vừa lui, nhanh chóng đi đến cạnh Đan Hiểu Nhiễm. Lữ Kỳ Diệu kéo tay trái Đan Hiểu Nhiễm, Tề Tư Viễn nắm tay phải, Giang Vấn Nguyên chạm vào vai. Sau khi họ chạm vò Đan Hiểu Nhiễm thì lập tức cảm thấy sức nặng ngàn cân trên người mình biến mất.
Tề Tư Viễn giục: "Chúng ta chạy nhanh đi."
Đan Hiểu Nhiễm vừa khóc còn mang giọng mũi rất nặng, "Chân tôi mềm... không đi được..."
Vậy là ba người Giang Vấn Nguyên đỡ cô ra khỏi bàn đọc sách, dùng tốc độ chạy 100 mét chạy ra cửa chính. Khoảnh khắc khi họ chạy khỏi thì thời gian hiệu lực kết thúc, ác ý dời non lấp bể ùa đến sau lưng họ.
Đan Hiểu Nhiễm đứng mũi chịu sào, bị ép quỳ xuống, liên tục nôn khan. Lữ Kỳ Diệu tốt hơn một chút, cô bé không nôn nhưng ngã ngồi trên đất, không thể hành động tự nhiên. Tề Tư Viễn vẫn còn chịu được nhưng mang theo người khác cùng chạy thì hơi khó.
Giang Vấn Nguyên che Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu sau lưng, đứng đối mặt với thư viện, tay sờ soạng con rối Vĩnh Tiền đưa sau lưng, vững vàng nhìn cửa chính. Những con mắt đó tràn đến cột thư viện, con ngươi đảo liên hồi, mỗi lần chớp mắt sẽ chuyển động hoặc lớn thêm một ít, ác ý là phát ra từ chúng.
Đống mắt chen chúc phủ kín toàn bộ cửa chính, sau khi Giang Vấn Nguyên xác định chúng không khuếch tán ra ngoài mới thu rối vào không gian. "Chúng nó không thể rời khỏi thư viện, nếu mọi người thấy khó chịu không thể cử động thì chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi về ký túc xá."
Ba người Tề Tư Viễn lắc đầu nguầy nguậy, tcó thể nghỉ ngơi trước mặt đám mắt này thì gặp quỷ rồi. Giây phút này ba người cực kỳ nhất trí: Trần Miên tuyệt đối là người mặt ngoài dịu dàng mặt trong ma quỷ! Ý trong lời cậu là muốn họ tự mìntuwjddi về, bằng không thể để họ lại đây hưởng thụ mát xa tinh thần.
Nếu Giang Vấn Nguyên biết họ nghĩ gì trong đầu chắc chắn sẽ cạn lời. Cậu không có thói quen ngược đãi đồng đội, nếu muốn nghỉ tại chỗ cũng sẽ dịch xa một chút, ra ngoài phạm vi đám mắt này. Nhưng Giang Vấn Nguyên không có thuật đọc tâm, không biết đồng đội mình đang bổ não mình thành hình dạng gì rồi. Ba người Đan Hiểu Nhiễm đỡ nhau đi trước, Giang Vấn Nguyên chậm lại phía sau canh chừng đám mắt kia. Họ đi không nhanh, mất gần 20 phút mới hữu kinh vô hiểm trở lại ký túc xá.
Trở về rồi, bốn người thay phiên rửa sạch mấy thứ dơ bẩn, sau khi phân chia xong giờ gác đêm mới thay phiên nhau ngủ. Một đêm bình an, chúng mắt không đuổi đến ký túc xá.
Sáng hôm sau, không cần Giang Vấn Nguyên nhắc, ba người còn lại đều yên lặng lấy vũ khí. Giang Vấn Nguyên nói với họ: "Để tránh phiền phức chúng ta sẽ không ăn sáng. Nếu đói, tôi còn hai phần lương khô, ăn không ngon nhưng cũng đủ no. Lát nữa chúng ta đến văn phòng giáo viên lớp 11, tôi có chuyện cần chứng thực."
Lữ Kỳ Diệu và Đan Hiểu Nhiễm không muốn ăn, hai cái bánh khô của Giang Vấn Nguyên rơi vào tay Tề Tư Viễn. Bây giờ là lúc nào rồi mà hắn vẫn ăn ngon lành, quả thật là thần kinh thép.
Lúc bốn người vào văn phòng vừa hay là giờ đọc buổi sáng, trừ giáo viên đi tuần buổi sáng thì đa số đều trong văn phòng. Giang Vấn Nguyên đến tìm chủ nhiệm Thu nhưng chị ta không ở đây, cậu chỉ có thể gác lại, tìm đến chủ nhiệm ban 10 cũ là Vân Hạc.
Vân Hạc vẫn còn nhớ giả thiết Long Tổ quốc gia Z của Tề Tư Viễn, khi thấy họ đều bình an vô sự thì càng tin hơn. Anh ta kính nể nhìn Giang Vấn Nguyên: "Các vị đến tìm tôi có chuyện gì? Tôi có tiết ba, chúng ta có thể đổi chỗ khác nói chuyện."
Giang Vấn Nguyên lại từ chối, "Không cần đâu. Tôi chỉ muốn biết trong danh sách xét học sinh ba tốt mà chủ nhiệm Thu nộp có tên Tư Đồ Tĩnh hay không."
Vân Hạc mơ hồ không rõ, "Chuyện này... Chiều hôm qua chủ nhiệm Thu đã nộp danh sách cho phòng giáo vụ rồi, có tên Tư Đồ Tĩnh. Nhưng sáng nay cô ấy lại cầm hồ sơ một học sinh khác đến đó, học sinh này cũng xin xét ba tốt như Tư Đồ Tĩnh, tôi không rõ lắm cô ấy có đổi người không."
Bốn người đã cẩn thận phân tích ký hiệu trên danh sách, nếu thật sự muốn đổi thì tám chính phần người bị đổi là Tư Đồ Tĩnh. Giang Vấn Nguyên giả vờ ngứa mắt, dùng tay cào nhẹ lên mắt trái, "Chiều hôm qua chủ nhiệm Thu có gì khác hôm này không?"
Vân Hạc hiểu rõ Giang Vấn Nguyên đang ám chỉ mắt trái chủ nhiệm Thu, sợ đến run giọng, "Không, không khác gì cả..."
"Được, tôi hiểu rồi. Thầy Vân, chúng tôi còn có chuyện, không làm phiền thầy nữa." Giang Vấn Nguyên quay đầu nói với ba người còn lại, "Chúng ta đi thôi."
Vân Hạc gọi với lại, "Các vị —— không còn chuyện khác muốn hỏi à?"
Tin tức Giang Vấn Nguyên muốn cơ bản đã nắm trong lòng bàn tay, cậu quay đầu nhìn Vân Hạc. Nếu chuyện đúng như cậu nghĩ thì anh ta có rất nhiều cơ hội ngăn lại bi kịch này, nhưng anh ta lại sợ họa vướng vào người nên đã chọn trốn chạy từ ban đầu, một mực chỉ cần mình bình an vô sự. Bây giờ Vân Hạc lại muốn cung cấp tin tức, đoán chừng định lấy công chuộc tội, đẩy trách nhiệm lên vai nhóm Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên không muốn nghe anh ta nói, lạnh nhạt trả lời: "Thật sự không còn gì cả."
Sau khi rời khỏi văn phòng, Giang Vấn Nguyên lần theo học bạ tìm được số điện thoại Tư Đồ Khiêm, dùng điện thoại vừa lấy từ chỗ Vân Hạc nhắn một tin: "Nên đặt một dấu chấm cho chuyện Mục Miên Miên rồi. Sáng 9 giờ, chúng tôi và Tư Đồ Tĩnh ở sân thượng khu dạy học chờ cậu."
Tư Đồ Khiêm phản rồi rất nhanh, thậm chí không hỏi "chúng ta" là ai, đơn giản nhắn lại hai chữ: Có thể.
Có tin khẳng định từ Tư Đồ Khiêm, bốn người Giang Vấn Nguyên không cần chờ đến trưa ngồi xổm trước cổng trường, chầu cực coi Tư Đồ Khiêm có đến đón Tư Đồ Tĩnh không nữa.
Sắp xếp ổn thỏa chỗ Tư Đồ Khiêm, Giang Vấn Nguyên chờ hết tiết đọc buổi sáng, đến tìm Tư Đồ Tĩnh vào 5 phút nghỉ giữa giờ. Tư Đồ Tĩnh vẫn còn nhớ họ, không cho họ sắc mặt tốt, "Các người còn đến tìm tôi làm gì? Chuyện tôi biết tôi đều nói hết rồi, không có gì muốn bổ sung đâu."
Giang Vấn Nguyên duy trì nụ cười, "Cô chắc không có gì muốn bổ sung chứ? Hình như cô không nói chuyện Mục Miên Miên thích Tư Đồ Khiêm cho chúng tôi." Cậu huơ huơ điện thoại, cho Tư Đồ Tĩnh xem tin nhắn của cậu và Tư Đồ Khiêm, "Chúng tôi hẹn Tư Đồ Khiêm lúc 9 giờ ở sân thượng, nếu cô không tới chúng tôi sẽ trao đổi riêng với cậu ta."
Tư Đồ Tĩnh chống tay lên bàn, đột nhiên đứng dậy, ghế dựa nện mạnh vào bàn học phía sau, vì có bàn chặn lại mới không ngã xuống. Ánh mắt cô ta nhìn Giang Vấn Nguyên rất khủng khiếp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi đi cùng các người."
Tư Đồ Tĩnh cúp luôn tiết một, thẳng đường đến mái nhà cùng họ, lấy chìa khóa mở cửa. Nhưng lần này cô ta không để Tề Tư Viễn đắc thủ, tự mình cầm khóa cửa bước lên mái nhà.
Giang Vấn Nguyên hẹn Tư Đồ Khiêm 9 giờ, giờ mới hơn 8 giờ. Vốn dĩ Giang Vấn Nguyên muốn lợi dụng khi Tư Đồ Khiêm chưa tới dụ Tư Đồ Tĩnh nói sự thật, không ngờ Tư Đồ Khiêm lại đến nhanh như vậy.
Từ mái khu dạy học có thể nhìn ra cổng.
8:15, siêu xe nhà Tư Đồ dừng trước cổng, Tư Đồ Khiêm vẫn còn chứng cứ là học sinh trường, thuận lợi qua cửa bảo vệ. Sau khi vào trường thì y chạy như điên hướng vào khu dạy học. 8:20, mới năm phút đồng hồ Tư Đồ Khiêm đã đến sân thượng, đẩy cánh cửa đang khép hờ. Lồng ngực y phập phồng kịch liệt, há miệng thở dốc. Y đi đến cạnh Tư Đồ Tĩnh, thở phì phò: "Em không sao chứ? Họ có làm khó dễ em không?"
Tư Đồ Tĩnh lắc đầu, "Không có gì."
Sau khi Tư Đồ Khiêm xác nhận lời đó là thật mới chắn phía trước cô ta, lạnh mặt nhìn bốn người Giang Vấn Nguyên: "Mục Miên Miên chết, chúng tôi cũng rất đáng tiếc. Cảnh sát cũng đã chứng thực Mục Miên Miên là tự sát, không có khả năng bị ám hại!"
"Không có khả năng bị ám hại?" Tề Tư Viễn như nghe được truyện cười, cười chảy nước mắt, "Mục Miên Miên, cô thật biết kể chuyện cười. 49 học sinh lớp các người tử vong, còn những người bị thay mắt không rõ sống chết, chẳng lẽ họ không phải do các người giết?"
Biểu cảm Tư Đồ Khiêm không hề suy chuyển, "Tôi là Tư Đồ Khiêm, Mục Miên Miên chết rồi. Đừng tưởng các người giả thần giả quỷ thì tôi sẽ tin!"
Giang Vấn Nguyên liếc nhìn Tư Đồ Tĩnh đang tránh sau lưng đang không nhịn được ló đầu ra quan sát, "Chúng tôi tìm được hai bình Formalin chứa mắt trong khu đọc sách thư viện. Nếu tôi công bố nó với truyền thông, hai người cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?"
Mặt nạ hoàn mỹ của Tư Đồ Khiêm rốt cuộc cũng xuất hiện vết rạn, nhưng y vẫn mạnh miệng như cũ, "Giả thần giả quỷ!"
Giang Vấn Nguyên làm như không thấy sự thù địch trong mắt Tư Đồ Khiêm, nhìn Tư Đồ Tĩnh, "Tư Đồ Tĩnh, mắt trong thư viện chắc là cô chôn nhỉ. Cô không cần phủ nhận, cô đã lộ sơ hở rất lớn làm người khác không cách nào bỏ qua. Cô ——"
"Tôi nói, để tôi tự nói!" Có lẽ Tư Đồ Tĩnh biến sắc quá ý vị, Tề Tư Viễn dạt dào hứng thú cắt ngang Giang Vấn Nguyên giành quyền lên tiếng, bắt đầu phân tích với Tư Đồ Tĩnh.
"Dựa vào tư liệu, Tư Đồ Tĩnh cô và Mục Miên Miên khá thân ở HKI, tôi thậm chí nghi ngờ Mục Miên Miên có thể làm ủy viên văn nghệ là do cô tiến cử. Quan hệ hai người tốt như vậy nhất định có thể nhìn ra được Mục Miên Miên thích anh cô. Không chỉ vậy, tôi cho rằng quan hệ hai người chuyển xấu ở học kỳ sau có liên quan đến Tư Đồ Khiêm.
Tư Đồ Tĩnh, tôi rất muốn biết, khi cô khuyên Mục Miên Miên chuyển trường đã nói gì với cô ấy.
Còn một chuyện khiến tôi tương đối hoài nghi, sau khi Mục Miên Miên chết tại sao cô không hất xô nước bẩn này lên người Tư Đồ Khiêm mà lại ôm hết ô danh về người mình. Quan hệ của Tư Đồ Khiêm và Mục Miên Miên cô không nói câu nào với chúng tôi cả."
Tư Đồ Tĩnh im lặng trước vấn đề của Tề Tư Viễn. Giang Vấn Nguyên làm sao có thể cô ta trốn tránh được, "Tư Đồ Tĩnh, cô không có bất kỳ lý do gì để giữ thanh danh cho Tư Đồ Khiêm cả, người cô muốn giữ thực chất là Tư Đồ Khiêm đã bị thay mắt Mục Miên Miên!"
Đan Hiểu Nhiễm mù mờ, "Em có chỗ chưa rõ, tại sao Tư Đồ Tĩnh lại đối tốt với Mục Miên Miên như vậy, ngay cả mạng anh ruột mình và quyền thừa kế cũng dám đổi. Căn bản không hợp lý lắm."
Lữ Kỳ Diệu nói sâu xa: "Anh tôi trước kia thích xem hoạt hình bách hợp của nước nào đó, nên em cũng hiểu chú chút... giữa nữ và nữa cũng có tình yêu. Nếu Tư Đồ Tĩnh yêu Mục Miên Miên thì mọi chuyện rõ ràng rồi."
Đan Hiểu Nhiễm và Tề Tư Viễn như bị sét đánh giữa trời quang, cứng đơ tại chỗ.
Tư Đồ Tĩnh bị chọt trúng tim đen, dứt khoát không quan tâm nữa, "Đúng vậy, tôi yêu rất lâu rồi! Tôi không thể chịu được chuyện Tư Đồ Khiêm lợi dụng một người yêu anh ta lâu như vậy đến hại tôi! Tôi vốn nghĩ chỉ cần kéo dài thời gian bắt nạt sẽ khiến cô ấy tỉnh ngộ, bước khỏi tình yêu mù quáng kia. Nhưng tôi không ngờ rằng mình chưa đợi được đến ngày kia thì cô ấy đã nhảy lầu."
"Tư Đồ Khiêm đáng chết!" Tư Đồ Tĩnh kéo tay Tư Đồ Khiêm, không, bây giờ phải nói là Mục Miên Miên mới đúng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi lấy mắt nguyền rủa anh ta. Ha ha ha ha ha, tôi thành công rồi! Bây giờ sống lại một lần nữa cô ấy có được toàn bộ nhà Tư Đồ, sau này cô ấy chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận! Còn các người, vì Miên Miên, các người chết hết ở chỗ này đi!"
Trong tiếng cười điên loạn của Tư Đồ Tĩnh, Giang Vấn Nguyên bình tĩnh hỏi cô ta: "Nếu cô phải giết hết chúng tôi, tôi muốn hỏi một chuyện. Rốt cuộc cô đã cắm gì trong mắt Mục Miên Miên?"
Tư Đồ Tĩnh dần ngưng cười, "Mắt anh mù à, đó là đũa của Tư Đồ Khiêm. Chỉ có nguyền rủa bằng bằng cách này mới có thể thay thế Tư Đồ Khiêm lâu dài." Cô ta làm nũng với Mục Miên Miên, "Miên Miên, rất xin lỗi, không phải tớ cố ý chọc mắt cậu, cũng không có ý nói cậu mù mắt nhìn lầm người đâu."
Giang Vấn Nguyên mở khóa điện thoại, đưa ảnh tối qua chụp bằng tốc độ sinh tử cho Tư Đồ Tĩnh. Tuy hình hơi mờ, nhưng vẫn có thể thấy được thứ xuyên qua mắt là dây thép. "Suy nghĩ của tôi không sai, đồ xuyên qua mắt đã bị thay rồi nên đồng tử mới rách nát như vậy."
"Các người vậy mà động vào mắt của Miên Miên, không thể tha thứ được!" Tư Đồ Tĩnh không thể tin nhìn bức ảnh, nhưng cô ta vẫn quan tâm tình huống của Mục Miên Miên hơn, "Bây giờ cậu có cảm thấy khó chịu không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Giang Vấn Nguyên phóng to ảnh vào nửa trên, đó là một con mắt rất lớn trên đất, "Cô cảm thấy chúng tôi có thể thay thế trong tình huống này à? Đừng lừa mình dối người, hai dây thép này đã bị đổi trước rồi. Cô nghĩ cẩn thận lại xem là ai làm, tại sao đũa bị thay nhưng vẫn khiến Mục Miên Miên thay Tư Đồ Khiêm thành công."
Tư Đồ Tĩnh chậm chạp buông tay Mục Miên Miên, lẩm bẩm: "Là Tư Đồ Khiêm... chỉ mình anh ta biết tôi đánh cắp mắt Mục Miên Miên trái phép, còn thay tôi xử lí chuyện phía sau... Chính anh ta đổi đũa rồi, tại sao còn bị hại."
Mục Miên Miên vẫn luôn đuy trì im lặng từ sau khi Giang Vấn Nguyên nói Tư Đồ Tĩnh thích Mục Miên Miên, lúc này cuối cùng cũng mở miệng, "Đương nhiên vì tao lừa mày. Người bị tao thay thế phải là người tự tay đâm vào mắt tao."