*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: AnhTuc712.Tìm được đường sống trong tay nhân viên gấu, Lộ Viễn ngồi tê liệt trên đất hít hai ngụm khí lạnh. Tay trái đỡ cú đấm của nhân viên gấu giống với người phụ nữ bị gãy xương. Phế đi một cánh tay, cậu chỉ có thể dùng khẩu hình miệng nói chuyện với Giang Vấn Nguyên, vì khả năng đọc nhầm cao nên cậu nói rất chậm: Vừa rồi lúc nhân viên gấu công kích chúng ta, trong túi hắn rơi ra một chiếc điện thoại, em nhặt trộm được.
"Cậu im lặng, ngồi im tại chỗ cho tôi." Giang Vấn Nguyên ra lệnh nói.
Lộ Viễn oan ức nhưng không dám phản bác, an tĩnh một chỗ như gà con.
Thang máy vận chuyển dừng ở gần lầu hai, Giang Vấn Nguyên kẹt cửa lại, "Cậu ngồi nghỉ tại đây, tôi tìm ván gỗ cố định tay cho cậu, nếu lúc tôi đi nhân viên gấu tìm đến đây, cậu hãy đi thang máy lên lầu, không cần chờ tôi, tôi tự nghĩ cách thoát thân. Hiểu chưa?
Đoạn thời gian Giang Vấn Nguyên huấn luyện cùng Trần Miên thuận tiện học một ít kỹ năng xử lí vết thương khẩn cấp, cậu tìm được một ít ván gỗ và mấy cái khăn lông ở kho hàng thì lập tức trở lại thang máy. May mắn lầ Lộ Viễn vẫn ở đó. Cánh tay bị gãy được đặt trên đùi, ánh mắt trông mong nhìn quanh, khi cậu nhìn thấy Giang Vấn Nguyên, cả đôi mắt đều sáng lên.
Giang Vấn Nguyên ép tấm ván vào cẳng tay Lộ Viễn, giữa tay và ván lót một lớp khăn lông mềm, dùng dây lưng cột vừa phải. Xét đến yêu cầu phải chạy trốn nhanh chóng cưa hai người họ, Giang Vấn Nguyên cột tay trái Lộ Viễn vào trước ngực, cắt một lỗ nhỏ trên vạt áo, mang vạt áo phủ lên phần bị gãy, cố định chặt chẽ. Động tác Giang Vấn Nguyên nhanh nhẹn, Lộ Viễn không thấy quá đau đã xong.
Sắc mặt Lộ Viễn tái nhợt nhưng sức sống tỏng mắt không giảm: Anh, anh thật lợi hại! Cảm ơn anh băng cho em.
"Nếu muốn cảm ơn tôi thì đừng phí sức, gắng mà tồn tại về hiện thực đi." Giang Vấn Nguyên đứng lên, "Chúng ta đến hồ Trăng đi, tiếp tục phát ngốc ở khách sạn không an toàn."
Lộ Viễn gật đầu, cậu đưa điện thoại của nhân viên gấu cho Giang Vấn Nguyên: Vừa rồi lúc chờ anh em đã phá khóa rồi, anh coi đi.
Giang Vấn Nguyên mở điện thoại, ảnh khóa màn hình xuất hiện.
Đó là một bé gái mặc đầm hoa nhỏ cột tóc sừng dê*, ước chừng tám chín tuổi, tay phải bé gái cầm một cây kẹo bông hình hoa, tay trái cầm bóng bay Mickey, nhìn camera mỉm cười, bối cảnh là ở cửa chính khu vui chơi. Cô bé chỉ cười mỉm, trong đôi mắt to như quả nho tràn đầy lo lắng, tựa như đến khu vui chơi không phải chuyện vui sướng lắm.
*tóc sừng dê:Lộ Viễn chồm người tới: nhân viên gấu xóa rất nhiều nội dung, nhưng em khôi phục hết rồi, anh xem bức ảnh này này.
Lộ Viễn mở nhanh album, là một loạt ảnh chụp ở cửa chính khu vui chơi, một đôi nam nữ đứng hai bên cô bé mặc váy hoa, người nam tay cầm bong bóng Mickey nắm lấy tay trái bé, người nữu cầm kẹo bông hình bông hoa cầm tay phải bé. Bóng bay và kẹo bông có vẻ là đồ đôi vợ chồng này đưa cho con mình.
"Đây là ảnh hắn xóa?" Giang Vấn Nguyên hơi.
Lộ Viễn gật đầu chắc nịch: Hơn nữa nguyên nhân hắn ta xóa ảnh em cũng biết rồi.
Ở lịch sử Wechat Lộ Viễn khôi phục được, nhân viên gấu thường nói chuyện phiếm với một người nữ trẻ, giao lưu của hai người rất mờ ám, thường xuyên hẹn gặp, thật thật giả giả tình cảm ngoài luồng. Nhân viên gấu thường oán giận với cô ta chuyện vợ mình, nói vợ mình chanh chua, luôn vì việc lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt cãi nhau với hắn, còn không hào phóng, không lên nổi mặt bàn*. Nhân viên gấu đã hạ quyết tâm ly hôn với vợ mình, người duy nhất hắn ta thấy áy náy là con gái hắn. Dựa vào tâm lý bồi thường, vào ngày sinh nhật con mình, hắn ta dẫn cả nhà đến khu vui chơi Hạnh Phúc.
Sinh nhật cô bé là ngày quốc tế thiếu nhi, cũng chính là ngày xảy ra án giết người chặt đầu của đôi vợ chồng.
Hiện tại manh mối đều liên hệ với nhau, nhân viên gấu là người chồng bị chặt đầu trong án giết người, nhân viên thỏ bán kẹo bông gòn là vợ hắn ta. Quan hệ hai người sát lằn ranh tan vỡ, đến nỗi nhân viên thỏ tình nguyện quỳ xuống cầu xin Giang Vấn Nguyên cũng không muốn đi hỏi chồng mình. Con gấu kia muốn đến khách sạn giết Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đoán chừng cũng là vì lý do này.
Như vậy, nguyên nhân thỏ và gấu gom đủ hai món bóng bay và kẹo bông rất đáng nghiền ngẫm. Nhưng trước Giang Vấn Nguyên thấy cần phải nói chuyện thẳng thắng thành thật với Lộ Viễn: "Màn chơi này chúng ta không có cơ hội giao lưu với người chơi khác, không biết có người chơi nào làm bác sĩ hay không, dù có, dựa theo trạng thái hiện giờ của họ cũng rất khó giúp người khác xử lý vết thương, tay cậu không thể kéo dài, chúng ta phải nhanh chóng qua được màn này. Năng lực mình tôi có hạn, hy vọng cậu không giấu giếm, giúp tôi một tay."
Lộ Viễn cũng không có cách nào giấu được, tiếc nuối thở dài: Tay gãy em hơi sốt ruột, người một khi sốt ruột rất dễ phạm sai lầm.
Người bình thường nếu bị quái vật đánh gãy một tay sẽ bị dọa đến hồn bay phách lạc, nào còn khả năng nghĩ đến chuyện nhặt điện thoại của con quái kia. Tìm được đường sống trong chỗ chết thở phào một hơi, nhưng quái vật lúc nào cũng có thể đuổi đến, cánh tay gãy còn đau đớn, người khác còn có thể bình tĩnh ngồi giải mật mã, khôi phục dữ liệu di động trọng yếu?
Giang Vấn Nguyên cũng không hỏi tại sao Lộ Viễn muốn diễn kịch giấu giếm hay dùng cách gì lừa gạt bàn tròn, áp số ghế của mình xuống.
Hai người đến bến thuyền ở hồ Trăng, sau khi xác nhận ở đó không có động tĩnh thì lặng lẽ ẩn vào trong.
Du thuyền ngừng ở bến chỉ được chiếu sáng nhờ một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, dưới ánh đèn trắng bệch, một bộ quần áo thỏ bông màu hồng nhạt được xếp chỉnh tề. Bên cạnh nó có mấy cái kẹo bông cắm trong nút chai, một cái bóng bay Mickey cột vào cục đá đặt gần kẹo bông.
Lộ Viễn khom lưng ẩn trong một cái thuyền tôm hùm, chỉ vào trung tâm hồ Trăng: Chỗ đó có thuyền.
Nương theo ánh trăng mỏng manh, Giang Vấn Nguyên mơ hồ nhìn thấy một chiếc thuyền thiên nga, trên thuyền có bóng người, người đó vung cái vớt cá xuống hồ rồi chậm rãi kéo lên, rồi lại đổi sang vị trí khác, một lúc sau thì thẳng tay ném cái vớt cá đi, thả người nhảy vào hồ nước, mười mấy phút sau mới trồi lên trên.
Bóng người tìm đồ ở hồ Trăng, không thể nghi ngờ chính là nhân viên thỏ, cũng chính là người vợ trong vụ giết người.
Dưới ánh tẳng ảm đạm, một cái xác không đầu không biết mệt mỏi mà lặn xuống đáy hồ tìm cái đầu bị chặt. Cảnh này khiến người xem lạnh sống lưng, nhưng Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn không định rời đi, nếu nhân viên gấu đuổi theo họ đến hồ Trăng, dựa vào quan hệ ác liệt của đôi vợ chồng này, bọn họ hoàn toàn có thể gắp lửa bỏ tay người, nhân cơ hội chạy trốn.
Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn ở gần bến thuyền tìm chỗ trốn, chờ đến tờ mờ sáng vẫn không thấy nhân viên gấu xuất hiện, thi thể nữ bơi suốt đêm trong hồ cũng ngồi thuyền thiên nga trở lại bờ, thi thể bị ngâm nước sưng to trắng bệch, ở phần cổ bị chặt không ngừng trào ra máu loãng. Cô ta mặc lại bộ đồ thỏ một lần nữa, đội cái đầu thỏ đáng yêu lên chỗ cái đầu trống rỗng.
Thi thể nữ sau khi mặc xong quần áo thì phát điên không hề có dấu hiệu báo trước, nó dùng chân đá lăn kẹo bông gòn, đạp bẹp hết chỗ kẹo. Sau khi làm hư tất cả số kẹo, cô ta vươn tay cầm lấy bóng bay chuột Mickey. Cô ta bóp bóng bay, chậm chạm đè xuống, dùng sức một chút nữa thôi thì cái bong bóng sẽ nổ tung. Nhưng giây cuối cùng cô ta dừng lại. Cô ta cẩn thận vuốt ve bóng bay hơi biến dạng, cơn bạo phát cũng dần lắng xuống.
Khi nhân viên thỏ chuẩn bị rời đi, điện thoại trong túi Giang Vấn Nguyên bỗng nhiên vang lên, nhân viên gấu đặt đồng hood báo thức!
Thính lực nhân viên thỏ sau khi bị chặt đầu vẫn còn, nó lập tức xông đến chỗ hai người đang ẩn nấp. Giang Vấn Nguyên nhặt ống sắt phòng thân lên, tránh ở chỗ tối ra đòn phủ đầu, đánh mạnh về nón đội của con thỏ. Tuy rằng nó dùng tay chắn nhưng nón đội vẫn văng ra ngoài.
Khi con thỏ nhặt nón đội, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn điên cuồng chạy đi, nhưng tốc độ của nó vượt quá người thường, chớp mắt đã đuổi theo.
Giang Vấn Nguyên cung ống sắt bị nhân viên thỏ đánh cong, muốn ngăn cản cô ta tiếp cận, nhưng loại công kích này không khác gì gãi ngứa với nó cả.
Con thỏ dễ dàng đánh rơi ống sắt trên tay Giang Vấn Nguyên.
Tử vong vô hình chậm rãi siết chặt yết hầu bọn họ, con rối gỗ lại không có năng lực thích hợp. Đối mặt với tình huống gần như không có lối thoát, Giang Vấn Nguyên ngược lại dần dần bình tĩnh, "Tôi biết đầu cô ở đâu."
nghe được lời Giang Vấn Nguyên, động tác con thỏ dừng một chút rồi lại tiếp tục đánh tới chỗ họ.
Trong nháy mắt khi con thỏ chần chờ, Giang Vấn Nguyên đã bắt được một tia hy vọng, cực kỳ trấn định căn cứ vào tin tức hữu hạn trong tay suy đoán chân tướng, "Chẳng lẽ cô không muốn biết rốt cuộc con gái mình mang đầu cô cất ở đâu sao?"
nhân viên thỏ đã đến trước mặt Giang Vấn Nguyên, cô ta duỗi tay giữ chặt tay Giang Vấn Nguyên, tuy dùng sức khá mạnh nhưng không bẻ gãy tay cậu. Giang Vấn Nguyên bị túm hơi lảo đảo, "Tôi phải đến xác nhận xem đầu cô có bị dời đi hay không, không thể đi cùng cô. Tôi biết cô có cách tìm được chúng tôi, đêm nay 9h, cô tới tìm tôi, tôi mang cô đi tìm đầu mình."
Thái độ chắc chắn của Giang Vấn Nguyên làm con thỏ dao động, sau khi tự hỏi gần một phút, nó buông lỏng tay cậu. Con thỏ một tay để tay sát bên má làm một số chín, một tay vỗ ngực mình sau đó chỉ Giang Vấn Nguyên. Làm xong mấy động tác này, nó đi về hướng vườn hoa kỳ thú, tốc độ rất nhanh, đảo mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn hai người.
Lộ Viễn yên lặng thu hồi tay phải đang giấu sau lưng: Từ giờ đến chín giờ chỉ còn 14 tiếng, chúng ta phải nhanh tìm được con gái họ.
"Chúng ta về khách sạn đi." Giang Vấn Nguyên vừa trở về từ cõi chết nhưng tâm tình vẫn trầm trọng. Phản ứng của con thỏ đủ để chứng minh kẻ ném đầu hai người họ vào hồ Trăng chính là con gái họ. Một bé gái tám chín tuổi tại sao có thể làm ra chuyện tàn khốc như vậy, đối tượng còn là cha mẹ mình.
Giang Vấn Nguyên hít một hơi thật sâu, "Quái vật chúng ta phải đối mặt quá nhiều, chỉ có hai người chúng ta thì không đủ, phải tìm người giúp đỡ."
Lộ Viễn hơi mơ hồ: Ý thức người chơi khác không phải đều bị lòng bay tay khống chế hả?
Giang Vấn Nguyên: "..."
Bọ dạng Lộ Viễn nhìn hoàn toàn không giống đang giả vờ ngu ngốc, Giang Vấn Nguyên không thể không nhắc nhở: "Giản Dịch."
...