*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Trước khi vào màn Giang Vấn Nguyên đã kiểm tra qua rối xương, giống hệt lúc cậu vừa lấy được, vẫn là cái đầu bóng loáng hình bầu dục, không hề có mắt mũi miệng.
Thế nhưng, giây phút này, thứ nằm trong tay cậu, ngoài tay chân không một mẩu như cũ lại lộ ra một khuôn mặt hoàn chỉnh.
Khuôn mặt này không phải dùng bút vẽ ra, nó như một ác phẩm được nghệ sĩ khéo léo đẽo gọt tinh tế, hệt như mặt người thật.
Chủ nhân gương mặt đó chính là chú Trần – người cậu đã thăm trước khi vào màn.
Giang Vấn Nguyên nhớ lại cuộc gặp gỡ của mình và chú Trần, cảm giác bất ổn bủa vây, chỉ là lúc ấy cậu không thấy rối trên người xuất hiện bất thường.
Chú ấy lại luôn hôn mê bất tỉnh, Giang Vấn Nguyên không thể tìm kiếm chân tướng.
Gương mặt chú ấy hiện ra trên con rối, hai mắt nhắm nghiềm trông đau đớn vô cùng.
Tất cả đã có đáp án.
Cửa nhà họ Trần có mắt mèo, vì năm nay không ít lần đột ngột đến thăm nên chú Trần đã luyện ra thói quen xem mắt mèo, bởi thế nên cậu ăn "chè cấm cửa"* hơi nhiều.
Hôm đó chú Trần lại thẳng tay mở cửa không phải vì dì Trần, chú ấy muốn tách cậu ra để động tay động chân với rối.
*AT: Convert là "bế môn canh" nha, đại khái là việc giữ cửa không cho ai đó vào nhà. Chú ấy bị gãy tay ngay ngày hôm đó, tiếp đến là nhập viện hôn mê.
Chú Trần đã 55 tuổi, ngày nào cũng kiên trì tập thể dục, cơ thể tốt hơn khá nhiều người trẻ tuổi bây giờ, bác sĩ chữa trị không hiểu nổi tại sao ông lại hôn mê dai dẳng đến vậy.
Bác sĩ không có đáp án, nhưng Giang Vấn Nguyên nhìn vào rối xương đã có câu trả lời.
Chú Trần có thể nói câu "Nếu bàn ngồi đầy thì tốt rồi", có thể tạo nên mối liên hệ không tưởng nổi với trò chơi Bàn tròn, dựa vào rối xương tiến vào đây, rất có khả năng chú ấy kế thừa dòng máu của người được kết hợp với NPC sinh thành.
Trần Miên cũng được di truyền nên mới có thể chuyển hóa năng lượng rối, để linh hồn duy trì ý thức trong trò chơi Bàn tròn.
Trần Miên viết mảnh giấy kia cho cậu, rõ ràng vì hắn cảm nhận được linh hồn của chú Trần! Giang Vấn Nguyên cảm thấy con rối trong tay nặng tựa ngàn cân, nặng đến mức cậu dùng hết sức lực mới không để nó rơi xuống.
Cậu không dám tưởng tượng chuyện này, chú ấy không màng tất cả vào đây, chú ấy có thể về lại hiện thực chứ? Lòng cậu chia làm hai nửa, một nửa rối bời vì hành vi như tự sát này của chú, nửa kia lại lạnh lùng tự hỏi nên tận dụng con rối chứa chú ấy đối phó trò chơi Bàn tròn thế nào...
Lúc ấy trong vali của cậu chỉ có hai con rối, một là rối xương của Trần Miên, hai là con rối violon có được ở màn Tả Tri Ngôn mất.
Giang Vấn Nguyên chưa bao giờ nói với chú Trần về chuyện trò chơi Bàn tròn, đó cũng là lần đầy tiên cậu mang rối đến nhà họ Trần.
Chú ấy không biết ý nghĩa của rối đàn violon, chuyện ký thác linh hồn không phải đùa vui giỡn hớt, rốt cuộc chú ấy dựa vào tiêu chuẩn nào để chọn rối xương giữa hai con? Có lẽ đúng như cậu đoán, rối xương là chiếc bẫy xinh đẹp của trò chơi Bàn tròn.
Để phá hỏng sợi dây không gì cắt được giữa cậu và Trần Miên, nó quyết tâm hạ vốn gốc giao con rối không mặt có năng lực đặc thù khế ước với trò chơi Bàn tròn.
Sâu trong linh hồn chú Trần có một mảnh ghép kết nối với trò chơi Bàn tròn, từ đó cộng sinh với rối xương – thứ tiếp cận với gốc rễ của trò chơi, nên chú ấy mới không ngại hiểm nguy bám vào nó.
Chú Trần giấu giếm mối quan hệ của mình với bàn tròn, vì chú ấy biết Giang Vấn Nguyên sẽ phản đối sự hy sinh của chú ấy.
Sau khi hy sinh linh hồn mình chú từng có cơ hội nói với cậu mình đã động tay với rối, nhưng chú lại không nói gì, vì chú lo nếu mình nói thì cậu sẽ bỏ rối lại.
Trong vòng lặp vô hạn của cái chết tuần hoàn, sau khi họ chết sẽ mất đi ký ức, nên trước giờ Trần Miên chưa từng nhớ gì về chuyện mình chết, hắn không biết mình chết rồi thì ba hắn đã trả cái giá lớn thế nào để cứu hắn.
Giang Vấn Nguyên không cách nào tưởng tượng chú Trần đã tiêu giảm bao nhiêu lần linh hồn mình trong guồng quay chết chóc của họ.
Nếu Giang Vấn Nguyên không quyết đoán chôn một phần rối vào xương ngón tay, giữ lại ký ức mơ hồ; nếu Trần Miên không quyết làm tận gốc điên cuồng ăn rố rồi lưu lạc trong trò chơi, đồng sinh cộng tử cùng tiến cùng lui với cậu...
Một mình Giang Vấn Nguyên giãy giụa trong trò chơi Bàn tròn, cơ bản đã tiêu tốn toàn bộ tinh thần và sức lực, nào còn suy xét đến chuyện bản chất của rối xương? Có lẽ cậu sẽ bảo vệ rối xương mà Trần Miên đã tặng cậu như một món quà, giữ gìn thứ chỉ có thể dùng trong hiện thực này bảo quản ngoài đó.
Thế nhưng đủ loại biến số đã tụ lại, chúng tạo thành kỳ tích hôm nay: Giang Vấn Nguyên màn rối xương vào trò chơi Bàn tròn, sự hy sinh âm thầm của chú Trần rốt cuộc hôm nay đã không còn im lặng.
Giang Vấn Nguyên thử nói chuyện với chú Trần trong con rối, thử chọt vào người nó, đụng vào mặt nó, nhưng mắt chú ấy vẫn nhắm nghiền như cũ, biểu cảm cũng giữ nguyên không thay đổi mảy may.
Lúc còn ở không gian đặc thù, Trần Miên đã cảm nhận được sự khác thường của rối, nếu muốn đánh thức chú ấy chỉ e phải nhờ đến Trần Miên.
Việc cấp bách lúc này chính là nhận ra Trần Miên dưới mí mắt của đám người chơi như hổ rình mồi.
Giang Vấn Nguyên không bỏ rối lại không gian mà gác nó bên gối, hy vọng chú ấy cũng cảm nhận được Trần Miên, để huyết thống thức tỉnh con người đang say ngủ ấy.
Cả đêm Giang Vấn Nguyên không cách nào ngủ ngon, sáng khi mở mắt, chuyện đầu tiên cậu làm là nhìn con rối bên gối.
Đừng nói đến khuôn mặt không hề thay đổi của rối, ngay cả tư thế khi cậu đặt nó lên đó tối qua cũng không khác chút nào.
Chuyện này nằm trong dự tính, Giang Vấn Nguyên không cảm thấy mất mát quá nhiều.
Cậu thu lại rối vào không gian rồi xuống giường rửa mặt.
So với hôm qua, giờ ăn sáng hôm nay ít hơn khá nhiều người, đoán chừng đã mất hứng thú với bữa sáng tệ hại ở đây, dời trọng điểm về bữa tối phong phú được khen thưởng sau khi hiến tế.
Mặt không đổi sắc, Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhớ số và mặt phạm nhân, sửa lại lưu vào não.
Động tác nhìn quanh quất của cậu không giấu giếm gì, đã hấp dẫn được một phạm nhân nam gầy như gậy trúc, anh ta cầm bữa sáng ngồi xuống cạnh cậu.
Số thứ tự trên áo tù màu cam đã bị nam gậy trúc dùng khăn đính lên che lại, ý nghĩa đạt được không lớn lao gì cho cam, mặt mũi và số hiệu của phạm nhân công khai cả, chỉ cần muốn tìm sẽ tìm được.
Nam gậy trúc đặt bữa sáng lên bàn, vì quá gầy nên trông như đang nhìn chằm chằm cậu, giống một quái vật đang lúc rình mồi, "Sau khi vào nhà ăn cậu luôn quan sát chúng tôi, là một người bị để ý, tôi muốn biết rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì?" "Không phải đáp án cho chuyện tôi nhìn gì đã rõ quá rồi à?" Giang Vấn Nguyên tránh khỏi ánh mắt của nam gậy trúc, vừa ăn bữa sáng khó nuốt vừa nói: "Tôi đang làm nhiệm vụ số 21 giao cho, tìm người chơi thuận tay trái bị hôi nách có cơ thể cường tráng.
Anh không cần lo, anh không hề hợp với điều kiện nào trong đó."
Tuy Giang Vấn Nguyên không nói thẳng, nhưng mỗi chữ cậu nói đều mang ý bảo nam gậy trúc sợ phải đối đầu với số 21, cố tình đến đây đưa đẩy với cậu.
Nam gậy trúc hơi khó chịu chậc lưỡi, "22 à, cậu chân chó với 21 mà còn cảm thấy mình siêu việt hả? Số 21 vẫn luôn canh chỗ hiện trường của gã, không cách nào hành động tự do, thân mình gã còn lo chưa xong mà cậu còn mong gã bảo vệ được mình?" Giang Vấn Nguyên đã ăn xong trong lúc nam gậy trúc nói chuyện.
Cậu lau miệng rồi nhìn anh ta: "Số 15, bệnh kén ăn cực nặng, vô cùng ghét đám người mập mạp, lấy danh tập luyện giảm béo lừa tiền người khác, giam cầm 30 người tình nguyện giảm béo, ép họ nhịn ăn uống nước đến chết."
Khuôn mặt nam gậy trúc vốn đã khủng khiếp giống ET*, lúc bị Giang Vấn Nguyên vạch trần còn nhăn nhúm lại chồng chéo lên nhau, trông ghớm ghiếc vô cùng.
"Cậu đừng tưởng chỉ mình Mày biết tội danh của tôi, tôi cũng biết tội của cậu giấu chỗ nào đó!"
*AT: Là nhân vật này đây: Giang Vấn Nguyên hờ hững: "Anh có biết hay không cũng thế, anh chỉ cần nhớ nếu anh đưa tôi lên tế đàn thì tôi cũng có thể làm ngược lại.
Thật ra tôi không quan tâm lắm chuyện ai là vật hiến tế, chỉ cần có đủ bản lĩnh thì dù anh có đưa số 21 lên tôi cũng chẳng ý kiến gì, tôi không phải là được.
Tôi vẫn còn việc phải làm, không thể nói chuyện với anh."
Nam gậy trúc bị Giang Vấn Nguyên làm cứng họng, anh ta đã rõ Giang Vấn Nguyên đang bất mãn việc bị anh ta coi là tai sai của 21, nên mới lấy tin tức ra đập vào mặt anh ta.
Mồ hôi nam gậy trúc túa ra, kẻ được đề cử làm tế phẩm không tên nào đơn giản cả.
Sau khi đuổi số 15 đi rồi, Giang Vấn Nguyên tiếp tục thực hiện lời hứa của mình và số 21, mang cơm đến hiện trường cho gã.
Lần này cậu không đứng gọi bên dưới lầu mà đi thẳng lên lầu 3, khi cậu đang chuẩn bị gõ cửa thì số 21 đã mở rồi, rất tự nhiên đón lấy bữa sáng trên tay cậu.
"Vào đi."
Sắc mặt gã nhìn tốt hơn hôm qua không ít, xem ra gã không nói quá, cuộc đụng độ quỷ hồn hôm qua không tạo nên tổn thất gì.
Số 21 không kén ăn, nhanh chóng giải quyết hết đống bánh mì khó nuốt.
Gã uống cốc cà phê không có mùi vị gì, "Nói một chút, từ tối qua đến giờ cậu có thu hoạch gì không, tìm được mục tiêu chưa?" Giang Vấn Nguyên ngồi đối diện lắc đầu, "Có thể tìm được người có một trong ba, nhưng không ai thỏa cả ba đặc điểm cả, tôi vẫn chưa tìm được.
Tôi đã điều tra tất cả tội phạm, chỉ tìm được hai người khác nhau thỏa hai trong số đó.
Người bị hôi nách có thân hình cường tráng có số 10 và 37.
Người có hình thể cường tráng và thuận tay trái có số 31."
Số 21 nhìn Giang Vấn Nguyên bằng ánh mắt hoàn toàn mới, "Cậu điều tra qua một lượt hết phạm nhân rồi? Lượng công việc khổng lồ như vậy..."
Gã ngẩng đầu liếc đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ sáng, "Chỉ trong một đêm và một buổi sáng ngắn ngủi như vậy cậu đã xong?" "Chính xác là hai ngày một buổi sáng."
Giang Vấn Nguyên bịa chuyện bằng giọng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tội phạm được đề cử làm vật tế đều không phải loại tốt lành, vì mạng sống, có vài người sẽ không làm theo quy tắc.
Trước kia từng xuất hiện chuyện tội phạm thay số hiệu của người khác dẫn đến việc hiến tế thất bại.
Số hiệu tội nhân xác suất chính xác hoàn toàn chỉ ở ngay lúc bắt đầu, trong thời gian này phải gấp rút ghi nhớ nhận dạng và số hiệu của họ, tuyệt đối không được phạm sai lầm.
Đây là kiến thức cơ bản, sao anh vào đây mà không chuẩn bị gì vậy?" Lời Giang Vấn Nguyên nói quá hợp tình hợp lý khiến số 21 tin ngay, "Được rồi, tôi tin cậu.
Hẳn số 26 không nói dối, nguyên nhân cậu không tìm được người đơn giản có hai điều.
Hoặc số 26 đến giây phút sống còn nhưng vẫn bị hung thủ lừa, tất cả lời cô ta nói đều là giả; hoặc mục tiêu đã giấu chuyện hôi nách và thuận tay trái đi.
Tôi nghĩ khả năng đầu tiên cao hơn, tối qua và sáng nay cậu có gặp được kẻ nào kỳ lạ không?" "Có."
Giang Vấn Nguyên kể chuyện phạm nhân nữ số 44 và nam gậy trúc số 15 cho gã, "Cái này là tai bay vạ gió tôi chịu cho anh."
Số 21 không khỏi nhếch môi, gã thì thầm, "Con người phải có liêm sỉ!" NPC thế giới này đều không biết xấu hổ như vậy sao? Rõ ràng số 44 muốn nịnh bợ gã, bị miệng lưỡi cay độc của Giang Vấn Nguyên đuổi đi thì là lỗi của gã? Số 15 mới tới thử một chút Giang Vấn Nguyên đã thẳng tay vạch trần người ta, chả lẽ còn trách gã? Rõ ràng gã có sai đâu.
Số 21 uống xong cà phê, cho Giang Vấn Nguyên một yêu cầu: "Cậu điều tra người có liên quan đến số 44 và số 15 giúp tôi, xem xem gần đây họ qua lại với người nào."
Giang Vấn Nguyên biết nguyên nhân số 21 quan tâm vấn đề này, kẻ trói số 26 lên đài tế có khả năng rất cao liên quan quan đến hai người họ, không chừng còn là một trang số họ.
"Nhiệm vụ này không nằm trong phạm vi hợp tác của chúng ta, xin lỗi tôi không nhận được, mục tiêu của tôi chỉ là sống đến khi kết thúc lễ tế, vẫn còn một nhóm phạm nhân tôi chưa xác định được tội danh, cần phải điều tra rõ."
21 không chắc trăm phần trăm liệu Giang Vấn Nguyên có phải NPC không, gã cũng rõ có một số chuyện Giang Vấn Nguyên không nói với mình.
Gã nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, "Được rồi, tôi tin cậu có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Hai ngày nay cậu vẫn chưa trở lại hiện trường của mình xem có ai đã phát hiện tội của mình chưa, cậu đi đi, trưa nhớ mang cơm đến đúng giờ."
Số 21 nhấn mạnh bốn chữ "chuyện quan trọng hơn", thật sự gã không tin tưởng chuyện quan trọng Giang Vấn Nguyên nói đó là tìm tội danh người khác.
Nếu vậy, tối qua cậu đã không đồng ý bỏ thời giờ điều tra người chơi chủ mưu vụ 26 giúp gã.
Có điều gã không đào sâu, mặc kệ cậu có phải người chơi không, người về đích cuối cùng vẫn là gã.
Giang Vấn Nguyên biết sự từ chối của mình sẽ làm số 21 nghi ngờ, nhưng cậu không giải thích thêm gì nữa.
Cậu cầm khay cơm của số 21, "Hẹn trưa gặp lại."
Giang Vấn Nguyên mang khay về nhà ăn rồi vòng về theo đường cũ, số 21 đang đứng ngoài hiện trường, quan sát nhóm phạm nhân bốn phía.
Gã đút túi nhìn Giang Vấn Nguyên đang đi về phía mình, chờ cậu chào gã, nhưng cậu lại im lặng đi lướt qua gã, bước thẳng vào hiện trường số 22.
Ai thề son thề sắc nói phòng thủ tốt nhất là tiến công, nên không cần bảo vệ tội của mình không để bị phát hiện? Bây giờ mặt bị vả bốp bốp rồi thấy chưa.
Số 21 cười ra tiếng rồi không quan tâm Giang Vấn Nguyên nữa, tiếp tục nhìn quanh quất.
Giang Vấn Nguyên phá lệ thoát khỏi giả thiết tính cách của mình trở lại hiện trường, đương nhiên không phải vì sợ tội danh của mình bị người khác phát hiện.
Cậu muốn tìm Trần Miên không rõ số hiệu.
Trần Miên biết cậu là số 22, bây giờ người chơi với nhau đều như hổ rình mồi, họ không tiện gặp ở phòng cậu, quá dễ thấy, người khác sẽ phát hiện.
Vậy nên cậu hy vọng Trần Miên sẽ tìm mình ở hiện trường giả lập.
Trong lúc chờ đợi Trần Miên, Giang Vấn Nguyên tiện tay kiểm tra sàn nhà tầng một.
Cậu phát hiện dấu vết khác với lần đầu mình đến trên sàn phòng tắm chung.
Tuy cậu đã tính đến chuyện mình bị phát hiện, nhưng cậu không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Giang Vấn Nguyên nhìn quanh phòng tắm, không gian của nó không lớn, thứ có thể trở thành cơ quan mở tầng hầm không nhiều lắm.
Cậu thử từng cái một, tìm được cơ quan ở một cuộn giấy vệ sinh.
Sau khi xoay cuộn giấy, mặt đất ầm ầm rung chuyển để lộ một cầu thang đủ để người trưởng thành bước vào.
Giang Vấn Nguyên lấy dao Thụy Sĩ, bắn lưỡi dao ra, giấu nó trong áo tù màu cam rồi bước vào tầng hầm tối om.
Không gian bên trong khá ẩm ướt, độ thông gió tương đối chênh lệch với bên ngoài.
Vì giữ đồ lâu ngày nên tầng hầm còn quanh quẩn mùi ẩm mốc mục nát.
Nhưng Giang Vấn Nguyên đi xuống mãi mà không cảm thấy lạnh, ngược lại còn thấy ấm.
Hệ thống thông gió bên trong lắp đặt rất tốt, trừ mùi cháy khét thoang thoảng bên ngoài thì chất lượng không khí ở đây không khác bên ngoài là bao.
Đến cuối cầu thang, Giang Vấn Nguyên nhìn về hướng ánh lửa lập lòe, một lồng sắt chập chờn trên ánh nến của ba cây đèn cầy lờ mờ đặt sát tường, nó đang phát ra tiếng kẽo kẹt vang vọng.
Lồng sắt phủ kín vết cháy, không gian bên trong đủ chứa hai người trưởng thành.
Không cần nói thì ai cũng biết thứ này dùng làm gì.
Vị khách không mời vừa đung đưa lồng sắt đang quay lưng về phía cậu, nghe tiếng bước chân thì quay đầu mặt đối mặt với Giang Vấn Nguyên.
Đó là một người đàn ông châu Á có khuôn mặt nghiêm nghị – số 04.
04 dùng khóe mắt quét qua số hiệu trên áo tù của cậu, trông thấy vật giấu trong tay áo thì khuôn mặt lạnh xuống.
"Anh đã biết đáp án rồi, có thể phiền ra khỏi hiện trường của tôi không?" Vừa khéo, tối qua Giang Vấn Nguyên đã điều tra xong tội trạng của số 04, nhưng cậu không uy hiếp hắn như đã làm với số 15, cậu giữ lại chúng làm át chủ bài để ra đòn sát thủ, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ uy hiếp kẻ có thể là người chơi này.
Số 04 nhìn chằm chằm Giang Vấn Nguyên hồi lâu, sau khi xác nhận cậu không có ý ra tay với mình mới nói với cậu bằng giọng lạnh lẽo: "Cậu cản đường."
Giang Vấn Nguyên tránh khỏi cửa cầu thang, nhường ra một lối đi, lúc hắn lướt qua cậu, ánh bắc như sắc như kiếm lạnh như băng tựa như muốn đâm một nhát vào cậu.
Giang Vấn Nguyên không hiểu lắm tại sao người này lại căm thù mình, theo logic thì cậu – người bị vạch trần tội lỗi mới nên như vậy.
Cậu bắt đầu nghi ngờ có phải số 04 này kỹ thuật diễn quá nát không, biểu hiện cảm xúc của mình kém quá rồi.
Tiếng bước chân dần đi xa, Giang Vấn Nguyên nắm bắt thời gian kiểm tra lồng sắt.
Dây xích cố định lồng rất chắc, vô cùng khó phá hủy, hơn nữa dấu cháy khét dưới lồng cũng không thể nào xóa được – thứ chứng minh trong này đã từng xảy ra chuyện phóng hỏa.
Phương pháp tối ưu nhất lúc này là phá hủy cơ quan mở tầng hầm, tránh việc có người tiếp tục vào đây.
mong bạn đọc ở trang chính chủ anhhtucc.wordpress.com Lúc Giang Vấn Nguyên bước vào tầng hầm thì cửa đóng kín, chắc chắn bên trong có một cơ quan khống chế riêng.
Để kẻ khác không tìm được manh mối từ cơ quan hư hỏng bên ngoài, Giang Vấn Nguyên nghiêng về phía phá hủy cơ quan bên trong để làm hư cuộn giấy bên ngoài kia hơn.
Trong quá trình tìm kiếm cơ quan trong tầng hầm, Giang Vấn Nguyên nhẹ tay nhẹ chân hết mức có thể, dỏng tai nghe ngóng tiếng động bên trong, đề phòng lại có NPC nào đó đã phát hiện nơi này còn ở lại.
Chưa tìm được cơ quan thì cậu đã nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập đến phòng tắm.
Giang Vấn Nguyên quyết định rời khỏi, vừa xoay cuộn giấy đóng cửa lại thì đụng phải người mới đến.
Giang Vấn Nguyên chống hai tay lên mép cửa, chặn số 04 đã đi rồi lại trở lại.
Không đợi cậu mở miệng dò hỏi, số 04 đã giành nói trước: "Anh là Trần Miên."
Biểu cảm của cậu vẫn như cũ, "Chuyện cười kiểu mới?" Giang Vấn Nguyên chưa hề nghĩ 04 là Trần Miên, Trần Miên tuyệt đối sẽ không lật tẩy tội ác của cậu.
Dấu khép mở tầng hầm rất rõ, nếu mở hơn một lần sẽ rất khó giấu, xác suất bị người khác phát hiện theo đó tăng vọt.
Vậy nên khi 04 nhận mình là Trần Miên, phản ứng đầu tiên của cậu là không tin tưởng, cậu nghi ngờ hắn ta đã dùng năng lực con rối nào đó để thử xem cậu có phải người chơi không.