*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2:

Editor: Kỳ Kỳ 

Tống Trúc không nói hai lời liền chạy đến phòng bếp, Diệp Tu chậm rãi theo sau, nhìn cậu người đầy mồ hôi, xắn tay áo bộ dạng tràn đầy nhiệt tình.

Nếu đã nấu cho Diệp Tu ăn, Tống Trúc tất nhiên sẽ bỏ ra toàn bộ *tinh lực.

(*Tinh lực: Lòng dạ và sức lực làm việc)

Lăn lộn hơn *nửa canh giờ, cuối cùng cậu cũng làm xong vài món cánh gà xào tỏi(1), sườn xào chua ngọt(2), củ sen tẩm mật ong(3), canh bắp cải(4), canh ngô củ cải táo(5).

(*Nửa canh giờ: 1 tiếng)

Màu sắc, hương thơm, mùi vị hòa quyện vào nhau, khiến lòng người rung động, Diệp Tu chưa bao giờ được nhìn thấy món ăn không có cái màu đen ngòm, mà hương vị của nó cũng không phải cái mùi khét nghẹt kia.

Tống Trúc trông mong nhìn hắn, hy vọng có thể nhận được một chút tán thưởng.

" Ăn ngon..." Diệp Tu lần đầu tiên trong đời ăn hết được ba chén cơm cùng với hai chén canh.

Nhận được khen ngợi Tống Trúc cười tủm tỉm nhìn hắn, định bụng vài ngày tới dành hết tâm tư để lấy lòng người này.

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao có thể làm ra được những món ngon như vậy?" Diệp Tu liếm liếm khóe miệng, cảm giác mới chỉ qua vài ngày, chính mình đã khó có thể rời khỏi đối phương.

" Rất đơn giản, thật ra ta đã đem phương pháp giao cho trù sư rồi, chỉ là họ không biết nhiều món như ta." Tống Trúc có chút đắc ý nói.

" Còn nhớ ngươi là ai không?"

Tống Trúc chần chờ một lúc, thấy đối phương không có dáng vẻ gì là tức giận liền nói: " Cha mẹ ta đều đã qua đời, cho nên ta chỉ có thể lưu lạc đầu đường."

" Ngươi cũng không biết trước đây sống ở đâu sao?" Diệp Tu cũng đã tra xét vài lần tuy nhiên đều không tra ra được thân phận của đối phương, Tống Trúc cứ giống như từ trên trời rơi xuống vậy.

" Không biết." Xì, ta mà nói ta tới từ thể kỷ 21 thì ngươi tin chắc?

Diệp Tu có thể đoán người thông qua ánh mắt, thấy cậu không chút né tránh nào thì cũng liền tin.

" Vương gia có thể đem bán công thức để kiếm tiền, cũng coi như là tạo phúc cho bá tánh."

Đối với đề nghị của Tống Trúc, Diệp Tu không phải là chưa từng nghĩ tới, chỉ là sợ rằng sau khi nhiều người biết được sẽ dẫn đến tranh đoạt, đặc biết là mấy người Hoàng huynh của hắn, một người so với một người càng phiền phức hơn.

Chỉ suy nghĩ thôi mà cũng đẹp trai như vậy, Tống Trúc thật hận chính mình lúc này chỉ mới mười ba mười bốn tuổi không thể làm thêm vài việc khác.

" Ngươi đang nghĩ gì?" Diệp Tu thấy cậu nhìn chằm chằm mình còn mang theo cái biểu tình say đắm, không khỏi có chút buồn cười.

Tống Trúc xấu hổ ho khan một tiếng, cười gượng nói: " Nếu ta lớn lên có thể đẹp như Vương gia thì tốt rồi."

" Tiếu Trúc rất đẹp." Diệp Tu giơ tay sờ sờ tóc cậu, nếu không phải cậu lớn lên đẹp, chính hắn cùng lắm cũng chỉ mời đại phu đến xem bệnh xong rồi để cậu đến nơi khác mà sinh sống.

Tống Trúc được hắn khen như vậy mặt cũng đỏ lên, trong lòng cao hứng cực kỳ, xem ra cậu cũng có thể trông mong cái danh Vương phi gia tài bạt ngàn này rồi.

Nửa tháng chung sống cùng nhau, Tống Trúc chẳng những bắt cóc được cái dạ dày của Vương gia làm tù binh, mà Vương phủ từ trên xuống dưới đều đối với hắn sùng bái không thôi.

Tống Trúc viết ra tất cả các biện pháp làm dầu, Diệp Tu cũng đem chúng truyền lại với mọi người, nhưng mà hắn không hề lấy tiền.

Trong một khoảng thời gian tiếng tăm vang dội, đến cả Hoàng Đế cũng mời Diệp Tu tiến cung.

" Hoàng huynh." Những khi triệu kiến riêng, Diệp Tu căn bản không cần hành lễ, đặc biệt là khi cả nhị, tam, tứ Hoàng huynh của hắn đang đứng chờ bên cạnh, chắc chắn là không có việc gì tốt.

" Ha Ha, tiểu ngũ à, nghe nói trong phủ đệ đang có một mỹ nhân?"

Diệp Tu liếc mắt nhìn đại ca nhà mình cười như thằng ngốc, bất đắc dĩ nói: " Hoàng huynh có chuyện thì cứ nói thẳng, cười thành như vậy thật khiến người khác *khiếp hoảng."

(*Khiếp hoảng: khiếp sợ và hoảng sợ)

Diệp Ninh hừ một tiếng, bất mãn nói: " Trẫm cũng muốn ăn ngon!"

" Cái này thì đơn giản, các huynh mỗi người phái hai ngự trù tới, để hắn chỉ dạy một chút là được rồi."

Lão tam chỉ trích nói: " Tiểu ngũ bất công!"

" Vậy thì sao?" Diệp Tu nhướng mày, người của hắn sao có thể để người khác tùy ý xem.

Lão tứ bĩu môi nói: " Bọn ta cũng không ăn thịt hắn."

Lão nhị phụ họa nói: " Đúng đó đúng đó, trong phủ ta không thiếu mỹ nữ, muốn cái gì mà lại không có?"

Diệp Tu trong lòng khinh thường vạn lần, nhưng cuối cùng cũng không chịu được bọn họ mỗi người một câu không biết mệt, đáp ứng để họ ngày mai tới phủ *cọ ăn.

(*Cọ ăn: Ăn chực)

Tống Trúc vừa nghe ngày mai có khách tới, đảo mắt liền đoán được chắc hẳn cũng là vị quyền cao chức trọng nào đó, nhất định phải tiếp đón thật tốt, để bọn họ thấy rõ năng lực của Vương phi tương lai mới được.

" Thật ra người tới là Hoành huynh của bổn Vương cùng Hoàng Thượng, không cần để ý những gì họ nói."

" Hả?" Muốn hắn làm lơ Hoàng Thượng? Tống Trúc lộ vẻ khó xử.

Diệp Tu cũng cảm thấy không ổn, đành phải vỗ vỗ đầu cậu ôn nhu nói: " Đứng ở bên cạnh bổn Vương là được rồi, không trả lời được thì không cần trả lời."

" Đa tạ Vương gia!" Tống Trúc cười tủm tỉm nhìn hắn, cậu ở trước gương luyện tập không biết bao nhiêu lần, góc độ cười này vừa vặn tốt, đặc biệt có lực sát thương.

Diệp Tu bất thình lình bị sự đáng yêu này đột kích, quyết định phải càng ngày càng tiến gần bảo hộ cậu thật tốt, tránh cho bị mấy vị Hoàng huynh kia đến cướp mất.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa:

1) Cánh gà xào tỏi:



2) Sườn xào chua ngọt:



3) Củ sen tẩm mật ong:



4) Canh bắp cải:



5) Canh ngô củ cải táo:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play