Xuất phát sớm nhất chỗ tốt chính là một đường hoàn toàn thông thuận. Việc rời đi vốn đã được định ra từ sớm, thế nên lộ tuyến cũng được chọn sẵn, chỉ chờ thuyền cạn hoàn thành liền khởi hành, bởi vậy trước mắt còn chưa cần tốn thời gian dò đường.


Đàn thú biến dị khoảng cách càng gần thì mặt đất càng chấn động dữ dội, cả bọn mặc dù khởi hành trước nhất nhưng vẫn bị xốc đến trời đất quay cuồng, đủ để hình dung mức độ phá hoại cùng hình thể khổng lồ của đám tê giác. Nếu như không kịp thời trốn thoát, không bị đâm chết thì cũng bị dẫm đạp thành bánh nhân thịt.


Bất quá, còn may là cả bọn lập tức liều mạng tăng tốc, không bao lâu liền rời xa phạm vi ảnh hưởng.


Phỉ Tư cả người đã một nửa treo bên ngoài thuyền, ói đến tối tăm mặt mày, thân là dị tộc còn như vậy thì những người khác chỉ biết càng thảm.


Mọi người đều thầm mắng Lê Tuấn một vạn biến, thế nhưng lại không ai nghĩ tới một kẻ ham ăn biếng làm như Lê Tuấn sao có khả năng nghĩ tới biện pháp này để lấy lòng đám người Vu Xuyên chứ?


Tuy rằng kế có vẻ ngốc, nhưng nếu không phải xui xẻo đụng trúng đám tê giác thì chỉ dựa vào việc này cũng đủ để lấy lòng Vu Xuyên và những người khác, nhất là khi bọn họ đang trong cơn đói khát.


Thời tiết chuyển lạnh, thịt sẽ không dễ bị hư hỏng, quay về rừng chưa chắc đã không có thịt ăn, nhặt được của hời, điều kiện là mùi máu tươi không dẫn tới đám thú biến dị khác, chiếm trước tiện nghi.


Là cái đích bị mọi người chỉ trích, Lê Tuấn lúc này bị dòng người xô đẩy chèn ép, trên người không có một khối thịt lành lặn, không cam tâm nhìn thuyền cách hắn càng lúc càng xa. Bỗng dưng cổ áo bị người túm, Lê Tuấn còn chưa kịp thét chói tai thì đã bị ném lên một chiếc thuyền.


Đợi khi Lê Tuấn chật vật bò dậy, không nghĩ tới người cứu hắn lại là người không có khả năng nhất.


"Là ngươi cứu ta?"


"Bằng không thì còn có thể là ai?" Doãn Châu khinh thường bĩu môi. Cầm khăn tay tỉ mỉ chà lau từng ngón một, y như đã chạm phải thứ gì đó vô cùng dơ bẩn.


Hành động này quả nhiên chọc điên Lê Tuấn. Sắc mặt hắn vặn vẹo, khiến tổng thể gương mặt cũng chỉ tính là thanh tú trở nên cực kỳ xấu xí, đáng sợ. Đáng tiếc hắn còn chưa kịp phát tác tính tình thì đã bị Trác Vương thờ ơ liếc mắt một cái liền bị dọa sợ như chim cút, chưa kể còn có Kỷ Lai cà lơ phất phơ ngồi một góc nhưng không hề che dấu sát ý cùng chán ghét.


"Chúng ta cứu tên đê tiện này làm gì? Làm lương thực dự trữ sao?" Kỷ Lai vừa nói một câu, quét mắt nhìn thấy Lê Tuấn chưa gì đã bị dọa đến ngất xỉu, nhe răng nói "Nói trước ta không ăn đâu! Nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi! Ai biết tên này có bệnh kín hay không?"


"Ngu ngốc." Trác Vương khinh bỉ nói "Hắn còn không xứng làm lương thực."


"Trác Vương nói không sai. Ngươi nha, đúng là hết thuốc chữa. Ăn thịt hắn nói không chừng còn bị ngộ độc chết, huống chi chỉ nhìn thôi cũng thấy bẩn mắt." Doãn Châu dùng mũi giày đá đá lên người Lê Tuấn, không hề ngượng ngùng nói "Cái loại gặp ai cũng ngủ được như vậy, không bị bệnh chết cũng là may mắn."


"Nghe nói hắn còn vứt ấu tể vào miệng sư tử để chạy trốn."


"Còn có chuyện đó?!" Kỷ Lai trừng mắt, theo sau là phẫn nộ ngập trời "Hạng người bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy, còn dám làm hại tộc nhân của chúng ta, để tê giác dẫm chết đã là quá nhẹ rồi, ngươi vậy mà còn cứu hắn?"


"Chết như vậy không phải rất nhẹ nhàng sao?" Doãn Châu cười lạnh, quay đầu nhìn dòng người phía sau vẫn đang hỗn loạn chạy trốn, dẫm đạp lên nhau tới chết, vì cướp thuyền mà thẳng tay giết đồng bọn,... Kỷ Lai lúc này mới hiểu ý, chỉ hừ một tiếng không nói tiếp.


"Nhiệm vụ thế nào?" Trác Vương không đầu không đuôi hỏi.


"Không cần nghi ngờ năng lực của ta. Ngươi nên đi lo lắng đứa nhỏ thí nghiệm phẩm đó có thể may mắn thoát được trận hỗn loạn này thì hơn. Không thì thật phí công vô ích."


Đừng hỏi tại sao Kỷ Lai lại phẫn nộ việc Lê Tuấn gián tiếp giết chết ấu tể, nhưng bản thân lại nhẹ nhàng quyết định sống chết của một ấu tể. Bất cứ một chủng tộc nào cũng thế, đều có thiên tính thiên vị người của mình, cũng tức là ta có thể khi dễ tộc nhân của ta, nhưng tộc khác thì không thể!


"Không cần lo. Cha hắn thực lực dù sao cũng không tệ, tiếc là không có đầu óc."


"Vậy mới nói, dù chúng ta không ra tay thì đám người này cũng có thể tự tìm chết cả lũ. Thật không hiểu nổi sao có thể sống tới tận bây giờ."


Một đường chạy trốn không hề biết trước này kéo dài tới tận đêm khuya mới dừng lại. Đàn tê giác tuy là biến dị nhưng cũng không phải thể lực vô hạn, đối mặt với thuyền cạn nhẹ nhàng dùng bánh xe cùng mượn lực gió lướt trên mặt đất, có thể truy đuổi tới tận tối đã là cực hạn.


Đám tê giác thấy con mồi khó đuổi bắt, mới không cam lòng quay trở về. Đi ngang qua những kẻ xui xẻo chết dọc đường còn hung hăng dẫm một dẫm, tức khắc dưới chân trở thành một đống thịt nát, bị vùi xuống mặt đất, không còn có thể phân biệt.


Thuyền cạn tập hợp tại một mảnh đất trống, tuy một đường xốc nảy khiến ai cũng mệt mỏi, chỉ muốn ăn uống rồi ngủ một giấc lấy lại sức, nhưng vẫn cố đánh lên tinh thần để thương lượng kế hoạch.


Tuy nhiên, lúc này lại xảy ra một chuyện.


Từng tổ đội tuy rằng xuống thuyền nhưng lại không dám rời phạm vi thuyền của mình quá xa, đối với ai cũng đều đề phòng cảnh giác, hiển nhiên là ban ngày một màn cướp thuyền vẫn còn hiện rõ trong đầu, khiến mọi người không dám thả lỏng, tuy rằng đến được chỗ này cũng đồng nghĩa với việc đều có phương tiện di chuyển.


Nhưng ai bảo đám người Vu Xuyên đều dùng cẩu biến dị chứ! Cẩu biến dị kéo xe đương nhiên không thoải mái bằng thuyền của bọn họ rồi, hơn nữa ai chẳng nghe nói tối qua Vu Xuyên cố ý tới tìm Ngụy Nhã để bàn chuyện hỗ trợ làm thuyền a!


Bởi vì chen chúc hỗn loạn nên đa số thuyền đều đã chất đầy người, vượt quá số lượng cho nên di chuyển đã chậm hơn bình thường, bàn đạp cũng rất nặng, sức gió cũng trợ lực không đủ, thế nên bọn họ càng không muốn có thêm người lên thuyền.


Vu Xuyên làm như không thấy mọi người cảnh giác, cười sảng khoái vỗ vai Thiên Ân, bị y không hề nể mặt né tránh cũng không tức giận, ý vị không rõ nói "Các ngươi không hổ là người xuất sắc nhất căn cứ, phản ứng cũng thật nhanh chóng, vừa thấy đã biết kịp thời chạy trốn rồi. Đâu giống như ta, lớn tuổi rồi, hành động cũng không tiện."


Này thật đúng là miệng toàn dao găm, chỉ thiếu việc không chỉ thẳng mũi của bọn họ chửi: Một đám chết nhát vừa thấy nguy cấp đã quay lưng bỏ chạy! Không có nghĩa khí! Làm phản! Các ngươi có tài như vậy sao không đứng ra ổn định mọi người?!


Sau đó lại biện minh cho bản thân là phản ứng chậm do tuổi tác, thế nên không phải không ra tay cứu trợ, mà là lực bất tòng tâm.


Ngụy Nhã thật muốn giơ ngón giữa về phía đối phương, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp, hành động thô bỉ như vậy cậu sẽ không làm. Tuổi thọ dài gấp mấy lần nhân loại, lại đi than chính mình già rồi, là đang muốn gây sự hay gì?! Già rồi thì nằm yên chờ chết đi, không cần đi gây sự, cảm ơn.


Thiên Ân lại một chút cũng không nổi giận, hoặc là nói muốn thấy y tức giận thật không dễ, chỉ không mặn không nhạt nói "Thuyền ở bên ngoài, cẩu biến dị ở trung tâm."


Báo động là từ trung tâm truyền ra, bắt tới tin tức cũng là trung tâm có trước. Bọn họ một mạch chạy ra bên ngoài để lên thuyền, đám người đầu tiên phản ứng kịp lúc thì chỉ biết cướp, kẻ ngốc mới đi cứu. Chưa kể cứu một người thì lại đến một đám, tới khi đó chẳng ai thoát được. Còn đám người Vu Xuyên rõ ràng ở tại trung tâm, có được tin tức sớm nhất, cũng có sẵn phương tiện di chuyển, không phải càng thích hợp cứu người hơn sao?


Nghe vậy mọi cặp mắt đều đổ dồn về đám cẩu biến dị cùng đám người đứng bên cạnh, vậy mới phát hiện nhân số của bọn họ không hề thay đổi! Hay phải nói đúng hơn những người còn có sức lực, thân thể không khuyết tật, đều còn sống! Những kẻ khác...... Không cần nói cũng biết, không sớm thì muộn cũng bị vứt bỏ.


Vu Xuyên như nuốt phải ruồi bọ, có chút khó coi, không ngờ tới Thiên Ân lại đem vấn đề ném ngược về phía mình.


"Ngươi nói vậy sao được. Thuyền của các ngươi còn có thể chứa người, thay vì cứu thêm vài mạng người thì các ngươi chỉ biết lo thân mình. Còn chúng ta dù muốn cứu cũng không được, người quá nhiều thì cẩu sẽ không kéo nổi a!" Gia Ngọc Vy lời đầy lý lẽ nói.


"Bản thân ích kỷ chỉ biết chính mình, còn dám nói người khác." Bách Thụy chỉ về phía thuyền của đám người Doãn Châu nói "Bọn họ không phải người của chúng ta, không cứu không đáng trách. Còn các ngươi thì sao? Ở đây chỉ còn lại thuyền của các người vừa đủ số lượng, không hề dư thừa. Cái này chứng minh chuyện gì, chắc không cần ta nói đi."


~Tác giả có lời muốn nói~


Ta đã trở lại rồi đây~ (((><)))


Vì một số lý do tiêu cực, ta đã định bỏ viết truyện, nhưng bởi vì mọi người vẫn còn ủng hộ ta, mặc dù ta chuyên môn đào hố với viết chậm thiệt chậm, thế nên ta quyết định tiếp tục viết!!!


Ta rất nhớ bình luận của mọi người a~ Mà mất tích lâu như vậy, chắc nhiều người cũng quên mất ta rồi QvQ. Cho nên mạnh dạn cầu vote~ cầu bình luận~


À quên nữa, mọi người bấm "theo dõi" tài khoản của ta nha, bởi vì có khi ta sẽ khóa chương đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play