"Hết rồi nha." Ngụy Nhã không sao cả nhún vai một cái, rồi không để Thiên Ân có thời gian phản ứng, lập tức nằm xuống chỗ ngủ, đem tấm da thú trùm kín mít, còn thuận tiện đánh một cái lăn, bọc bản thân thành cái kén, hai mắt nhắm lại, uể oải nói "Ta buồn ngủ rồi. Lão công, chúc ngủ ngon nga~"


Chứng kiến toàn bộ quá trình, Thiên Ân "..."


Vừa tính hỏi tội, đối phương liền lăn ra giả chết, hiện tại đánh hay vẫn là không đánh?


Thiên Ân đem tấm da thú kéo ra, không nghĩ tới kẻ đang giả vờ ngủ say lại liều mạng kéo ngược lại. Ngụy Nhã thấy y không tính buông tha, còn có xu hướng nổi bão, dĩ nhiên là liều mạng giữ cái tấm da thú trên người, một bên toát mồ hôi hột, một bên dùng mười phần sức lực đi giành giật với y.


Giằng co không bao lâu, bên ngoài bỗng có tiếng kêu "Thiên Ân, ngươi có ở trong không?"


Nghe ra giọng của Niệm Y, Thiên Ân mới tạm buông tha cho Ngụy Nhã. Bất quá, không để cậu kịp thở phào nhẹ nhõm, y lúc đứng lên đáng lẽ liền rời đi, không hiểu sao lại cảm thấy nghẹn, một chân vừa tính bước ra đã thu lại, sau đó cố ý vô tình nhắm ngay mông của kẻ lắm chiêu trò kia đạp một đạp, đá cậu lăn thẳng tới vách lều, mới hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.


Niệm Y chỉ vừa nghe bên trong truyền tới tiếng bịch bịch như đồ vật va chạm, đã thấy Thiên Ân vẫn thần sắc lãnh đạm như cũ vén lều đi ra, bèn không nghĩ ngợi nhiều, mang theo không mấy lạc quan nói "Bách Thụy muốn thảo luận chuyện sáng nay, La Hải bảo ta tới kêu ngươi."


Thiên Ân gật đầu, không hỏi nhiều hơn liền nhắm hướng lều của La Hải đi tới. Niệm Y thấy nhiều cũng không trách, vội đi theo sau, hiện cũng chỉ vắng mặt hai người bọn họ, để mọi người chờ thì không tốt lắm.


Về phần Ngụy Nhã, bị đá lăn mấy vòng trên mặt đất, chỉ thấy sao bay đầy đầu.


Lại lăn một vòng thoát khỏi tấm da thú, Ngụy Nhã mới vừa ngồi dậy cả người liền cứng ngắc, khóe miệng nhịn không được run rẩy, theo bản năng đưa tay xoa xoa cái mông đáng thương của cậu.


Đau thì không có, nhưng mà nhức nhối có được không? Có tức giận cũng không cần trút giận lên chỗ này nha! Lựa nơi da dày thịt béo không được sao?!


Đợi phun tào xong rồi, Ngụy Nhã mới thở dài một tiếng, đem áo vén lên.


Da thịt trắng nõn đầy rẫy vết bầm tím, ứ thanh đầy dữ tợn, so với mấy vết thương này thì phần chân quả thật không đáng nhắc tới. Khuỷu tay bên trái lệch một cách kì quặc, hiển nhiên là bị trật khớp, Ngụy Nhã một chút cũng không do dự, dùng một tay còn lại bẻ một cái, một tiếng "rắc" phát ra khiến người ta da đầu tê dại.


Ngụy Nhã nhìn xương đã chỉnh đúng vị trí, mới mặt khổ qua nhìn mấy vết tích trên người, cau mày nghĩ cách làm sao để che mắt Thiên Ân, đây mới chính là nguyên nhân khiến cậu kiên quyết ngăn y lột áo ra xem a.


Cậu có thể đại khái nhìn ra được, Thiên Ân là đang muốn truy vấn việc tại sao cậu lại chọn cách lỗ mãng khiêu chiến với dị tộc, mà không phải là khôn khéo tìm cách giải quyết hòa bình, hoặc là kéo dài thời gian chờ y đến.


Giữa người và thú, khác nhau là ở điểm khi đánh nhau, ngươi không thể dùng ba tấc lưỡi gài bẫy, thỏa hiệp, thương lượng với đám động vật, nhưng lại có thể dùng nó để ứng phó với người. Thế nên không đến vạn phần bất đắc dĩ, hay tình huống ép buộc, kẻ thông minh sẽ không tùy tiện động thủ đi đánh một trận mà bản thân không nắm chắc phần thắng.


Ngụy Nhã không phải kẻ ngốc, tuy nhiên cậu lại có máu liều. Có lẽ một kiếp làm quân nhân, đã quen với đánh cược mạng sống, liều mạng trên chiến trường để tiên phong, vậy nên một khắc khi thấy Kỷ Lai muốn đánh Thiên Ngọc, lý trí rõ ràng nói tạm thời ngăn cản mới là biện pháp tốt nhất, nhưng thân thể lại tự giác động thủ.


Đánh một trận, rõ ràng là bị ép sát suýt chết, lại khiến cậu cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.


Cũng có lẽ nguyên nhân là do Ngụy Nhã từ khi trọng sinh tới nay luôn phải nhìn người của mình chịu hết thảy ủy khuất, bị người khác bắt nạt cũng không có ai đứng ra bênh vực, lại còn không thể lớn giọng trách vấn, dù là không thiếu kiên nhẫn thì cũng đã sớm bị nghẹn đến hoảng. Nếu không phải thấp cổ bé họng, mỗi bước đi đều phải cẩn thận suy xét tới hậu quả, thì cậu đã sớm muốn tính sổ một lần cho xong. Điểm mấu chốt bị nhắm vào hết lần này đến lần khác, còn nhịn được tới hiện tại mới phát tiết, không thể không nói chính là kỳ tích.


Lại nói trở về, nhờ dịp này đã giúp cậu thu hoạch được dữ liệu nhiều hơn bình thường. Đáng nói nhất chính là cậu đánh giá được thực lực của mình so với dị tộc rõ hơn.


"Xem ra vẫn còn phải rèn luyện rất nhiều a." Ngụy Nhã cười khổ nói, sau đó lại buồn bực một lần vì sao cậu lại không có bàn tay vàng bá đạo như trong tiểu thuyết a.


Một người buồn bực trong lều, Ngụy Nhã không hề hay biết bên ngoài có người đang chuẩn bị sẵn một màn kịch hay đợi cậu xem.


"Ta nói chuyện này vốn kì quái rồi mà. Các ngươi nghĩ mà xem, một kẻ vốn điên điên khùng khùng, như thế nào lại đột nhiên khỏi bệnh được? Không phải quá may mắn thì chính là có quỷ a!" Lê Tuấn xoa lồng ngực vẫn còn đau nhức của mình, đáy mắt che kín thù hận cùng tính kế, không hề hảo ý nói.


"Đúng là có quỷ giở trò rồi. Ta nghe được rõ ràng tư tế nói hắn là ác linh trọng sinh, nhằm muốn giáng tai họa cho chúng ta." Triệu Yến sờ sờ cánh tay của mình, như thể đang kiềm chế sợ hãi, thấy chưa đủ thuyết phục còn lôi kéo tay của Chu Lệ Uyên vẫn còn đang im lặng đứng bên cạnh "Ngươi nói có đúng không?"


Chu Lệ Uyên nhìn một đám người rõ ràng mấy ngày trước còn xem cô như không khí, hiện đều vây quanh lấy chính mình làm trung tâm, tâm tình tự nhiên tốt đẹp. Làm tâm điểm của mọi người đương nhiên phải là cô, mà không phải là kẻ đáng ghét tên Ngụy Nhã kia.


Mặc dù rất muốn lập tức đem Ngụy Nhã đẩy xuống vũng bùn, Chu Lệ Uyên lại không nóng vội như trước để xảy ra sai sót, không trực tiếp đáp lời của Triệu Yến mà chỉ thở dài một hơi, mày liễu chau lại, như thể muốn nói lại thôi, treo mọi người tò mò muốn mệnh.


"Có chuyện gì mau nói a. Ngươi đang nghĩ tới cái gì sao?" Triệu Yến không nhịn được hỏi.


"Phải đó, có gì khó xử cứ nói ra, mọi người giúp ngươi nghĩ cách nha."


"Mau nói đi. Mọi người đều sẽ giúp ngươi mà."


"Đúng rồi. Nhân loại chúng ta tính đoàn kết đều vượt xa dị tộc, dĩ nhiên nếu có thể giúp liền sẽ giúp ngươi một tay."


"..."


Nhìn một đám treo lên bộ mặt giả tạo thay phiên nói, Chu Lệ Uyên âm thầm khinh thường, tưởng cô nhìn không rõ bản chất của bọn họ sao? Còn không phải bởi vì La Hải hiện tại có tiếng nói cao, lại không tiếp tục lạnh nhạt với cô, mấy người này mới vội đi nịnh nọt à? Bất quá, cảm giác được người ta thay nhau lấy lòng này, thật sự phi thường tốt.


Thỏa mãn tâm hư vinh xong rồi, Chu Lệ Uyên mới ra vẻ khó xử, úp úp mở mở nói "Ta chỉ là thấy vốn mấy năm qua vẫn luôn an bình, không hiểu sao gần nhất lại đủ loại chuyện xảy ra như vậy. Đầu tiên là sương mù kì quái đột nhiên xuất hiện. Theo sau là thực vật biến dị khó gặp nhất lại tập kích chỗ chúng ta vẫn thường đi thu lương. Tiếp đó là thú biến dị còn chưa tới mùa đông đã công kích căn cứ. Đã vậy còn xảy ra thiên tai, khiến chúng ta bỗng chốc trở thành dân lưu lạc, không có nhà để về a."


Thấy tất cả nghe xong mỗi câu cô nói dần dần đổi sắc mặt, Chu Lệ Uyên mới ra vẻ mệt mỏi nói tiếp "Thật vất vả chạy được tới đây, lại không nghĩ tới đụng phải sư tử biến dị, khiến nhiều người vừa thoát khỏi khu B còn chưa thấy được tương lai thì đã mất mạng dưới móng vuốt của nó. Rõ ràng khu rừng rộng lớn đến vậy, sao cứ phải nhắm vào chúng ta chứ? Đám người Triệu Yến đi nơi khác thu thập thì lại ngay cả một con thỏ biến dị cũng không thấy qua một lần a. Sau đó còn phải liều mạng chạy trốn sư tử cái, còn có đám linh cẩu. Trong một chốc xảy ra liên tiếp quá nhiều việc như vậy, khiến ta còn tưởng chính mình đang gặp một hồi ác mộng."


Trước mạt thế, đại đa số mọi người đều khinh thường mê tín dị đoan, các loại giả thần giả quỷ truyền đạt lời nói như tư tế đều là lấy thái độ ngoài kính trong không phục đối đãi. Thế nên ban đầu vốn tụ tụ lại đây phần nhiều chỉ là muốn xem náo nhiệt một phen, kì thực cũng không để lời tư tế vào mắt. Nhưng mà qua một phen lời nói của Chu Lệ Uyên, mọi người liền lập tức thay đổi suy nghĩ.


Có lẽ bọn họ vẫn còn không ít người không tin lời tư tế nói, nhưng mà một loạt biến cố xảy ra dù có liên quan hay không, thì sự thật chính là từ sau khi Ngụy Nhã khỏi bệnh, mọi tai họa đều như muốn giáng xuống đầu bọn họ. Thậm chí có người từng trong đội thu lương như không sợ đổ thêm dầu vào lửa mà phát biểu, nói nếu không phải do Ngụy Nhã cố tình đi xa thu lá cây cầm máu thì cả đám cũng đã không gặp phải thực vật biến dị.


Nhân loại phần lớn chính là thích đổ lỗi mọi bất hạnh của bản thân là do người khác gây ra, hiện tại cũng chỉ hơn chứ không kém. Cho dù có người biết được mọi sự hẳn là trùng hợp, nhưng tâm lý hùa theo số đông, còn tìm được kẻ để xả mọi tiêu cực của bản thân, tội gì lại phải đứng ra nói giúp a.


"Quả nhiên đúng là ác linh trọng sinh. Nếu còn đi cùng hắn thì chết lúc nào cũng không biết." Lê Tuấn oán độc nói. Hắn mới bất chấp thật giả, chỉ cần xả được cơn tức của chính mình là được rồi.


Thấy kết quả đạt thành, Chu Lệ Uyên viện cớ có việc cần làm rồi rời đi. Hiện cô vẫn đang lấy lòng La Hải, đương nhiên không muốn bị hắn bắt gặp chính mình dây dưa cùng một đám vô tích sự như vậy.


Không biết bầu bạn của mình đang chê sự tình rắc rối còn chưa đủ nhiều mà nháo thêm chuyện, La Hải lúc này chính là đang híp mắt nhìn Bách Thụy nói "Dựa theo ý tứ của ngươi thì nếu chúng ta không để bọn họ gia nhập thì chính là tàn nhẫn vô nhân đạo, không niệm tình đồng loại sao?"


"Ta nói sai chắc? Thấy đồng loại gặp nạn không cứu trợ, cũng không sợ thần trách phạt ngươi!" Bách Thụy cười lạnh nói.


"Nhưng nếu như phản bội lại chỉ một câu xin lỗi là xong, vậy thì còn cần gì đến trung thành cùng tín nhiệm nữa?" Niệm Y tuy có chút do dự, nhưng lời cần nói thì vẫn phải nói.


"Niệm Y nói không sai. Là do bọn họ từ bỏ chúng ta trước, đem chúng ta thành vật hy sinh, không thể chỉ dựa vào vài ba câu liền đem mọi sai lầm gạt bỏ được. Có một lần liền sẽ có lần sau. Lần sau chưa chắc chúng ta lại may mắn thoát được một kiếp. Tới chừng đó hối hận còn kịp à? Ngươi chịu trách nhiệm chắc? Dùng mạng ngươi đổi mạng người khác được ư?" Phỉ Tư mặc kệ ánh mắt tức giận của Bách Thụy ném lại đây, nghĩ sao liền nói vậy.


Bọn họ đang thảo luận chính là nên thế nào đáp lại đề nghị muốn gia nhập của đám người khu A còn lại. Không sai, chính là đám người đã sớm một bước rời đi, bỏ lại bọn họ làm mồi dụ, khiến cả đám suýt bị khu B vây chết.


Sáng nay vốn dĩ là muốn đi thăm dò địa hình xung quanh, lại không ngờ gặp một đám người kéo đến đây. Vốn tưởng sẽ một hồi ác chiến thì mới nhận ra không phải kẻ địch mà đều là người từng là đồng đội, bằng hữu, hàng xóm,... sớm đã quay lưng phản bội, hiện lại mang theo tư tế của căn cứ này quay lại đây, vừa gặp đã mừng rỡ bảo nguyên nhân trở lại thật ra là vì muốn đợi bọn họ, còn nói là một phần vì không an tâm cùng hối hận, một phần vì muốn báo cho bọn họ điểm cư trú đã bị chiếm cứ, dù đi cũng chỉ phí công vô ích.


Bởi vì Bách Thụy mọi chuyện đều không giữ, kể hết thảy với bọn họ tình huống bên này, biết được cả đám nhắm tới kinh thành, thủ lĩnh căn cứ không nói hai lời liền tỏ ý muốn gia nhập. Mỹ kỳ danh nói người nhiều lực lượng đại, có thể giúp nhau trên đường, gặp chuyện cũng dễ đối phó, huống chi đều là người một nhà cả.


Sa Dực chỉ ngồi một lúc đã đổ mồ hôi đầy đầu, nhìn liền biết một kích của Thiên Ân có bao nhiêu nặng, nhưng hắn vẫn phải đến hội họp, nghe thấy liền hơi lắc đầu "Người luôn có lúc mắc sai lầm, bọn họ cũng là bất đắc dĩ đi. Dù sao nếu thật sự không để mắt chúng ta, tội gì phải quay lại đây, bất chấp có khả năng đối mặt với nguy hiểm như vậy? Có thể ban đầu cũng là vì đánh giá quá cao chúng ta, mới đưa ra quyết định như thế kia."


Phi Quang trầm ngâm nói "Ngươi quá mềm lòng rồi. Một sai lầm liền khiến hơn chục mạng người bồi vào, không thể cứ nói bỏ qua là bỏ qua."


"Sa Dực này, nếu người bị chôn vùi ở khu B là người nhà của ngươi, ngươi còn có thể dùng một câu chỉ là sai lầm rồi bỏ qua hay không?" Phỉ Tư một câu liền nhắm thẳng yếu điểm của Sa Dực mà nói. Hắn vốn dĩ coi trọng tính cách thẳng thắng, hào sảng cùng thực lực của Sa Dực, nhưng biểu hiện mấy ngày qua của Sa Dực làm hắn thất vọng rồi, nhất là khi tận mắt nhìn thấy đối phương không phân biệt phải trái liền động thủ với nhân loại, mà người đó còn là bầu bạn của bằng hữu.


Kì thực mà nói, đã không còn Thiên Ân chỉ điểm, Niệm Y tính ra chỉ có cái nhìn nhạy bén hơn người một chút mà thôi, lại thiếu phần quyết đoán. Về phần Sa Dực, hắn tính cách quá chính trực cùng nghĩa khí, nhưng đôi khi chính chúng lại thành khuyết điểm lớn nhất của hắn. Phỉ Tư quan sát thật lâu, cuối cùng vẫn thấy trong đám người này, sáng suốt nhất hẳn cũng chỉ có Thiên Ân, La Hải, còn Ngụy Nhã thì hắn vẫn chưa nhìn thấu được. Những người còn lại thì thuộc dạng có được thực lực thì tầm nhìn lại hạn hẹp, có cả hai thứ thì lại bị cảm tình che lấp, chung quy đều khó tồn tại được lâu.


Sa Dực vừa muốn phản bác, nhưng ngẩng đầu mới phát hiện Phỉ Tư ngồi cách Thiên Ân không xa, mà hắn tầm mắt vừa vặn cùng y đối diện, áy náy liền nhấc lên, tránh né mà quay đầu. Vô duyên vô cớ ra tay đánh Ngụy Nhã, dù rằng không gây hậu quả nghiêm trọng, nhưng đó là nhờ Thiên Ân kịp thời ngăn cản, bằng không thì hắn thật không dám nghĩ chính mình điên cuồng sẽ gây ra họa như thế nào.


Mọi người cứ vậy chia làm hai phe đối lập. Một bên quyết định tha thứ. Một bên thì cho rằng không thể cứ đơn giản bỏ qua như vậy.


Thiên Ân nhìn sắc trời không còn sớm, thoáng ninh mi. Bách Thụy vừa hay nhận thấy một màn này, nhớ ra y cả buổi đều không chen vào một câu, liền thấy bất mãn lên tiếng "Thiên Ân, ngươi cũng nên nêu ý kiến đi. Đừng có một bộ mọi chuyện đều không liên quan tới ngươi." Cứ giả cao cao tại thượng, thật sự là làm người ta chướng mắt!


Dường như không thấy Bách Thụy khiêu khích, Thiên Ân không mặn không nhạt nói "Gia nhập, có thể. Nhưng ngoài xin lỗi thì phải thể hiện thành ý. Để bọn họ đi trước mở đường."


~Tác giả có lời muốn nói~


Bệnh vừa khỏi, mới lăn lê viết tiếp a! (o;TωT)o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play