Editor: Mứt Chanh
Cảnh tượng một lần nữa vô cùng xấu hổ.
' Mì bào bằng dao ' sâu kín mà nhìn nàng, chờ nàng trả lời.
Thẩm Tân Di căng da đầu: "Ơ... Đó là ta nhớ lầm, tiên sư không phải họ Đao, nhất định là họ Lý? Vương? Triệu?"
' Mì bào bằng dao ' chậm rãi nói: "Thật ra cô hoàn toàn quên mất tên của ta là gì?"
Thẩm Tân Di: "..." Huynh quá trực tiếp.
Nàng thật sự không kịp trở tay nên vuốt cái mũi cười khổ: "Là ta không phải, dù sao qua ngần ấy năm, ta lại bị chuyện trần tục quấn thân, không một lời đã quên tên tiên sư, thật là đáng chết."
' Mì bào bằng dao ': "Ta cũng qua rất nhiều năm nhưng ta còn nhớ rõ tên của cô, cô là Thẩm Tu Viễn đúng hay không?"
Thẩm Tân Di lập tức chẳng còn áy náy chút nào: "... Đó là cha ta = ="
Da mặt của Mì bào bằng dao dày hơn nàng rất nhiều, không hề có vẻ xấu hổ: "À, tên người Hán bọn cô đều là một dạng, quá khó nhớ." Y lại nói: "Thôi, ta lại nói cho cô một lần, ta tên..."
Y huyên thuyên một thứ tiếng ngoài hành tinh, thứ ngôn ngữ này tự động bị biến thành một loạt các ký tự ngựa chạy trong tâm trí Thẩm Tân Di _%$#@#$%^&*
Nàng lại cười khổ một tiếng: "Tiên sư không suy xét đến tên người Hán sao. "
' Mì bào bằng dao ' tự hỏi một chút: "Ta thật sự có cái tên chữ Hán." Y cẩn thận suy nghĩ: "Người Hán bọn cô tôn rồng lên, lấy trời làm cao nhất, ta tên Long Ngạo Thiên, cô xem thế nào?"
Thẩm Tân Di: "..." Chẳng ra gì.
Nàng sinh ra bóng ma thật lớn với cái tên này nên lập tức nói: "Ba chữ này nghe khí phái nhưng ngụ ý thật sự không tốt lắm đâu, tiên sư vẫn suy xét đổi một cái đi được không?"
"Người Hán bọn cô thật là phiền toái." ' Mì bào bằng dao ' lúc này mới không tình nguyện nói: "Sư phó năm đó lấy cho ta một cái tên chữ Hán, Cơ Trường Trú, cô kêu ta cái này đi."
Thẩm Tân Di đánh rắn trên côn, kiên trì không ngừng mà lôi kéo làm quen: "Được, ức gà."
Tuy rằng nàng hận không thể lập tức trói Cơ Trường Trú về nhà nhưng người quen gặp mặt, nàng không thiếu được muốn hàn huyên khách khí vài câu nên lên tiếng hỏi y: "Không phải Cơ huynh tu luyện ở Nam Cương sao? Vì sao đột nhiên tới kinh thành?" Nàng lại ngắm tóc của y một lần: "Còn có mái tóc này của Cơ huynh..."
Cơ Trường Trú dựa theo lễ nghi đãi khách của người Hán, lấy ra một lọ rượu thuốc từ trong phòng: "Còn nhớ rõ ta đã nói với cô đệ đệ ta cướp ngôi vị giáo chủ của ta không? Đệ đệ năm đó hạ loại cổ độc nhất vô nhị cho ta, mấy năm qua ta vì hiểu rõ cổ hao hết tâm lực, lúc này mới bạc cả tóc."
Y vừa nói vừa rót rượu cho Thẩm Tân Di, nàng trơ mắt nhìn một con rết nhỏ như ngón út theo rượu được rót vào bát rượu.
Cơ Trường Trú vô cùng khách khí mà đẩy rượu con rết đến trước mặt nàng: "Uống đi, kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể."
"Đầu bạc cũng đỡ hơn rụng tóc..." Thẩm Tân Di dựng ngược lông tơ, vội chuyển khai lực chú ý của y: "Chuyện soán vị ta dĩ nhiên là nhớ rõ, lấy bản lĩnh của Cơ Huynh, nói vậy bây giờ đã đoạt lại ngôi vị giáo chủ rồi chứ?"
Cơ Trường Trú thành thật lắc đầu: "Không có."
Thẩm Tân Di sửng sốt, y tiếp tục nói: "Ta đều giết bọn họ, cổ thần giáo không còn, ta làm sao thành giáo chủ?"
Thẩm Tân Di: "..."
Nàng lập tức nhớ tới việc Kiều Phất Tùng nói cổ thần giáo bị giết, hợp lại chính là người trước mắt này làm!
Không nghĩ tới Cơ Trường Trú trông yếu đuối đáng yêu như vậy xuống tay lại hung tàn như thế!
Nàng do dự và nói: "Dù cho giáo chủ cổ thần giáo phản bội huynh nhưng huynh cũng không đến mức diệt môn cổ thần giáo chứ? Như vậy chính huynh không phải không có nhà để về sao?"
Cơ Trường Trú không thể hiểu được mà nhìn nàng một cái: "Ai nói ta là bởi vì bọn họ phản bội ta mới giết bọn họ?"
Thẩm Tân Di khó hiểu: "Đó là..."
Cơ Trường Trú nói: "Bọn họ quá ồn ào, ta thuận tay giết thôi." Y ngẫm nghĩ lại nói: "Dù sao bọn họ đều là người của đệ đệ ta, thứ ta không có được thì ta đều phải hủy."
Giọng Thẩm Tân Di vội thấp đi hai tông, sợ bản thân ồn ào đến y cũng bị y thuận tay nhân đạo hủy diệt.
Cơ Trường Trú có lẽ là đợi ở kinh thành rất nhàm chán, thật vất vả mới gặp được một người quen nên y lải nhải nói cả buổi, nói bản thân sau khi diệt môn cổ thần giáo bị giáo chúng còn sót lại đuổi giết, trằn trọc lưu vong đến kinh thành. Bởi vì cổ độc trên người phát tác nên không thể tự mình vượt qua khả năng của mình, già nua khổ sở.
Thẩm Tân Di không có hứng thú với mấy chuyện này nhưng vẫn nhẫn nại lắng nghe y nói xong, tiếp tục lấy lòng: "Nếu Cơ huynh tính toán ở kinh thành an gia, vậy có việc gì mưu sinh không? Nếu còn chưa tìm được, ta có thể giúp đỡ một vài."
Cơ Trường Trú sửng sốt, nói mơ mơ hồ hồ: "Không cần, ta hiện tại làm quan đấy, chuẩn bị dọn khỏi viện, hôm nay là lần cuối cùng tới nơi này lấy đồ."
Thẩm Tân Di không nghĩ tới đáp án này, nhưng sau khi nghĩ lại, lấy bản lĩnh của Cơ Trường Trú để làm việc gì ở trong triều cũng không khó. Trong triều có một bộ phận chuyên môn xử lý mọi việc dị tộc, Cơ Trường Trú có lẽ là ở nơi đó làm việc, nàng hô to may mắn.
Nàng gấp rút hỏi: "Sao huynh quen Ngư Vọng Nguyệt dạ?"
Cơ Trường Trú suy nghĩ một lát mới nhớ tới Ngư Vọng Nguyệt là ai: "Nói tới đây, trước đó vài ngày ta còn gặp qua cô một lát, cô và cái người Ngư Vọng Nguyệt kia cùng đi chùa Bạch Mã dâng hương. Có mấy quý nhân người Hán đâm bị thương rất nhiều bá tánh, ta chính là một trong số đó, Ngư Vọng Nguyệt đã chú ý đến ta kể từ đó. Thật tình cờ, ta có một lần muốn mua dược liệu cơ bản dùng để luyện cổ, vừa vặn đi chính là hiệu thuốc danh nghĩa của nàng ta, nàng ta bán thứ tốt cho ta, ta và nàng ta như vậy quen nhau."
Thẩm Tân Di ngẩn ngơ rồi nhanh chóng nhớ tới lần đi chùa Bạch Mã dâng hương đó.
Nàng hối hận đan xen, hận không thể vả vào cái miệng rộng của mình, sớm biết rằng khi đó Cơ Trường Trú đã xuất hiện thì nàng còn vòng một vòng lớn như vậy làm gì!
Thật ra nàng rất muốn hỏi một câu Cơ Trường Trú làm sao không chủ động tới tìm nàng nhưng nàng và Cơ Trường Trú cũng chính là giao tình tầm thường. Cho dù lúc trước trong lúc nàng vô ý đã cứu Cơ Trường Trú thì y cũng tặng cho mình một bảo vật như Chân Ngôn cổ làm quà. Cơ Trường Trú lại không nợ nàng cái gì, hai người càng không phải là bạn tốt tri kỷ, y không liên lạc với mình cũng coi như bình thường.
Nàng bóp cổ tay một lát, đột nhiên nghĩ đến phương thuốc kia của Ngư Vọng Nguyệt nên lấy ra phương thuốc từ túi tiền: "Đây là phương thuốc huynh cho Ngư Vọng Nguyệt, phương thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của Thái Tử?"
Cơ Trường Trú không nhìn phương thuốc kia: "Như thế nào lại tới trong tay cô?"
Thẩm Tân Di nói chuyện Ngư Vọng Nguyệt dâng lên phương thuốc cho Lục Diễn một lần: "Tâm tư của Ngư Vọng Nguyệt không thuần, phương thuốc này ta không dám để Thái Tử tùy ý dùng."
Cơ Trường Trú à một tiếng: "Nàng ta nói nàng ta muốn hiến cho một vị lang quân đáng ngưỡng mộ, hoá ra chính là Thái Tử."
Mặt Thẩm Tân Di tối sầm, Cơ Trường Trú mang vẻ mặt kỳ quái hỏi một câu: "Cô thành thân với Thái Tử?"
Thẩm Tân Di gật đầu: "Đã thành thân gần một năm."
Cơ Trường Trú có chút không vui, từ từ ừ một tiếng, lúc này mới hạ tầm mắt rơi xuống phương thuốc trong tay nàng: "Phương thuốc này cô tốt nhất đừng dùng, ta nhìn Ngư Vọng Nguyệt không thuận mắt lắm, nàng ta còn tính kế giam lỏng ta cho nên ta đưa cho nàng ta chính là phương thuốc độc dược, vui đùa nàng ta một chút."
Các ngón tay của Thẩm Tân Di trở nên trắng bệch, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
May mắn thay nàng và Lục Diễn đều cẩn thận, không trực tiếp lấy phương thuốc của Ngư Vọng Nguyệt tới dùng, bằng không đã có thể...
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại do dự.
Lấy năng lực của Cơ Trường Trú, tám phần là có thể giải cổ trên người Lục Diễn nhưng tính tình của y hỉ nộ vô thường, lúc quan hệ tốt với y cũng thôi đi, nếu một sớm vô ý đắc tội y, y lại động tay động chân vào chén thuốc của Lục Diễn vậy chẳng phải là muốn mệnh? Rốt cuộc người hiểu biết thứ cổ này không nhiều lắm, nếu y thật sự muốn làm trò cũng chẳng cần lo lắng có người sẽ nhìn ra.
Có lẽ người giải cổ cho Lục Diễn đều bị Cơ Trường Trú giết sạch sẽ, không tìm y giải cổ còn có thể tìm ai?
Cơ Trường Trú cũng là người sẽ không nhìn ánh mắt ai, không nhìn ra nàng đầy cõi lòng tâm sự nêm vô cùng nhiệt tình mà tiếp đón nàng uống rượu con rết của mình: "Cô nếm thử xem, rượu này rất bổ, hương vị ngọt dịu lâu dài, không thua kim phong ngọc lộ trong cung."
Thẩm Tân Di yên lặng mà cúi đầu nhìn nhìn con rết chết nổi trong rượu, đột nhiên cắn chặt răng, đứng lên hành đại lễ với Cơ Trường Trú.
"Thật không dám giấu giếm, ta đặc biệt tìm tới là có chuyện cần tiên sư."
Cơ Trường Trú nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu nàng, nét đáng yêu ngốc nghếch trên mặt vừa thu lại, biểu cảm trở nên cao thâm khó đoán: "Cô muốn tìm ta giải cổ vì Thái Tử?"
Thẩm Tân Di: "Đúng vậy." Nàng vội nói: "Chỉ cần Cơ huynh có thể giúp Thái Tử giải cổ, mặc kệ huynh muốn vàng bạc tiền tài hay là quan to lộc hậu, chỉ cần có khả năng trong năng lực của ta, tất nhiên sẽ không chối từ."
Cơ Trường Trú bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, tay áo rộng phất một cái đã nâng nàng đứng thẳng: "Thôi được."
Thẩm Tân Di vui mừng quá đỗi: "Đa tạ Cơ huynh."
Cơ Trường Trú vẫy tay: "Trước không cần vội vã nói lời cảm tạ, ta có thể chữa khỏi cho hắn hay không còn chưa chắc, giải cổ và bọn cô xem đại phu không khác gì nhau, cũng phải vào nhìn mới biết được."
Thẩm Tân Di vốn dĩ cho rằng y có thể trừ bệnh bằng thuốc, nghe y nói như vậy thì có chút thất vọng nhưng có hy vọng còn hơn không hy vọng.
Nàng sợ Cơ Trường Trú chạy: "Cơ huynh theo ta về phủ Thái Tử trước nhé?"
Cơ Trường Trú gật đầu.
......
Thẩm Sơ canh ngoài cửa thấy Thái Tử Phi nhà mình hồi lâu không ra tới, thiếu chút nữa xông vào, may mắn lúc này Thái Tử Phi rốt cuộc cũng mở cửa ra, phía sau còn đi theo một chàng trai anh tuấn đầu bạc
Thẩm Sơ khó hiểu, Thẩm Tân Di tiện tay chỉ vào rồi giới thiệu: "Đây là thần y giang hồ nghe đồn, nghe nói có thể chữa khỏi bệnh Thái Tử, ta muốn dẫn huynh ấy đi gặp Thái Tử."
Cơ Trường Trú nghe nàng nói bản thân là ' thần y ' thì trên mặt lộ ra vẻ mặt nhục nhã.
Thẩm Tân Di nhường xe ngựa cho y, bản thân cưỡi ngựa mang theo hộ vệ trở về phủ Thái Tử.
Nàng sắp xếp cho Cơ Trường Trú một chỗ biệt viện trước để y tạm thời ở một đêm rồi lại lập tức đi nhắn bảo Lục Diễn trở về.
Không nghĩ tới người truyền lời còn chưa ra khỏi cửa lớn, Lục Diễn cũng đã trở lại.
Thẩm Tân Di thần thái xán lạn mà đi ra ngoài nghênh hắn: "Sao sớm như vậy đã trở lại? Thái Hậu Hoàng Thượng cũng không giữ chàng lại dùng cơm à?"
Lục Diễn nhéo giữa mày: "Hoàng Thượng gần đây say mê một phương sĩ, còn thưởng một đống phủ đệ quy cách bá tước cho người này. Thái Hậu sợ người này tâm thuật bất chính mê hoặc triều cương nên nhờ bọn ta đi khuyên nhủ Hoàng Thượng, này nơi nào là chúng ta có thể khuyên được? Lão Ngũ khuyên bảo không thành ngược lại còn bị mắng chửi một trận, ta lười quản nữa, trực tiếp trở về."
Hắn nói xong thì nhíu mày: "Nghe nói nàng mang theo một người đàn ông về phủ?"
Đuôi lông mày của Thẩm Tân Di nhếch lên, trên mặt vui mừng càng sâu hơn: "Không phải Ngư Vọng Nguyệt nhắc tới một phương sĩ có thể trị khỏi bệnh cho chàng sao? Ta tìm được huynh ấy nên mang người về đây!"
Lục Diễn khựng ngón tay, đáy mắt xẹt qua một chút khác lạ, mặt có vẻ không vui: "Nàng có biết gốc gác của người này không mà còn dám tùy tiện đem người vào phủ hả?"
Thẩm Tân Di vốn đang chờ hắn cảm động đến rơi nước mắt đấy, không nghĩ tới bị dội một gáo nước lạnh đầu nên nói với vẻ không vui: "Người này ta quen."
Nàng kể lại ngắn gọn quá trình quen biết của hai người và vui rạo rực nói: "Cũng thật là tình cờ, không nghĩ tới phương sĩ Ngư Vọng Nguyệt quen lại là huynh ấy."
Vẻ không vui trên mặt Lục Diễn càng sâu hơn, trầm giọng nói: "Bệnh của ta trong lòng ta hiểu rõ, có thể sống đến bao lâu toàn xem ý trời, hơn nữa ta có một mình Thái Sử Công là đủ rồi, không cần làm phiền người khác."
Thẩm Tân Di buồn bực: "Nếu chàng biết chàng bệnh nặng, vì sao phải giấu bệnh sợ thầy, chẳng lẽ ta sẽ hại chàng sao?"
Lục Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo vài phần uể oải mê hoặc của nàng thì trong lòng mềm nhũn: "Thôi, vậy để y đến xem đi."
Thẩm Tân Di chịu không nổi hắn làm bộ làm tịch như vậy, lắc đầu không nói nên lời rồi sai người đi mời Cơ Trường Trú lại đây.
Thời gian nửa nén hương, Cơ Trường Trú đã vào sảnh chính, ánh mắt của Lục Diễn dừng lại một lát trên mái tóc bạc rồi gật đầu tiếp đón: "Cơ tiên sư."
Hai người nhìn nhau một cái, chính là như nhau, khiến đôi bên đều sinh ra cảm giác không vui.
Cơ Trường Trú trực tiếp vuốt tay áo duỗi tay: "Ta chịu Thẩm Tân Di gửi gắm, đặc biệt tới giải cổ cho điện hạ, làm phiền điện hạ để ta khám bắt mạch."
Lục Diễn nghe y gọi thẳng tên húy của Tố Tố thì mày lơ đãng nhíu lại nhưng vẫn duỗi tay: "Làm phiền tiên sư."
Cổ vốn là một nhánh của y đạo cho nên Cơ Trường Trú không chỉ giỏi dùng cổ mà cũng là cao thủ y đạo, chỉ là thường lui tới đều là tiện tay giết người, thật đúng là chưa xem bệnh cho ai.
Y đặt ba ngón tay lên cổ tay Lục Diễn, chẩn bệnh sau một lúc lâu, trên mặt nổi lên mấy phần ngạc nhiên: "Điện hạ lại trúng Vọng Đoạn cổ?"
Lục Diễn gật đầu: "Đúng thế."
Cơ Trường Trú lại đặt một lát, sắc mặt kỳ dị, ánh mắt qua lại dao động ở trên mặt Lục Diễn, Lục Diễn không tránh không né, mặc y đánh giá.
Lúc này Cơ Trường Trú mới nhíu mày: "Vọng Đoạn cổ này ta thật ra biết giải, chỉ là có mấy phần phiền toái, nhưng Vọng Đoạn cổ trong cơ thể Thái Tử hình như khác với những gì ta thường dùng... Để ta trở về nghiên cứu một phen." Y ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Điện hạ ngày thường uống thuốc gì, có thể lấy phương thuốc tới cho ta xem không?"
Lục Diễn lại nhìn Cơ Trường Trú một cái, lúc này mới sai người lấy phương thuốc lại đây.
Thẩm Tân Di nhìn sang, chính là phương thuốc ngày thường Lục Diễn dùng.
Nàng nghe nói còn có hy vọng thì trong lòng trấn an không ít, ôm quyền thi lễ: "Đa tạ Cơ huynh." Nàng lại khách khí: "Cơ huynh dùng bữa tối chưa? Nếu chưa thì dùng một bữa cơm xoàng ở trong phủ của ta đi."
Cơ Trường Trú gật đầu.
Chờ ăn cơm xong, y nhớ tới dựa theo quy củ của người Hán, bạn bè mời khách ăn cơm, y đến tặng lễ cảm tạ, vì thế lấy ra một lọ sứ to bằng bàn tay rồi đưa cho Thẩm Tân Di: "Cái này đưa cô, nhớ rõ dùng mỗi ngày, nấu canh nấu đồ ăn đều rất ngon."
Lục Diễn nhìn y trực tiếp tặng quà cho Tố Tố thì mặt lập tức đen lại.
Thẩm Tân Di cũng hơi xấu hổ nhưng lại không thể không nhận, căng da đầu nhận xong rồi sai người đưa Cơ Trường Trú trở về.
Nàng xốc lọ sứ lên: "Không biết Cơ tiên sư đưa lễ vật gì đây? Thức ăn? Chén thuốc?... A!!" Nàng kêu lên thảm thiết.
Bên trong lọ sứ lít nha lít nhít sâu mập, tay nàng run lên, thấy bình sứ sắp rơi xuống đất, may mắn Lục Diễn phản ứng linh hoạt mà duỗi cánh tay tiếp được: "Thứ gì cũng đáng để nàng hô to gọi nhỏ... Ui..."
Thẩm Tân Di dùng sức xoa mặt mới vuốt phẳng lông tơ dựng ngược, xóa cảnh con sâu đang nhúc nhích ra khỏi tâm trí.
Nàng còn chửi qua Lục Diễn tặng quà quái đản đấy, so với Cơ Trường Trú thì Lục Diễn quả thực là thiên sứ nhỏ.
Lục Diễn tự cảm thấy không bị món quà của Cơ Trường Trú hạ thấp đi, khóe môi rốt cuộc cũng nhếch lên, mệnh hạ nhân bắt thứ này sang một bên rồi vươn cánh tay ôm nàng để trên đùi mình: "Hiện tại cảm thấy ta cũng không tệ lắm phải không?"
Thẩm Tân Di không phản ứng lời nói chua chát của hắn: "Cơ tiên sư là người Nam Cương, không hiểu lễ nghĩa kinh thành cũng bình thường, chàng còn phải dựa vào người ta chữa bệnh, đừng trưng cái mặt thối này nữa."
Lục Diễn hừ một tiếng, ngón tay thon dài vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng rồi thản nhiên nói: "Người này không thể tin."
Thẩm Tân Di ngạc nhiên: "Chàng mới gặp huynh ấy một lần, sao biết huynh ấy không thể tin?"
Lục Diễn hạ tầm mắt: "Ta vừa mới nói với nàng chuyện Hoàng Thượng mê tín một vị phương sĩ, tuy ta chưa thấy được người này nhưng Thái Hậu lại nói phương sĩ kia một đầu tóc bạc, đến từ Nam Cương. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì phương sĩ kia chính là Cơ Trường Trú này."
Thẩm Tân Di trừng mát ngây người.
Nàng không nghĩ tới Cơ Trường Trú mày rậm mắt to vẻ mặt ngốc nghếch thế kia vậy mà cũng có thể trà trộn vào trong cung, nàng chân trước mới liên lạc với Cơ Trường Trú, chưa đến nửa ngày đã biết y hiện tại là người của Hoàng Thượng, nhân sinh cũng quá vô thường!
Nàng buồn bực: "Kinh thành này cũng quá nhỏ."
Lục Diễn gỡ xuống cây trâm vấn tóc nàng, duỗi tay đùa nghịch mái tóc dài của nàng, không chút để ý mà ừ một tiếng.
Thẩm Tân Di sắp xếp lại suy nghĩ: "Huynh ấy tiến cung lăn lộn e là cũng vì kiếm miếng cơm ăn, không xung đột với chuyện chúng ta mời huynh ấy chữa bệnh ấy chứ? Hơn nữa ngoại trừ huynh ấy, lại không ai có thể giải cổ cho chàng."
Lục Diễn thản nhiên nói: "Chưa chắc, nếu Hoàng Thượng biết việc này, bảo y tăng thêm bệnh tình cho ta thì sao?"
Thẩm Tân Di muốn nói chàng cũng quá đa nghi, Lục Diễn nhéo cằm nàng, hắn nhìn nàng thật sâu: "Tóm lại người này không thể tin, mặc kệ y nói cái gì, nàng đều không nên coi là thật."
Thẩm Tân Di có thể lý giải hắn đa nghi cẩn thận, lại thật sự không hiểu hắn không để bụng với bệnh của mình, cúi đầu đùa nghịch ngọc bội bên hông hắn, không nói gì cả.
......
Thời gian thoảng qua, Cơ Trường Trú còn chưa nghiên cứu ra lý do thì tiết Đoan Ngọ đã tới rồi.
Sứ giả Hồi Hột vẫn còn chưa rời đi, Văn Xương Đế vì để cho bọn họ mở mang kiến thức về uy phong của Đại Ngụy triều nên đơn giản mở tiệc lớn ở trong cung, mở tiệc chiêu đãi vương tử Mưu Liệt và công chúa Nạp Châu của Hồi Hột. Mưu Liệt chủ động đưa ra: "Người Hồi Hột bọn ta kiêu dũng thiện chiến, không yêu thích ca hát nhảy múa, ta muốn xin Thánh Thượng lập lôi đài ở đây, các người chọn dũng sĩ người Hán và bọn ta tỉ mỉ chọn lựa dũng sĩ Hồi Hột luận võ mua vui, ý Thánh Thượng như thế nào?"
Văn Xương Đế vốn không muốn đồng ý, người Hồi Hột có huyết thống Europa của ngữ hệ Iran, họ chủ yếu là người da trắng, cao ráo, dù sao có thể chất rất mạnh mẽ. Ngụy Triều và Hồi Hột tác chiến phần lớn là phải chỉ huy bố trí phối hợp, đánh lẻ rất khó chiếm tiện nghi gì.
Ông đang định kiếm cớ từ chối thì Mưu Liệt vỗ trán: "Là ta hồ đồ, dáng người dũng sĩ Ngụy Triều thấp bé, dĩ nhiên là không so được với dũng sĩ Hồi Hột bọn ta, ta không nên khó xử Thánh Thượng."
Mặt Văn Xương Đế tối sầm, bị kích động đến mức này, ông ta không muốn đồng ý cũng phải đồng ý: "Ngụy Triều dân giàu nước mạnh, tuyệt đối đông người, làm sao chọn không ra mấy dũng sĩ? Nếu Vương tử Mưu Liệt muốn xem tỷ thí, ta sai người dựng lôi đài là được."
Tiết Đoan Ngọ đêm đó, khi các tông thân hậu duệ quý tộc tới dùng tiệc tối, quả nhiên nhìn thấy diễn võ lôi đài cực lớn ở giữa.
Chờ Văn Xương Đế tuyên bố yến hội bắt đầu, xung quanh lôi đài mấy chục dũng sĩ lập tức thổi kèn lên, dũng sĩ hai bên đi nhanh lên đài giao thủ.
Những người Văn Xương Đế phái ra là từ Kim Ngô Vệ chọn lựa kỹ càng, thân thủ bất phàm, luận thân thủ thật sự không phân cao thấp với dũng sĩ Hồi Hột kia, nhưng làm người quá chính phái chút. Dũng sĩ Hồi Hột kia thấy tình hình chiến đấu giằng co, bỗng nhiên nhấc chân đá ba đường.
Kim Ngô Vệ dĩ nhiên muốn đề phòng nên lui lại ra sau mấy bước, lại lộ sơ hở ra bị dũng sĩ Hồi Hột kia bắt được cơ hội giáng một đòn mạnh mẽ ở cánh tay, nghe một tiếng nứt xương rợn người. Kim Ngô Vệ kia đã bị dũng sĩ Hồi Hột đá xuống lôi đài.
Mưu Liệt cười to vài tiếng, nâng ly uống cạn rượu, giả vờ trấn an: "Thánh Thượng thứ tội, mấy hảo hán Hồi Hột bọn ta lỗ mãng đã quen, vô ý tổn thương ái tướng của Thánh Thượng, ta xách bọn họ nhận lỗi ở chỗ này."
Nụ cười của Văn Xương Đế cứng đờ, còn phải cứu vãn tự tôn cho mình: "Dù sao cũng là người trẻ tuổi, rất thích tàn nhẫn tranh đấu."
Mưu Liệt cười, ý bảo tiếp tục so đấu.
Không biết là Hồi Hột thắng đả kích sĩ khí mấy Kim Ngô Vệ hay là làm sao, kế tiếp mặc kệ là người đơn chiến hay là đấu đội, đội nhà Ngụy Triều thua bốn trận, ngay cả sắc mặt của vương tôn quý tộc giữa sân uống rượu mua vui đều chán nản, hận không thể phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Tân Di xuất thân binh nghiệp thế gia, không thể gặp tình hình như vậy, buồn đầu không nói một lời mà uống rượu.
Mưu Liệt cười càng thêm khoa trương: "Người Hồi Hột chúng ta thích đánh bạc, ngay cả trong quân cũng không cấm lắm, chúng ta làm tỷ thí cũng không thú vị, không bằng ra phần thưởng, một ván định thắng bại? Thánh Thượng cảm thấy như thế nào?"
Văn Xương Đế ước gì sớm chút kết thúc, dù la ra chút máu: "Cũng có thể, không biết Vương tử tính toán dùng cái gì làm phần thưởng?"
Mưu Liệt cười: "Ta có thể ra 5000 con ngựa tốt, Thánh Thượng tặng thưởng, ta cũng có thứ cực muốn." Ánh mắt của hắn ta chợt dừng ở trên người Thẩm Tân Di: "Khối ngọc bội cá chép Long Môn bên hông Thái Tử Phi này đi."
Có sự yên tĩnh trên bữa tiệc.
Đùa giỡn, này tuyệt đối là đùa giỡn.
Ngọc bội là đồ vật riêng tư quan trọng cỡ nào, phần lớn là dùng để ký thác tình ý. Vương tử Hồi Hột này, hắn ta là một người đàn ông vậy mà dám há mồm đòi hỏi, này không phải là rõ ràng đùa giỡn Thái Tử Phi sao?
Để cho người ta khó chịu nhất là lời vừa nói ra của hắn ta, Thái Tử Phi chịu nhục đã định rồi, đường đường Thái Tử Phi bị Vương tử Hồi Hột đùa giỡn, sau này nơi nào còn có mặt mũi ra cửa? Nếu truyền ra ngoài, không chừng quá khó nghe, Thái Tử Phi chỉ có thể lấy chết tỏ lòng!
Nếu không đồng ý, có vẻ Ngụy Triều sợ hãi Hồi Hột, nếu đồng ý, nếu lỡ như bị thua, chẳng lẽ thật sự muốn Thái Tử Phi đem ngọc bội cho hắn ta?
Mọi người sầu lo mà nhìn về phía Thẩm Tân Di.
Lục Diễn chậm rãi đứng dậy chắn tầm mắt của mọi người, hắn đi đến trước người Mưu Liệt dặn dò, rút ra bội kiếm chỉ vào chóp mũi của hắn ta: "Từ chư vị tông thân chứng kiến, giữa ta và ngươi nếu có ai bị thương tàn, nói chung không chịu trách nhiệm, dám so không?"
Những dũng sĩ Hồi Hột đó bị thương tàn không sao cả, Mưu Liệt tự cảm thấy thân thể ngàn vàng, làm sao có thể xảy ra chuyện? Hắn ta đang muốn há mồm thì lại nghĩ đến Thái Tử trước mắt này đã xưa đâu bằng nay, hắn hiện giờ là ma ốm cưỡi ngựa đều khó khăn, hắn ta có cái gì phải sợ?
Hắn ta cười lạnh một tiếng: "Nếu Thái Tử muốn so, ta dĩ nhiên phụng bồi tới cùng, chỉ là Thái Tử là quốc trữ Ngụy Triều, nếu bị thương tàn, mong rằng Thánh Thượng đừng tìm ta tính sổ."
Mọi người đều biết tình trạng sức khoẻ của hắn, nhìn hắn ra mặt thì trong lòng lo lắng.
Văn Xương Đế tựa như muốn ngăn cản, bị Lục Diễn nhìn thoáng qua, không biết ông ta nghĩ đến cái gì lại sửa giọng điệu: "Thoải mái."
Mưu Liệt cười ngạo nghễ, cầm thương lên lôi đài trước.
Lục Diễn không nói một lời, bước đi trầm ổn mà đi tới.
Mưu Liệt hiển nhiên không có ý thức lùi một bước để đánh trả đối phương gì, Lục Diễn còn chưa đứng vững ở trên lôi đài, hắn ta trực tiếp đâm thương lại đây, Lục Diễn xoay người đón đỡ, hai người nhanh chóng phấn chấn một chỗ.
Thẩm Tân Di cũng bất chấp đến cơn giận, trái tim đều nhấc lên, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn Lục Diễn.
Lục Diễn ra tay cực nhanh, Mưu Liệt có sắc bén tới đâu đi nữ tựa như cũng không đả thương được hắn chút nào, hai người lách cách đấu nhất thời, kiếm của Lục Diễn đột nhiên thế mạnh áp đảo trực tiếp đâm qua vai trái Mưu Liệt.
Trước mắt , Mưu Liệt duỗi tay còn không bằng mấy dũng sĩ mới vừa rồi kia, hắn ta đã quen sống trong nhung lụa ở trong trại nên năng lực thừa nhận không được, lần này chỉ cảm thấy đau phế tim gan, vậy mà kêu thảm thiết một tiếng, đau hôn mê bất tỉnh.
Hơi thở của Lục Diễn không ổn định, sau khi từ từ thở hổn hển vài cái thì chậm rãi đi qua chỗ Mưu Liệt.
Hắn khom lưng đặt hai tay của Mưu Liệt cùng một chỗ.
Văn Xương Đế đột nhiên ý thức được hắn muốn làm cái gì nên hét to: "Thái Tử, không thể, dừng tay!"
Chính là đã không còn kịp rồi, Lục Diễn vung kiếm trực tiếp chém đứt hai ngón cái và ngón trỏ của Mưu Liệt.
Mưu Liệt đang hôn mê lại đau kêu một tiếng.
Người Hồi Hột giỏi cưỡi ngựa bắn cung, hắn ta một lúc thiếu bốn đầu ngón tay, đời này cũng đừng nghĩ đến giương cung bắn tên nữa, người Hồi Hột nổi danh dũng mãnh cũng sẽ không chấp nhận một Khả Hãn không thể chém giết, Lục Diễn lại trực tiếp chặt đứt tiền đồ của hắn ta.
Giữa sân tất cả mọi người bị sự tàn nhẫn của Lục Diễn làm cho kinh sợ, phảng phất nghĩ tới sợ hãi năm đó bị hồng y Thái Tử chi phối.
Văn Xương Đế và mấy tông thân nghĩ sâu hơn nữa, không phải Lục Diễn bệnh nặng không có sức sao? Làm thế nào lại còn dũng mãnh như thế?
Bọn họ đang cân nhắc việc này, Lục Diễn chợt ho khan lên thật mạnh, hắn lấy kiếm trụ, một tay che miệng, vết máu loang lổ chảy ra từ khe hở ngón tay.
Trước khi hắn nhắm mắt, xa xa nhìn Tố Tố một cái, hàng mi dài yếu ớt rũ xuống, thanh kiếm yêu thích tuột khỏi tay, người ngã xuống một bên.