Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 68


2 năm

trướctiếp

Editor: Mứt Chanh

Suy nghĩ của Thẩm Tân Di đang hoảng, không khỏi hiện lên rất nhiều cảnh tượng khi còn nhỏ.

Nàng và Kiều Phất Tùng có một mối quan hệ sâu sắc, nếu không phải Hoàng Thượng cứng rắn hạ chỉ tứ hôn cho nàng và Lục Diễn thì bây giờ nàng nhất định đã là vợ của Kiều Phất Tùng.

Hai người đã từng có hôn ước, gần như là cùng nhau lớn lên, điều này gần như khác biệt với cái gọi là thanh mai trúc mã của anh họ Lục Trạch kia của nàng. Cái gọi là ' hôn ước ' của Lục Trạch hoàn toàn do Thẩm Quý Phi một bên nhiệt tình, đơn phương muốn tuyên bố trước mọi người cho con trai và cháu gái. Thật ra cha nàng hoàn toàn chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện gả nàng cho anh họ Lục Trạch.

Nhưng Kiều Phất Tùng thì khác, cha nàng khá là thưởng thức nhân phẩm của y, Kiều lão gia tử cũng rất thích con gái nhà họ Thẩm này. Vốn hai nhà đều chuẩn bị quyết định rồi, kết quả Hoàng Thượng loạn trói tơ hồng, nàng bị buộc gả cho Lục Diễn.

Nàng thật sự không nghĩ tới lại gặp được Kiều Phất Tùng ở chỗ này.

Nàng suy nghĩ tới đây thì không khỏi nhìn Lục Diễn một cái

Kiều Phất Tùng thấy nàng bước ra thì ánh mắt dừng lại ở trên râu quai nón của nàng, nhanh chóng nhận ra nàng là ai, một tia sáng không thể giải thích được lóe lên trong mắt rất nhanh lại ảm đạm xuống, y cúi đầu hành lễ: "Thái Tử Phi."

Thẩm Tân Di ngượng ngùng mà tháo râu quai nón xuống, lại nhìn Lục Diễn một cái rồi cười ha ha: "Kiều Tư Mã không cần giữ lễ tiết."

Lục Diễn là người thông tuệ cỡ nào, nhìn ánh mắt hai người không đúng thì lập tức ý thức được hai người biết nhau nhưng chuyện này cũng không kỳ quái. Năm đó Thẩm Tu Viễn ở Bắc Đình làm Đô Hộ một thời gian lâu, gia chủ nhà họ Kiều cũng chính là cha Kiều Phất Tùng khi đó làm việc dưới trướng của Thẩm Tu Viễn, hai đứa nhỏ quen biết nhau cũng rất bình thường.

Hắn bất giác nhướng mày: "Các người biết nhau?"

Thẩm Tân Di căng da đầu nói: "Đúng vậy, cha thiếp và Kiều bá phụ là thế giao, năm đó lại đều nhậm chức ở An Tây, đôi ta dĩ nhiên là quen biết."

Nếu đều bị Lục Diễn nhìn ra, lại giả bộ không quen biết thì quá cứng nhắc, nàng chuyển sang y: "Không phải Kiều tam lang quân trước đó làm lục sự ở An Tây sao? Như thế nào lại chạy đến Bắc Đình làm Tư Mã?"

Kiều Phất Tùng thấy nàng xưng hô dụng tâm xa cách thì trong lòng thở dài một tiếng, sắc mặt kính cẩn nói: "Gia phụ điều nhiệm làm Đô Hộ Bắc Đình, ông cảm thấy lí lịch của ti chức còn thấp, còn cần nhiều rèn luyện hơn, lại sợ ti chức tuổi trẻ vô thuồng cho nên đặc biệt điều ti chức đến dưới mí mắt để nhìn."

Thẩm Tân Di vốn dĩ có tâm sự riêng, thấy thái độ lỗi lạc của y thì bản thân cũng yên lòng: "Điều nhiệm An Đình Đô Hộ chính là thăng chức, ta thế nhưng cũng không biết việc này, đành phải chúc mừng bá phụ và lang quân ở chỗ này. Nếu cha ta biết, tất nhiên cũng vui vì bá phụ."

Kiều Phất Tùng cười cười: "Không dám nhận, lệnh điều động đã được ban hành vào đầu năm nay, gia phụ không cho phép bọn ti chức công khai, người thân bạn bè cũng không biết."

Lục Diễn chờ hai người nói xong thì mới lên tiếng ngắt ngang: "Đoàn sứ giả ở đâu?"

Kiều Phất Tùng thu hồi tâm tư đến chính sự, trầm giọng nói: "Đoàn sứ giả hôm nay đến vùng ngoại ô săn thú."

Lục Diễn ồ một tiếng: "Đặc biệt chọn hôm nay đi?"

Đoàn sứ giả biết đường đường Thái Tử Ngụy Triều muốn tới còn đặc biệt chọn hôm nay chạy ra ngoài, rõ ràng là phải ra oai phủ đầu. Lời này Kiều Phất Tùng lại không thể đáp, chỉ có thể cười mà cho qua rồi đưa cử chỉ mời mọc: "Thái Tử và Thái Tử Phi đi xe một đường mệt nhọc, đi Đô Hộ phủ nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng thần sẽ tổ chức tiệc vì ngài tẩy trần."

Lục Diễn nói: "Sửa đến tối ngày mai đi."

Kiều Phất Tùng ngẩn ra nhưng nhanh chóng trả lời vâng, lại quay sang nhìn Thẩm Tân Di một cái.

Thẩm Tân Di bị y nhìn thì trong lòng rối loạn, tâm tư nặng nề mà ngồi vào trong xe ngựa.

Vốn dĩ duyên của nàng và Kiều Phất Tùng đã cạn, hai người lại không mai mối không tằng tịu với nhau, nàng vốn không nên phiền lòng như vậy.

Nhưng vấn đề lại xảy ra ở trước đại hôn nàng hai tháng, ngày ấy Kiều Phất Tùng đặc biệt tới phương nam tìm nàng, mang theo một thân phong trần chật vật muốn mang nàng đi xa Tây Bắc. Nhà nàng bên trên có cha mẹ anh trai, sao có thể đáp ứng? Cho nên nàng dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

Kiều Phất Tùng ý thức được bản thân xúc động, sau khi trở lại phương bắc thì không lui tới nữa, Thẩm Tân Di cũng không biết y đã trải qua một năm tuổi trẻ này như thế nào.

Việc hôn nhân chưa thành không phải đại sự nhưng việc bỏ trốn chưa thành chính là đại sự, truyền ra đều cực kỳ bất lợi với ai.

Không chỉ có như thế, mặc kệ hai người có tình yêu nam nữ hay không nhưng tình bạn thuở thiếu thời vẫn luôn không thể bỏ qua, cái này mà để cho Lục Diễn biết thì chẳng phải trời đất đảo lộn sao?

Cứ như vậy một đường thấp thỏm đến Đô Hộ phủ. Đô Hộ phủ đã dọn dẹp vẩy nước quét tước sân nhà, Đô Hộ Kiều đã nghênh đón ở cửa Đô Hộ phủ, thấy Lục Diễn thì quỳ một gối xuống đất: "Bái kiến Thái Tử Thái Tử Phi, thần có thương tích trong người nên không thể tự mình đi nghênh ngài, đành phải phái khuyển tử tiến đến đón tiếp, mong rằng hai vị điện hạ thứ tội."

Lời này của ông không giả, trên đùi phải của ông được băng vải băng bó, còn có vết máu âm ỉ chảy ra.

Đô Hộ Kiều rất yêu thương tiểu bối, Thẩm Tân Di thấy ông như vậy thì không đành lòng nên vội đưa tay ra đỡ: "Đô Hộ có thương tích trong người, không cần hành đại lễ."

Nàng nói xong mới phát hiện bản thân lướt qua Lục Diễn, quay đầu ngượng ngùng mà nhìn hắn, Lục Diễn gật đầu với nàng, ý bảo không sao.

Hắn lại hỏi: "Đô Hộ chính là trọng thần của nước, là quan tham chính của biên cương, khi ra vào phải có người bảo vệ mới phải, làm sao mà bị thương nặng như vậy?"

Đô Hộ Kiều ra dấu tay mời vào: "Cho thần đi vào lại kỹ càng tỉ mỉ báo cho điện hạ."

Kiều Phất Tùng dẫn đường ở phía trước, Thẩm Tân Di đi theo vào Đô Hộ phủ, ánh mắt nàng tùy ý đảo qua, chỉ thấy sắc mặt của một hộ vệ gác cổng cứng đờ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước dường như có điều gì đó không ổn

Nàng vốn dĩ chỉ tùy ý nhìn thôi, thấy người này cử chỉ cổ quái thì không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Ai ngờ mới vừa nhìn là chuyện xấu, ánh mắt của hộ vệ và nàng tiếp xúc, ánh mắt đột nhiên dữ tợn lên, mở rộng cánh tay nhào về phía nàng. Nhóm Ngọc Yên Ngọc Dung phía sau nàng không kịp phản ứng.

Lục Diễn đang ở phía sau nói chuyện với đô hộ Kiều, quét mắt qua đã có người nhào qua nàng, theo bản năng động thân đi cản.

Chẳng qua hắn cách nàng khá xa, cho dù lập tức phản ứng cũng đã muộn nhưng đã thấy thị vệ duỗi tay ra định bóp cổ nàng.

May mắn thay Ngọc Dung bên người nàng phản ứng rất nhanh, cuống quít bên trong ra sức va chạm, đột nhiên hộ vệ bị đâm ngã. Kiều Phất Tùng cách nàng tương đối gần hơn đã đuổi lại đây, rút ra bội kiếm đâm vào đầu vai của hộ vệ này.

Hộ vệ này dường như không biết đau đớn mà để mặc thanh kiếm sắc bén xuyên vai, gã đi nhanh về phía trước, há mồm cắn một phát lên cánh tay của Kiều Phất Tùng .

Kiều Phất Tùng kêu lên một tiếng, trở tay xiên gã một nhát.

Lục Diễn bảo vệ nàng ở phía sau, thị vệ còn lại cũng đuổi kịp tới bắt lấy người này. Lực đạo của người này cực lớn, bảy tám anh tài đè gã lại, phía sau lưng lại ăn mấy đá thật mạnh nhưng gã hãy còn đang giãy giụa.

Thẩm Tân Di thấy cục diện đã được khống chế thì cũng bất chấp tị hiềm, chuyển sang hỏi Kiều Phất Tùng: "Kiều Tư Mã sao rồi?"

Kiều Phất Tùng mặc nhuyễn giáp trên người, bởi vậy chỉ bị cắn rách da, y nhẹ nhàng xua tay: "Thần không sao."

Thẩm Tân Di thở dài: "Kiều Tư Mã trở về nhớ rõ dùng rượu mạnh tiêu độc." Vi khuẩn trong miệng là nhiều nhất.

Kiều Phất Tùng ngơ ngẩn nhìn nàng một cái, nàng đã quay đầu đi chỗ khác.

Lục Diễn mặt trầm như nước: "Đến tột cùng là chuyện như thế nào?"

"Chỉ e lại là những cổ sư đó làm..." Đô Hộ Kiều tạm dừng một chút, thấy con trai không sao mới yên tâm rồi cười khổ một tiếng: "Chúng ta đi vào lại nói."

Sau khi Thẩm Tân Di đi vào thì gấp không chờ nổi đã hỏi: "Đô Hộ nói lại là những cổ sư đó làm? Lúc này có liên quan gì với cổ sư, hơn nữa bọn họ còn làm chuyện ác nhiều lần ư?"

Đô Hộ Kiều cười khổ: "Thái Tử Phi quả nhiên thông minh hơn người." Ông buông tiếng thở dài: "Hai vị điện hạ hẳn là biết Bắc Đình nằm ở Nam Cương, Nam Cương từ xưa đã có truyền thuyết về cổ thuật, những người này truyền cổ thuật vô cùng kì diệu. Những cổ sư đó một đám đều thành thế ngoại cao nhân nhưng thật ra đều không phải là như thế. Cổ sư thờ phụng cổ thần, có cổ thần giáo chuyên môn quản lý mấy cổ sư này không khác lắm với quan phủ nha môn của chúng ta. Tuy triều đình chúng ta và cổ sư có tranh chấp tài nguyên và nhân lực nhưng có cổ thần giáo đè xuống, những cổ sư đó không dám quá giới hạn. Nhưng gần đây không biết cổ thần giáo xảy ra chuyện gì, những cổ sư đó như điên rồi, đuổi cổ tập kích người trong triều đình, thần thân là Bắc Đình Đô Hộ đã chịu mấy lần tập kích."

Ông nhìn chân mình: "Cổ thuật kỳ quái quỷ dị, điều này vượt quá tầm hiểu biết của người Hán chúng ta, chân này của lão chính là nhất thời không đề phòng mà bị thương. Hôm nay hộ vệ xuống tay với Thái Tử Phi kia chắc là bị cổ sư khống chế."

Thẩm Tân Di nghe được ba chữ ' cổ thần giáo ' thì trong lòng nhảy dựng, nháy mắt nghĩ đến cái dị nhân kia cho nàng chân ngôn cổ.

Nàng lại khó hiểu: "Nếu cổ thuật thật sự có năng lực như vậy, cổ sư chẳng phải đã sớm thống nhất thiên hạ rồi sao? Vì sao cam nguyện sống ở một góc của Nam Cương?"

Đô Hộ Kiều chuyển sang Kiều Phất Tùng: "Tam Lang hiểu nhiều hơn thần lắm, để Tam Lang nói với điện hạ."

Kiều Phất Tùng nói ngằn gọn: "Thần biết được cũng không nhiều lắm, chỉ biết cổ sư rất khó bồi dưỡng, số lượng sẽ không quá 10000. Cổ cũng không phải dễ đuổi như vậy, hơn nữa cổ thuật tựa như đã từng là một nhánh của y thuật, vốn là việc thiện cứu mạng người. Nếu cổ sư ý có định đuổi cổ hại người, tự thân cũng sẽ lọt vào phản phệ, không chết cũng bị thương."

Thẩm Tân Di nhìn Lục Diễn, tăng cường hỏi đến cùng: "Kiều Tư Mã biết cổ sư?" Nàng thấy mặt Kiều Phất Tùng lộ vẻ khó hiểu thì nói thẳng: "Điện hạ nhà ta năm đó bị kẻ gian ám toán, trúng cổ độc cho nên ta muốn tìm kiếm cổ sư tới vì chàng giải độc."

Lục Diễn trúng độc không phải là một bí mật, trong triều tin tức hơi chút linh thông đều biết, nàng cũng không cất giấu.

Ánh mắt của Lục Diễn hơi mềm mại, nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ vì ngại trước mặt người khác mà thân mật không dễ dàng.

Đáy mắt của Kiều Phất Tùng tựa như tối sầm lại, chậm rãi lắc đầu: "Cổ sư đều là người cực đoan, bằng không cũng sẽ không liều mạng thương tàn cũng muốn đồng quy vu tận với triều đình quan viên. Cho dù tìm được cổ sư, bọn họ cũng chưa chắc sẽ vì điện hạ giải cổ. "

Thẩm Tân Di hỏi một chút thôi, nàng nghe Thái Sử Tiệp nói qua cổ độc trên người Lục Diễn vô cùng phức tạp, hẳn là do cổ sư nhân tài có địa vị cực cao chế ra, cổ sư bình thường tìm tới cũng không được việc.

Lục Diễn thật sự không lo lắng về việc cổ độc của mình có giải được hay không, dù sao hắn đã là cái dạng gì thì tự mình rõ nhất. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng hơi suy sụp thì trong lòng không đành lòng mới hỏi: "Ta có thể đến cổ thần giáo một chuyến được không?"

Mặt mũi của Đô Hộ Kiều trắng bệch, Kiều Phất Tùng lập tức khuyên can: "Điện hạ nghĩ lại, cổ thần giáo ẩn ở giữa dãy núi, vị trí cụ thể ngoại trừ những cổ sư kia ra thì gần như không ai biết. Chướng khí ở khắp nơi, côn trùng độc hại ở khắp đất, còn có trận pháp thật mạnh cổ sư bày ra, muốn đi cơ bản đều có đến mà không có về."

Đô Hộ Kiều lập tức nói: "Chẳng qua còn xin điện hạ yên tâm, thần tất dốc hết sức lực giúp điện hạ hỏi thăm chuyện cổ thần giáo."

Nói đến đây không còn gì để nói nữa, Đô Hộ Kiều dẫn hai người vào sân chính, cuối cùng đưa ra một vấn đề nghiêm túc: "Đoàn sứ giả hôm nay đi ra ngoài săn thú, nói vậy ngày mai là có thể trở về, còn xin điện hạ ở lại đây nghỉ một ngày."

Ông lại khách sáo một câu: "Tam Lang tự mình sắp xếp theo sở thích, nếu hai vị ở không hài lòng, cứ việc nói cho thần. "

Thẩm Tân Di vội khách khí vài câu, hôm nay nàng mệt quá nên vào phòng sai người chuẩn bị nước rửa mặt.

Vốn Lục Diễn không để ý cái gì, hắn mơ hồ quét một lần bày biện trong phòng thì sắc mặt quái dị lên.

Tố Tố có vài thói quen nhỏ mà có lẽ bản thân nàng cũng chưa chú ý tới, thí dụ như nàng không thích huân hương quá nồng, càng yêu mùi hương ngào ngạt thanh nhã của cây hoa kim ngân. Đọc sách không thích dùng thẻ kẹp sách, thích đè chân gấp sách. Không thích chăn tơ tằm hoặc là vỏ chăn tơ lụa mà chỉ thích vải bông. Son phấn chỉ dùng bản thân chế, thật sự không có thì mua Đa Bảo Các.

Thói quen sở thích này đó của nàng, trong phòng thế nhưng đều chuẩn bị đầy đủ.

Cho dù hai nhà là thế giao, Kiều Phất Tùng biết tỉ mỉ như vậy cũng quá mức.

Lục Diễn không hiểu sao lại không vui nên gọi người hỏi thăm một vài, không ít người đều biết việc hai nhà có hôn ước. Mọi người đều cho rằng Tam Lang nhà họ Kiều sắp có chuyện tốt với Ngũ Nương nhà họ Thẩm nhưng không nghĩ tới bị Hoàng Thượng chặn ngang một đòn. Cho nên hắn chưa đến một canh giờ đã hỏi thăm ra chuyện xưa của hai người, sắc mặt càng thêm nặng nề.

Hai người có hôn ước cũng không có gì, nhưng từ nhỏ quen biết, nhất định phải có tình cảm khác nhau, nếu không cha mẹ hai bên sẽ không giao kết hôn ước.

Lúc đầu hắn chướng mắt Thẩm Tân Di nên dĩ nhiên khinh thường đi tìm hiểu nàng.

Nghĩ đến Kiều Phất Tùng có một đoạn quá khứ với Tố Tố của mình, thậm chí còn hiểu biết Tố Tố hơn mình thì trong lòng hắn phiền muộn.

Thẩm Tân Di đã hai mươi ngày không tắm một cách dễ chịu, lúc này rốt cuộc cũng bắt lấy, ngâm hơn một canh giờ mới ra ngoài, vừa bước ra đã nhìn thấy Lục Diễn với thủ đoạn độc ác tàn phá một cành mai trong bình mai.

Nàng dùng khăn lông trên tay quất hắn một cái rồi oán trách: "Nó nợ tay chàng hay sao?"

Năm ngón tay của Lục Diễn khép lại, hơi dùng một chút lực đã vò nát nhánh mai trong tay, hắn ném tàn hoa xuống: "Phiền lòng."

Thẩm Tân Di khó hiểu: "Chàng có cái gì mà phiền?"

Lục Diễn nắm lấy eo nàng rồi kéo nàng đến trên đùi mình: "Khi nàng còn nhỏ là cái dạng gì?"

Thẩm Tân Di: "Hai con mắt một cái mũi một cái miệng..."

Lục Diễn: "..."

Hắn vươn tay nhéo mặt nàng: "Nói chuyện cho đàng hoàng."

Thẩm Tân Di không rõ hắn vì sao đột nhiên hỏi cái này nên đếm đầu ngón tay: "Chỉ là dáng vẻ bình thường thôi, ở nhà đi học một ít quản gia quản lý sổ sách, còn có cầm kỳ thi họa này đó. Rảnh rỗi thì mời mấy chị em làm một hồi thơ hội hội hoa, mùa hè đi vườn thưởng sen, mùa đông đi bên hồ ngắm tuyết, dường như không có gì ngoài những thứ này."

Lục Diễn phác họa ra từng cảnh tượng thì không khỏi nhếch khóe môi lên: "Nếu ta sớm biết nàng một chút thì tốt rồi."

Thẩm Tân Di xua tay: "Không tốt không tốt, thiếp lại không muốn sớm quen chàng."

Lục Diễn mấy năm nay bởi vì bị bệnh mà thiện lương rất nhiều, mấy năm trước tính tình của hắn có thể được coi là thô bạo, nếu hai người sớm quen nhau một chút thì không chừng mỗi ngày đều đánh nhau.

Lục Diễn lại hiểu sai ý mà xoay mặt nàng qua: "Vậy nàng muốn sớm một chút quen ai?"

Thẩm Tân Di hất bay tay hắn: "Ai cũng không muốn, một mình thiếp sống cũng khá tốt." Nàng nhìn sắc mặt hơi đen của Lục Diễn thì thò lại gần dùng cái trán cọ cọ cằm hắn rồi an ủi: "Đương nhiên, có chàng thì tốt hơn."

Lục Diễn cười một cái, nâng mặt nàng lên để nàng nhìn mình: "Nàng còn có cái gì muốn nói với ta không?"

Thẩm Tân Di giật mình, thử nói: "Thật sự có chuyện thiếp chưa nói với chàng."

Lục Diễn: "Cái gì?"

Thẩm Tân Di cố ý nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Chàng cũng biết nhà thiếp và nhà họ Kiều là thế giao, người lớn hai nhà cố ý tác hợp cho thiếp và Kiều Phất Tùng, đương nhiên này cũng chỉ là người hai nhà vui đùa vài câu, một chưa quyết định hai không lễ nạp thái. Sau đó thiếp và chàng đính hôn, không có chuyện sau đó nữa."

Lục Diễn cong khoé môi lên, sắc mặt buông lỏng mà à một tiếng.

Thẩm Tân Di tiếp tục hỏi hắn: "Chàng sẽ không vì việc này mà tức giận chứ?"

Lục Diễn nhướng mày: "Này có cái gì mà giận?"

Thẩm Tân Di nhẹ nhàng thở ra, hắn đứng dậy cởi áo ngoài ra: "Ta đi rửa mặt."

Lúc Lục Diễn tắm rửa xong, bên ngoài đã có người tới truyền báo: "Thái Tử, đoàn sứ giả đã trở lại, Đô Hộ Kiều hỏi ngài muốn đi gặp một lần hay không?"

Lục Diễn đang dụ Thẩm Tân Di giúp mình lau tóc, nghe vậy thì thờ ơ nhướng mày: "Để cho bọn họ chờ một lát, lát nữa ta sẽ đến." Hắn lại chuyển sang Thẩm Tân Di: "Lau chậm một chút."

Thẩm Tân Di bật cười: "Không để ý tới sứ giả như vậy không tốt lắm đâu?"

Lục Diễn ngửi được mùi hương từ nàng: "Đi chính là cho bọn họ mặt mũi."

Dù sao trời sập xuống có cái đỉnh, Thẩm Tân Di chuyên tâm dùng khăn lông lau tóc cho hắn, vừa lau vừa ghen ghét. Tóc của Lục Diễn không biết mọc như thế nào, vừa đen vừa dài vừa bóng mượt, một sợi chẻ ngọn cũng không có, lại còn không rụng tóc. Nàng tự thấy chất tóc tốt nhưng mỗi buổi sáng thức dậy thì trên gối đầu đều rụng đi mấy sợi.

Xuất phát từ thiếu nữ đầu trọc ghen ghét, nàng dùng tay túm mạnh một sợi tóc của Lục Diễn.

Lục Diễn liếc mắt nhìn nàng một cái, lấy ánh mắt dò hỏi.

Thẩm Tân Di quấn sợi tóc nhổ xuống quanh ngón tay rồi cười đùa tí tửng với hắn: "Cất giữ, cất giữ."

Lục Diễn lẳng lặng mà nhìn nàng một cái, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà vươn tay nhổ xuống một sợi của nàng.

Thẩm Tân Di: "..." Nàng miễn cưỡng cười một cái: "Điện hạ cũng giữ à?"

Hắn tiện tay ném sợi tóc kia: "Ta cố ý."

Thẩm Tân Di: "..."

Nàng giận từ trong lòng giận ra, tự tay rút ra hai ba sợi, lại dùng khăn tay che tóc lại rồi vội vàng chạy đi.

Lục Diễn: "..."

Thấy cả hai người mà lau nữa đều sẽ bị trọc đầu, Thẩm Tân Di kêu nội thị tiến vào giúp hắn sửa lại tóc, lúc này mới thay quần áo ra ngoài.

Thẩm Tân Di ngại trang phục nữ rườm rà nên vẫn mặc trang phục nam người Hồ, ra vẻ tùy tùng của hắn theo ở phía sau.

.......

Đoàn sứ giả ở chỗ ngoài thành ba dặm, cầm đầu chính là một chàng trai trẻ tuổi mũi ưng, tròng mắt xanh thẳm. Hắn ta không kiên nhẫn: "Sao Thái Tử còn chưa ra? Không biết bọn ta chờ ở chỗ này sao?"

Đô Hộ Kiều nói trong lòng ngài ấy là Thái Tử, biết các ngươi ở chỗ này chờ thì như thế nào? Ông rất muốn kiên cường đáp trả lại nhưng bất đắc dĩ triều đình mấy năm nay đối mặt với Hồi Hột đánh trận nào thua trận đó, ông nói chuyện cũng không kiên cường nổi nên chỉ phải cười trừ: "Thái Tử mới đến Bắc Đình, khó tránh khỏi ngựa xe mệt nhọc, phiền Vương tử đợi thêm một chút."

Hỏi ra mới biết chàng trai này là con trai thứ ba của Khả Hãn Hồi Hột tên là Mưu Liệt, vô cùng được Khả Hãn tin tưởng. Năm đó còn ở chiến trường giao thủ qua vài lần với Lục Diễn, nhiều lần thua ở dưới tay hắn. Mà nay Hồi Hột nhiều lần thắng Ngụy Triều, hắn ta lại nghe nói Lục Diễn bệnh nặng, hiện tại đã kéo dài hơi tàn, bởi vậy ước gì sớm một chút nhìn thấy hắn để sớm nhục nhã một phen.

Hắn ta nghe vậy thì nhíu mày thúc giục: "Bảo hắn nhanh lên."

Đằng sau Mưu Liệt còn đứng một thiếu nữ dị tộc mười sáu tuổi hoa với chiếc mũi cao, đôi mắt xanh sâu thẳm và nước da trắng ngần. Nói vậy hẳn là công chúa Nạp Châu của Hồi Hột muốn tới tuyển chồng.

Nàng ta và Mưu Liệt là anh em nên giúp đỡ huynh trưởng nói chuyện: "Thái Tử gì kia của các ngươi có phải sợ huynh trưởng ta hay không, lúc này mới chậm chạp không dám ra tới?"

Sắc mặt của Đô Hộ Kiều trở nên nặng nề, đang muốn nói chuyện đã nghe giọng Lục Diễn vang lên: "Hai vị tuy là người Hồi Hột nhưng nói tiếng Hán thật ra không tồi."

Mặt Mưu Liệt trầm xuống, lúc Nạp Châu nhìn thấy chàng trai người Hán đầu đội mão ngọc, mắt như sao sáng thì đôi mắt không khỏi sáng lên: "Ngươi chính là Thái Tử."

Lục Diễn không để ý tới nàng ta mà lập tức đi đến trước mặt Mưu Liệt, nở một cười đầy ẩn ý: "Tam vương tử, đã lâu không gặp."

Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng Mưu Liệt vừa nhìn thấy hắn thì vẫn không khỏi nhớ tới dáng vẻ của hắn giết chóc tộc nhân của mình trên chiến trường. Nghĩ như vậy, khí thế của hắn ta lại thấp đi một đoạn, thấp giọng tiếp đón: "Thái Tử."

Lục Diễn thản nhiên nói: "Ta phụng mệnh phụ hoàng đặc biệt tới đón tiếp đoàn sứ giả, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta về Đô Hộ phủ lại nói tiếp."

Lục Diễn nói muốn đi lại hoàn toàn làm lơ tấm lòng Nạp Châu đáp lời với hắn. Nạp Châu bất mãn bản thân bị bỏ qua, hơn nữa con gái dị tộc cả gan làm loạn, lại bắt đầu muốn dắt hắn: "Không nghe thấy ta gọi ngươi đó à, sao ngươi không trả lời ta?"

Lục Diễn không biết trong đời đã gặp phải bao nhiêu ong bướm nên thản nhiên quét qua nàng ta một cái. Nạp Châu bị đáy mắt lạnh lẽo của hắn nhìn một cái thì giật mình, không tự chủ được mà lùi lại vài bước, không dám dây dưa nữa.

Nàng ta lại không cam lòng, lúc vào thành ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Lục Diễn.

Đoàn người trở về Đô Hộ phủ thì dừng lại, nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh từ trong xe ngựa phía sau Lục Diễn vươn ra, Lục Diễn tựa như mọc mắt phía sau mà tung người xuống ngựa, xoay người nắm lấy bàn tay mảnh mai kia. Hắn hơi dùng sức kéo, trong xe ngựa lại nhảy ra một người đẹp mảnh mai yểu điệu. Người đẹp được hắn đỡ, vững vàng mà rơi xuống đất.

Nạp Châu nhìn thấy chàng trai người Hán mà mình khá vừa ý cử chỉ thân mật với người khác thì đáy mắt xẹt qua một đám lửa, lại thấy người đẹp trong trang phục đàn ông, theo bản năng mà đem người này trở thành đàn ông nói với giọng điệu bất thiện: "A huynh nhìn xem, đều nói đàn ông người Hán có sở thích dự trữ nuôi dưỡng luyến đồng. Nhìn vị Thái Tử này là người đứng đắn, không nghĩ tới cũng là người không biết xấu hổ, thế nhưng dính líu với một kẻ dơ bẩn ti tiện luyến đồng."

Mưu Liệt phóng ngựa đến bên người nàng ta, đùa cợt nói: "Muội đừng nói bậy, Thái Tử hiện giờ đã cưới vợ, người phụ nữ mặc trang phục nam kia chính là vợ hắn Thẩm thị."

Nạp Châu thế mới biết chàng trai nàng ta nhìn trúng đã cưới vợ, sắc mặt tàn bạo, lửa giận còn lớn hơn vừa nãy mấy phần nhưng dường như lại nghĩ đến cái gì: "Thẩm thị? Cha nàng ta chẳng phải là...?"

Mưu Liệt gật đầu: "Không tồi, cha nàng ta đúng là An Tây Đại Đô Hộ Thẩm Tu Viễn năm đó." Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Năm đó Thẩm Tu Viễn và Thái Tử không biết giết bao nhiêu dũng sĩ Hồi Hột, hai ác ma này lại làm thông gia. May mắn thay hai người hiện tại đã không bằng trước, Hồi Hột rốt cuộc có ngày quật khởi."

Năm đó lúc Thẩm Tu Viễn làm An Tây Đai Đô Hộ đã giết không biết bao nhiêu quý tộc Hồi Hột, cậu và chú của hai người đều bị ông giết chết.

Vẻ mặt của Nạp Châu vô cùng hung tợn: "Vậy chúng ta đến lấy chút lãi trên người vị Thái Tử Phi này về."

......

Lục Diễn và Mưu Liệt nói vài câu mang tính hình thức rồi dẫn theo Thẩm Tân Di trở về sân mình ở, vẻ mặt nàng kinh ngạc: "Thiếp còn tưởng rằng nhiệm vụ của chúng ta chính là đến nơi này đón người, qua một hai ngày là đi, vì sao chàng nhắc tới chuyện phải đi này kia thì Mưu Liệt lại mọi cách qua loa lấy lệ? Thiếp nghe nói người Hồi Hột đã ở đây một thời gian rồi."

Khóe môi của Lục Diễn cong lên chế giễu: "Bắc Đình là một nơi quân sự trọng yếu, bọn họ khó khăn lắm mới tới một lần, còn chưa hỏi thăm được tin tức nhiều lắm, sao lại cam tâm rời đi?"

Thẩm Tân Di vuốt cằm như suy tư gì: "Phải nghĩ cách để bọn họ cam tâm lên đường."

Lục Diễn đang muốn mở miệng thì lúc này Tề Sất gõ cửa vào được, y vừa tiến đến đã không ngừng nháy mắt với Lục Diễn.

Lục Diễn biết Tề Sất là có chuyện muốn nói riêng nên hắn quay sang Thẩm Tân Di: "Hành lý chúng ta mang đến đã sắp xếp chưa?"

Thẩm Tân Di vỗ trán: "Trời ơi, thiếu chút nữa đã quên." Nàng không yên tâm để người khác thu dọn nên bản thân vội vàng đi ra ngoài.

Lục Diễn lúc này mới hỏi Tề Sất: "Có chuyện gì?"

Tề Sất nói: "Lần trước người lệnh Thái Sử Công truyền lời cho Trần Viễn và những người khác sắp xếp cọc ngầm ở phía nam, bảo bọn họ tạm thời không cần giám thị nhà họ Thẩm, cũng không được đối địch với nhà họ Thẩm."

Lục Diễn là người nói là làm, hắn đồng ý với Thẩm Tân Di tạm thời không động đến nhà họ Thẩm vào tiệc sinh nhật của nàng cho nên đặc biệt dặn dò mấy người nằm vùng của mình ở phương nam, bảo bọn họ tạm thời án binh bất động.

Hắn không khỏi ngồi thẳng người: "Như thế nào?"

Sắc mặt của Tề Sất nặng nề: "Sau khi Thái Sử Công truyền tin, mấy người nằm vùng khác đều lục tục trả lời, chỉ mình Trần Viễn không có. Thái Sử Công lại đi một phong thư cũng tựa như mò kim đáy biển, không hề có tung tích. Ông ấy cảm thấy không đúng, cẩn thận điều tra mới phát hiện Trần Viễn... Mất tích."

Lục Diễn nhíu mày: "Hắn chỗ tối là người của ta, bên ngoài lại là mệnh quan triều đình, sao có thể vô tội mất tích?"

Tề Sất do dự nói: "Ở phương nam, người duy nhất có thể khiến Trần Viễn mất tích vào không trung chỉ có Thẩm Hầu, có thể hay không là nhà họ Thẩm..."

Nét mặt của Lục Diễn trở nên lạnh lùng, Tề Sất cũng không dám nói tiếp. Hắn thấy Tề Sất ngậm miệng mới nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Về sau chuyện không có bằng chứng thì đừng nói bậy."

Tề Sất trả lời vâng rồi nhỏ giọng xin chỉ thị: "Có cần kiểm tra chi tiết không ạ?"

Lục Diễn gật đầu, Tề Sất cũng không dám nhiều lời, khom người xuống hành lễ.

Lục Diễn nheo mắt, lặp lại những lời Tề Sất nói, sắc mặt dần dần trở nên nặng nề.

Hắn ở chỗ cũ cân nhắc nửa canh giờ mới kinh ngạc phát hiện Thẩm Tân Di còn chưa trở về. Hắn đang muốn đi ra ngoài tìm thì Thẩm Tân Di đã đẩy cửa ra vào được.

"Tra được tin tức của Cổ Thần Điện." Trên mặt nàng có mấy phần buồn rầu: "Kiều Phất Tùng làm việc lưu loát, bọn họ tình cờ đi theo tên lính canh đã bị thao túng lúc sáng và tìm thấy cổ sư thao túng, chặt chẽ khảo vấn dưới mới có tin tức. Cổ sư kia nói cổ thần giáo năm trước đã bị đốt một hồi lửa lớn, cái gì giáo chủ, tả hữu hộ pháp, trưởng lão, tất cả đều chết oan chết uổng."

Nếu người có thân phận cực cao đều đã chết, vậy cổ trên người Lục Diễn ai tới giải?

Lục Diễn hơi nhíu mày: "Mới vừa rồi nàng gặp y?"

Vốn dĩ chuyện hai người có hôn ước hắn cũng không để ý, nhưng mới vừa rồi chuyện Trần Viễn đã làm hắn hơi không vui. Hơn nữa Kiều Phất Tùng người được xem như tình địch của hắn lại muốn giúp hắn, vợ mình còn lén gặp mặt người này, trong lòng hắn dĩ nhiên không vui rồi.

Nói đến cùng, Kiều Phất Tùng vị tiền hôn phu này vẫn là nhà họ Thẩm thiếu chút nữa định ra cho Tố Tố. Nhà họ Thẩm thật sự là sinh ra khắc hắn.

Thẩm Tân Di thuận miệng nói: "Không có, mới vừa rồi lúc sắp xếp lại hành lý gặp phải, y tra được tin tức nói cho thiếp..." Nàng đang nói chuyện, đoán ra có chuyện không ổn tựa như đầu bị dội một chậu nước lạnh nên không vui nói: "Chàng có ý gì?"

Lục Diễn không nhanh không chậm mà uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Chuyện cổ thần giáo tự ta sẽ đi tra, ngày mai ta bảo họ Kiều không cần nhúng tay vào việc này."

Thẩm Tân Di đương nhiên đoán được hắn suy nghĩ cái gì nên không khỏi nhíu mày, vì Kiều Phất Tùng mà hắn ngay cả bệnh tình của bản thân cũng mặc kệ sao?

Nàng còn tưởng rằng mấy ngày nay tật xấu tâm trạng không ổn định của Lục Diễn đã ổn, không nghĩ tới mới mấy ngày lại chứng nào tật nấy.

Lục Diễn nhìn thấy vẻ mặt của nàng không đúng, cánh môi mấp máy định nói chuyện thì đầu Thẩm Tân Di choáng váng, không khỏi nhắm mắt, chờ đến khi mở mắt ra thì ánh mắt đã thay đổi.

Nàng lạnh lùng nói: "Chuyện của ta không cần huynh nhúng tay, tác dụng duy nhất của huynh chính là để ta lên trên."

Lục Diễn: "... Ngạo Thiên?"

Hắn thật muốn tự sát, vì sao không có việc gì lại phải chọc giận nàng, vì sao?!

Thẩm Tân Di cười lạnh một tiếng, cúi đầu cân nhắc.

Nàng là một sát thủ không có tình cảm, đồng thời cũng là môn chủ Ngạo Thiên, thiên hạ đệ nhất cao thủ. Nhưng khoảng thời gian trước, võ công của nàng gặp cổ bình, thể chất của Lục Diễn rất thích hợp để nàng tu luyện thần công, vì thế nàng lại mạnh mẽ bắt Lục Diễn để hắn trở thành một trong hậu cung của mình.

Nàng nắm cằm Lục Diễn: "Từ hôm nay trở đi, huynh chính là lô đỉnh của ta, sau này cố gắng song tu với nhau để ta thải dương bổ âm. Chờ sau khi ta thần công đại thành, chỗ tốt sẽ không thiếu huynh."

Lục Diễn: "..."

Song tu... Thải dương bổ âm...

Hắn đã xây dựng tâm lý cho bản thân từ rất lâu rồi, chậm rãi nói: "Nàng muốn ta giúp nàng như thế nào?"

Thẩm Tân Di nhìn hắn một cái: "Trước đó vài ngày ta luyện công luyện đến tẩu hỏa nhập ma, bắt đầu rụng tóc, tóc của huynh um tùm thích hợp tu luyện với ta." Nàng nói xong, hung hăng mà túm hai sợi tóc của Lục Diễn xuống: "Bắt đầu từ túm tóc của huynh trước."

Lục Diễn: "..."

Thẩm Tân Di nên được đổi tên thành Thẩm mang thù.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp