Editor: Mứt Chanh

Thẩm Tân Di tự giác không thẹn với lương tâm về chuyện lần trước, cho dù lúc nàng còn không phải Ngạo Thiên thì cũng sẽ làm như vậy, nhưng việc này rất có ảnh hưởng với cô và anh họ. Hơn nữa hôm nay nàng tiến đến thật đúng là dụng tâm kín đáo, bởi vậy bị Thẩm quý phi giận dỗi một câu, trong lúc nhất thời không nghĩ được lời để ứng phó.

Nàng do dự một lát mới quyết định kiếm tấu thiên phong* , nhò giọng nói: "Cô, con nghe nói anh họ đã đính hôn à? Về cô gái nhà họ Ngư kia, con có mấy câu không thể không báo cho cô."

剑走偏锋: Kiếm tấu thiên phong : không làm theo thông lệ, tìm kiếm một số cách mới và khác nhau để giải quyết vấn đề.(baidu)

Thẩm quý phi trừng mắt: "Con còn không biết xấu hổ mà nhắc tới à? Nếu không phải con, anh họ của con đáng giá cưới cô gái họ Ngư đồ bỏ kia à! Xuất thân của nàng ta ta không nói, nàng êm đẹp một là một cô gái lại làm ra cái xanh xưng người đẹp số một kinh thành. Người con gái không đứng đắn như vậy, sao là lương phối của anh họ con!"

Thẩm Tân Di nói nhanh: "Nếu cô đã định việc hôn nhân, nói thêm nữa cũng vô dụng, còn không bằng nhân cơ hội hiểu biết nhiều thêm vị Ngư nương tử kia mộ chút, cũng tốt hơn là cưới một người không biết gốc rễ phải không ạ? Hôm nay con tới chính là muốn nói về nàng ta với cô."

Nàng lại cười khổ buông tay: "Cha vẫn luôn dạy con, làm người phải đi trên con đường thiên hạ. Hơn nữa Thái Tử phái người nhìn chằm chằm con cả ngày, làm sao con có cơ hội xuống tay?"

Thẩm quý phi cả giận hừ một tiếng: " Con lại tới dạy dỗ ta à?!"

Thẩm Tân Di vội nói: "Không dám."

Thẩm quý phi thở dài thật mạnh: "Con á, giống như cha con vậy, chỉ biết trung hiếu dũng nghị, đều là đồ đầu gỗ!" Nếu bị phạt đã thành kết cục đã định, hơn nữa việc này vốn không phải cháu gái làm, nàng chỉ là không dễ nhúng tay hỗ trợ mà thôi. Huống chi Thẩm Hầu kiểu gì cưng chiều với đứa con gái này, hai bên cương nhau cũng không có chỗ tốt.

Bà ta dứt khoát bước xuống bậc thang này, nói xong lắc đầu rồi xoay người tức giận nói: "Vào đi."

Thẩm Tân Di đích thân xách theo quà chuẩn bị tốt nhận lỗi theo vào trong điện Phương Phi. Thẩm quý phi ngồi ngay ngắn trong sảnh, vừa không lo pha trà cũng không cho ngồi, chỉ bưng bát trà đặt trong tay mình rồi cho hạ nhân lui xuống, đóng chặt cửa sổ, mí mắt cũng không nâng một chút: "Con nói Ngư Vọng Nguyệt làm sao?"

Bởi vì con dâu không hợp tâm ý của bà ta, ngay cả hỏi thăm bà ta cũng lười đến hỏi thăm. Nhưng Ngư Vọng Nguyệt đã là em họ của Thái Tử, nói không chừng Thái Tử đã rò rỉ cho cháu gái bà ta biết cái gì đó, nhiều hiểu biết một chút cũng không phải chỗ hỏng.

Thẩm Tân Di không biết làm thế nào mà tia sáng tà ác lại lóe lên trong đầu và nghĩ đến chuyện nói về Ngư Vọng Nguyệt. Nàng và Ngư Vọng Nguyệt tổng cộng cũng gặp qua một mặt, moi hết cõi lòng một phen, thật sự không nghĩ ra cái gì nên chỉ phải hành một cái đại lễ, căng da đầu nói: "Cô nghe con nhận lỗi trước đã, nếu cô không nghe, vậy chứng tỏ trong lòng không muốn tha thứ cho con, con cũng không nói gì tiếp nữa."

Thẩm Quý phi thiếu chút nữa đã tức cười, vỗ thật mạnh một cái lên bàn: "Nhận lỗi? Cuối cùng con muốn làm gì?!"

Thẩm Tân Di chỉ phải chơi xấu: "Trước để con kính cô ba ly rượu, chờ cô uống xong rượu tạ tội, con lại nói cho cô."

Thẩm Quý phi không bảo trì dáng vẻ, nhướng mắt mới mang tới một vò rượu hoa đào và hai cái ly.

Thẩm Tân Di tiến lên một bước rồi đoạt lấy dụng cụ rót rượu từ trong tay bà ta: "Con rót cho cô."

Thẩm Quý phi cũng không nghĩ cháu gái sẽ động tay chân gì đó, hừ lạnh một tiếng: "Con thật ân cần."

Cổ tay của Thẩm Tân Di cử động, đầu ngón tay kẹp chân ngôn cổ tan trong rượu, nàng lắc nhẹ rồi đưa ly ngọc cho Thẩm Quý phi, tự mình bưng ly rượu lên, nhìn thẳng vào mắt bà ta, áp xuống áy náy trong lòng: "Ly này con kính cô ngày xưa quan tâm con, ngày xưa trong cung có cái gì ăn ngon chơi vui, cô luôn nghĩ đến con đầu tiên, ngay cả mấy thứ mà anh họ không nỡ cho, con... Biết trong lòng cô cực kỳ thương con."

Thẩm Quý phi cảm động mà thở dài: "Ta chỉ có một đứa cháu gái là con thế này, không thương con còn có thể thương ai? Con... haiz." Bà ta nói xong cũng thống khoái mà uống một hơi cạn sạch.

Tác dụng của loại thuốc này không đến nhanh như vậy, mặt Thẩm Tân Di không đổi sắc mà kính xong ba ly rượu. Sắc mặt của Thẩm Quý phi hơi không ổn, mắt và tai nóng lên, đỡ trán nói: "Ta đây làm sao vậy?"

Thẩm Tân Di nhỏ giọng nói: "Cô say rồi sao?"

Thẩm quý phi không đáp lời, Thẩm Tân Di nhỏ giọng thử: "Cô ơi, lần trước cô bảo con giúp cô tiêu hủy vật chứng, có phải chỉ lo cho bản thân và con trai, hoàn toàn không suy xét đến khó khăn của trong nhà và con hay không?"

Đôi mắt của Thẩm Quý phi mông lung lại vẫn không chút do dự gật đầu: "Bát lang là mạng sống của ta, phía sau con đến cùng cũng có hầu phủ, Thái Tử dễ dàng sẽ không làm gì con, nhiều lắm nhốt mấy ngày, còn không thì chịu một trận đánh bằng gậy! Đấy chẳng lẽ so được với tiền đồ của Bát lang sao?"

Thẩm Tân Di thở dài, lời nói thật như thế, chân ngôn cổ quả nhiên thần hiệu.

Thẩm Quý phi hiện giờ như đang ở trên đám mây, đề phòng cảnh giác nơi đáy lòng đều dỡ xuống, giọng nói bên tai giống như tiếng Phạn âm của trời cao, quấn lấy bà ta không tự chủ được mà mở rộng cửa lòng. Bà ta còn có loại cảm giác kỳ diệu, nếu bà ta không nói thật thì ngay sau đó sẽ bị liệt hỏa đốt cháy.

Thẩm Tân Di không biết chân ngôn cổ là nguyên lý gì, nhìn bà ta phát tác thì lòng chùn xuống, nhỏ giọng hỏi: "Cô ... Cái chết của Tề hoàng hậu có liên quan đến cô hay không?"

Thẩm quý phi nói: "Tất nhiên, Tề Uyển Dung kia miệng ngọt lòng ác, ta đã sớm ngóng trông bà ta chết!"

Trong lòng Thẩm Tân Di đột nhiên trầm xuống, vậy mà... vậy mà là sự thật. Nàng đè nén xuống hoảng loạn trong lòng, tiếp tục hỏi bà ta: "Vì sao cô hận Tề hoàng hậu?"

Thẩm Quý phi nghe xong thì im lặng một lát, lâu đến mức lòng Thẩm Tân Di như muốn nhấc lên thì trên mặt bà ta hiện lên một ánh sáng chói lọi kỳ dị: "Người nhà họ Tề hoàn toàn không coi người nhà họ Thẩm chúng ta như người! Ta, cha con, Tề Uyển Dung và Tề Nguyên Hạo... Bốn người bọn ta cùng nhau lớn lên, Tề Nguyên Hạo anh tuấn xuất chúng như vậy, ta... Ta lúc trước vẫn luôn muốn gả cho hắn..."

Thẩm Tân Di nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"

Gọng bà ta trầm xuống: "Tề Uyển Dung tiến cung 5 năm, trong lúc vô ý sảy mất một đứa con, thật vất vả mới sinh Thái Tử trước, đáng tiếc sức khỏe của Tề Uyển Dung và Thái Tử trước đều không được tốt, yêu cầu người đặc biệt chăm sóc. Sau đó Tề quốc công, cũng chính là cha của Tề Uyển Dung, ông ta nói ta nhỏ hơn Tề hoàng hậu 6 tuổi, hiện giờ đúng là thích hợp, vừa vặn có thể tiến cung giúp đỡ Tề Uyển Dung. Nhà họ Thẩm chúng ta ở trong mắt người nhà họ Tề là heo chó, bọn họ muốn dùng là dùng, muốn ném là ném!" Bà ta càng nói đến phía sau thì giọng điệu càng thêm tăng lên, gần như là mang theo thê lương hận ý.

Thẩm Tân Di thở dài: "Sau đó cô tiến cung sao?"

Thẩm Quý phi cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên, Tề Nguyên Hạo đã cưới vợ, một kẻ phụ lòng người, ta không bao giờ muốn chờ đợi ngóng trông nữa, đơn giản tiến cung xông xáo cái tiền đồ! Sau khi ta vào cung còn được cưng chiều, chỉ là bởi vì được cưng chiều, cuộc sống cũng rất gian nan. 5 năm sau ta mới sinh được anh họ con, không tới nửa tháng lão Cửu lại được sinh ra, ngày tháng của ta càng thêm gian nan."

Thẩm Tân Di không hiểu được logic này của cô, lúc trước Tề Nguyên Hạo cũng chưa nói muốn cưới bà, chỉ là cưới người khác đã kêu phụ lòng à? Hơn nữa nghiêm khắc mà nói, tuy rằng Tề Quốc Quang ích kỷ, nhưng vào cung chẳng lẽ không phải chính miệng cô đáp ứng sao? Bà lại đang oán hận cái gì đây?

Bà ta nói một tràng dài như vậy, miệng lưỡi trở nên khô khốc, bỗng cười cười, trong mắt sáng ngời: "Cũng may trời không phụ ta. Lão Bát từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, hơn xa hai đứa con của Tề hoàng hậu sinh ( bà ta tự mình cảm thấy ), Hoàng Thượng cũng vô cùng yêu thích lão Bát, còn mơ hồ tiếc nuối không thể lập lão Bát làm Thái Tử... Sau đó có thể cha của con thấy khó khăn của ta ở trong cung, cũng nhìn thấy tình cảnh không dễ của nhà chúng ta cho nên nảy ý định giết Tề Nguyên Hạo, bởi vậy Tề Uyển Dung bệnh nặng. Ta nghĩ đến lời Hoàng Thượng nói nên nhờ cha con tìm thuốc tốt, lại kích động mấy người thường ngày ghen ghét Tề Uyển Dung, đẩy bọn họ đi làm chim đầu đàn, tặng Tề Uyển Dung đoạn đường. Xong việc mấy ả ngu xuẩn xong đời, ta cũng một đường như diều gặp gió, thăng thành Quý Phi, chỉ đáng tiếc là..."

Giọng điệu bà ta mang theo chán ghét: "Bà ta bỏ lại hai thằng nhãi con không chết, nhưng thật ra ta tính sai rồi một bước. May mắn Thái Tử trước đã chết, còn lại cũng là kẻ bệnh tật sống không lâu. Chờ hắn vừa đi, cuối cùng cũng chẳng còn ai chắn trước anh họ con!"

Sắc mặt của Thẩm Tân Di trắng bệch. Vậy mà, vậy mà thật sự là cha nàng làm!

Ân oán giữa nhà họ Tề và nhà họ Thẩm tạm thời không đề cập tới, nhưng... Con trẻ tội gì? Toàn bộ mọi chuyện, vô tội nhất chính là từ nhỏ đã mồ côi mẹ Thái Tử trước và Lục Diễn.

Tâm tư của nàng phiền loạn, Thẩm Quý phi lại lải nhải nói một chút về ân oán tình thù với nhà họ Tề, cuối cùng nặng nề nhắm mắt lại. Qua một lát bà ta mới tỉnh lại, sờ lên mặt mình rồi nghi hoặc: "Ta chỉ uống lên chút rượu như vậy đã say sao?" Sau khi người trúng cổ tỉnh lại sẽ quên mất mình nói gì và làm gì.

Thẩm Tân Di nghĩ đến chuyện ác độc bà ta làm thỉ cảm thấy thật sự không thể đối mặt với người cô này nữa nêm cố nặn ra một nụ cười: "E là cô mệt mỏi, chúng ta trò chuyện uống mấy hớp rượu thì cô đã bất tỉnh, con không quấy rầy cô, con về ạ."

Thẩm Quý phi nhíu mày: "Chuyện của Ngư Vọng Nguyệt..."

Thẩm Tân Di vội vã thoát thân, thuận miệng nói ra chuyện lần trước mà Thẩm Quế Kỳ nói với nàng: "Nàng ta có người chị em con vợ lẽ tên là Ngư Vọng Thủy, Ngư Vọng Thủy hành sự hơi không ổn, Ngư Vọng Nguyệt qua lại gần gũi với người này, chỉ sợ người phân theo nhóm, này vẫn là anh trai nói với con."

Tuy là việc nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến con trai, Thẩm Quý phi vẫn để chuyện này ở trong lòng nên gật đầu: "Ta đã biết, ta đây đi tìm hiểu một hai, con đi về trước đi."

Thẩm Tân Di hành lễ rồi xoay người cáo từ.

Trên đường nàng về cung Vĩnh Ninh thì chuyện này vẫn luôn lởn vởn trong đầu nàng. Nàng sắp xếp lại những lời mà Thẩm Quý phi mới vừa nói nói một lần nữa, tâm tư đột nhiên chuyển động, rút ra một câu để xem.

Hoàng Thượng cũng vô cùng yêu thích lão Bát, còn mơ hồ tiếc nuối không thể lập lão Bát làm Thái Tử...

Những lời này quả thực có ý tứ sâu xa, năm đó không phải ông ta rất thích Tề hoàng hậu với hai Thái Tử sao? Sao lại tiếc nuối? Ông ta còn tự chạy đến trước mặt Thẩm Quý phi nói rằng ông ta tiếc nuối không thể lập lão Bát thành Thái Tử, nghĩ như thế nào cũng rất kỳ quái.

Nàng chết sống cũng không thể tin cha mình sẽ hại chết anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau! Không khỏi nghĩ theo cử chỉ quỷ dị của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn luôn kiêng kị nhà họ Tề, nếu sau lưng ông ta xúi giục cô giết hại Hoàng Hậu, lén mệnh lệnh cha giết chết Tề Nguyên Hạo cũng có khả năng... Lục Diễn cũng chả che giấu chán ghét với Hoàng Thượng.

Nhưng nếu thật là như vậy, cô và cha cũng chả khá hơn là bao, chẳng qua từ thủ phạm chính biến thành tòng phạm. Dù sao sau đó nhà họ Thẩm một bước lên mây cũng là sự thật. Dựa theo tính tình của Lục Diễn, tòng phạm nhà họ Thẩm hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, chẳng lẽ chủ mưu Hoàng Thượng hắn sẽ bởi vì là cha mình mà dễ dàng tha thứ sao? Hắn có thể đang tích lũy lực lượng hay không, về sau...

Ngừng ngừng! Càng nghĩ càng nguy hiểm! Càng nghĩ càng thấy ớn!

Thẩm Tân Di miễn cưỡng sắp xếp lại vài suy nghĩ của mình, Lục Diễn hiện giờ đang bệnh nặng, báo thù đoạt vị gì đó đều phải nhường đường cho dưỡng bệnh. Hơn nữa có một điều rất quan trọng, nếu thật sự là Hoàng Thượng căn dặn nhà họ Thẩm đối phó nhà họ Tề thì làm gì còn muốn giữ lại nhà họ Thẩm, thậm chí để nhà họ Thẩm từng bước thăng chức chứ? Nếu nói giữ lại Thẩm Quý phi là vì tranh đấu với Tề hoàng hậu bây giờ thì cũng có lý, nhưng giữ cha lại để ông từng bước thăng chức thì hoàn toàn không cần thiết. Qua cầu rút ván rõ ràng mới là biện pháp ổn thỏa nhất!

Thẩm Tân Di càng nghĩ càng loạn, dứt khoát đặt vấn đề ở trước mắt: quan hệ giữa nàng và Lục Diễn.

Nàng cẩn thận nhớ lại một chút, nhà họ Thẩm và hắn có thâm thù như vậy nhưng từ khi gả cho Lục Diễn tới nay, tuy nói Lục Diễn lạnh nhạt với nàng, miệng lại gây tổn hại đến người khác, nhưng đến cùng cũng chưa chân chính hại nàng. Thậm chí ngày thường còn nhường nhịn nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ nàng. Tuy rằng không rõ ràng nhưng thật sự là đang nỗ lực phóng ra thiện ý.

Lấy ác ý đáp lại thiện ý của người khác là hành vi nàng ghét nhất, nàng không nghĩ tới có một ngày bản thân cũng sẽ biến thành như vậy.

Nhưng nói lại, chẳng lẽ nàng biết chuyện Trần Viễn đó thì có thể không báo tin cho cha sao? Có lẽ là phương thức mà nàng làm không đúng, có lẽ có thể chọn một phương thức ổn thỏa hơn để khiến hai bên cân bằng hơn ấy nhỉ ?

Nhưng... Nàng cũng cứu Tề vương phi, hai việc có thể tính là huề nhau hay không? Nhưng một hai phải tính mà nói thì nhà họ Thẩm còn thiếu Lục Diễn một mạng người đấy...

Thẩm Tân Di càng nghĩ càng tự mình hoài nghi, vô cùng hụt hẫng mà trở về cung Vĩnh Ninh, chào hỏi Thái Hậu rồi nghĩ xem muốn viết thư nói chút gì với Lục Diễn hay không nhưng cuối cùng vẫn không biết viết cái gì, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

......

Đêm qua có một cơn mưa thu kéo dài, ngày hôm sau nắng vàng chim chóc, Lục Diễn bên kia đã gọi Tề Sất tới, giọng lãnh đạm căn dặn: "Thái Hậu luôn luôn thích thể chữ Nhan, ta lấy được một bức bảng chữ mẫu, ngươi giúp ta đưa cho Thái Hậu."

Tề Sất gãi đầu: "Này... Điện hạ, ti chức là ngoại thần, sao có thể đi gặp Thái Hậu ạ?"

Mặt Lục Diễn không kiên nhẫn: "Ngươi có lệnh bài Kim Ngô Vệ, lại xem như là cháu trai nhà mẹ Thái Hậu, sao không thể gặp Thái Hậu?"

Tề Sất càng khó hiểu hơn: "Vì sao người không tự mình đi ạ? Mấy hôm nay người không tiến cung, Thái Hậu thấy người chẳng phải hẳn là rất vui sao."

Lục Diễn ngẩng đầu, mặt không cảm xúc mà nhìn y.

Tề Sất không dám hỏi lại, cầm lấy bảng chữ mẫu dùng hộp gỗ tử đàn đựng muốn đi. Lục Diễn chợt gọi y lại: "Nếu ngươi nhìn thấy nàng ở trong cung của Thái Hậu..."

Tề Sất tò mò mà quay đầu lại, Lục Diễn lại im bặt: "Không có việc gì, ngươi đưa đi đi."

Tề Sất bị hắn giày vò một trận...

......

Cung Vĩnh Ninh lúc này đang đãi khách.

Ngư Vọng Nguyệt uyển chuyển bái hạ Thái Hậu: "Vọng Nguyệt bái kiến Thái Hậu, Thái Hậu kim an." Lại chuyển sang Thẩm Tân Di ngồi bên cạnh Thái Hậu: "Thái Tử Phi vạn phúc."

Phía sau nàng ta còn đi theo một thiếu nữ, thiếu nữ mặc váy áo trắng để lộ nửa cánh ta, trên váy có in hoa văn hoa mai màu nhạt, vật liệu may mặc trang sức đều kém Ngư Vọng Nguyệt mấy bậc, hẳn chính là chị em con vợ lẽ của Ngư Vọng Nguyệt Ngư Vọng Thủy. Dựa theo thân phận của nàng ta thì không có tư cách ra vào các cung yến lớn nhưng lén được trưởng tỷ mang theo bái kiến trưởng bối cũng còn có thể. Lúc này nàng ta theo tỷ tỷ mình tất cung tất kính hành lễ về phía Thái Hậu.

Thẩm Tân Di vẫn khá tò mò về Ngư Vọng Thủy- người hố anh họ của nàng ngàn lượng bạc. Cẩn thận nhìn vài lần, cô gái này rất đẹp, mặt mày đều mang theo vài phần sợ hãi. Cơ thể nhìn cũng cực kỳ mảnh mai, dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi được quần áo che lại. Nhưng đã gần mùa đông còn quấn áo váy lưới mỏng, thấy thế nào cũng lạnh, cũng không biết nói nàng ta nhu nhược hay là chống mùa đông lạnh.

Thái Hậu cười nhạt: "Đứa trẻ ngoan, trời lạnh lắm, mau đứng lên ngồi xuống đi."

Ngư Vọng Nguyệt mang theo Ngư Vọng Thủy ngồi quỳ đến một bên, vừa trò chuyện với Thái Hậu vừa dùng ánh mắt còn lại không dấu vết mà đánh giá Thẩm Tân Di.

Mấy ngày trước đây nàng ta nghe nói Thái Tử và Thái Tử Phi cãi nhau, dường như Thái Tử đã nổi cơn lửa giận lớn mà đuổi Thái Tử Phi đi tới cung Vĩnh Ninh. Vốn nàng ta không tin cho lắm nhưng hiện tại nhìn thấy Thẩm Tân Di tại đây thì không thể không tin.

Nàng ta không dấu vết mà dẫn đề tài tới trên người Thẩm Tân Di, uyển chuyển cười nói: "Thần nữ lại không biết Thái Tử Phi thế nhưng ở chỗ này, chưa chuẩn bị lễ cho người, thật ra thần nữ thất lễ."

Thẩm Tân Di thấy nàng ta cũng rất xấu hổ, tùy ý cười cười: "Thái Hậu tin phật, trên người đều có phật quang bao phủ. Ta tính toán ở bên người Thái Hậu tụng mấy ngày kinh cung phụng với Phật trước, để thể hiện tấm lòng và lòng thành kính của ta."

Ngư Vọng Nguyệt giả vờ tò mò: "Vậy chẳng phải không ai chăm sóc Thái Tử sao?"

Thẩm Tân Di đang vì chuyện này mà phiền lòng, nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, không chút khách khí nói: "Ngư nương tử, đây không phải là chuyện ngươi nên hỏi, chẳng lẽ ngươi muốn tự đề cử mình đi chăm sóc Thái Tử à?" Ngoại trừ Thái Hậu và Hoàng Hậu thì không có người phụ nữ nào mà nàng không được nói.

Lần trước tuy rằng Ngư Vọng Nguyệt nhìn nàng có cử chỉ quỷ dị nhưng cũng coi như là dễ ở chung, không nghĩ tới hiện tại nói trở mặt là trở mặt. Nàng ta vừa hối hận mình thật sự chủ quan, thế nhưng bỗng dưng mang tai mang tiếng.

Nàng ta cuống quít quỳ xuống thỉnh tội: "Thần nữ cũng không có ý này, chỉ là một lời vô tâm, đều là thần nữ không biết quy củ, ở nhà đã quen nói bậy nói bạ, lúc này mới mạo phạm điện hạ, còn xin điện hạ thứ tội."

Thẩm Tân Di liếc nàng ta một cái, lúc này mới không mặn không nhạt mà ừ một tiếng.

Thái Hậu cười cười, không nói chuyện.

Lúc này nội thị bên ngoài đưa tin: "Thái Hậu, Thái Tử tìm được một bức bảng chữ mẫu, đặc biệt lệnh Tề Sất chờ hiến cho ngài."

Thái Hậu đầu tiên là nhìn Thẩm Tân Di một cái, sau đó cười nói: "Để y vào đi."

Theo lý mà nói, Thái Hậu ngồi ở chủ vị, Thẩm Tân Di ngồi ở bên cạnh Thái Hậu, ánh mắt đầu tiên của Tề Sất nhìn thấy hẳn là hai người. Nhưng kỳ thật bằng không, y vừa tiến đến, ánh mắt đầu tiên dừng ở trên người Ngư Vọng Thủy trước rồi lại ngượng ngùng mà cười cười.

Ngư Vọng Thủy cũng thấy ánh mắt của Tề Sất, xấu hổ cười, mềm mại mà cúi đầu.

Động tác của hai người đều được che giấu, không ai khác phát hiện ra. Bởi vì Thẩm Tân Di tương đối cảm thấy hứng thú với Ngư Vọng Thủy, lúc này mới liếc mắt một cái đã thấy được. Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, nàng theo bản năng cảm thấy hơi không đúng.

Ngư Vọng Thủy không phải đã nhận của anh họ Thẩm Lăng Vân nhiều đồ như vậy sao? Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Thẩm Lăng Vân đắm chìm trong tình yêu, nàng còn tưởng rằng chuyện của Ngư Vọng Thủy và huynh ấy đã rõ ràng. Nhưng thế nhìn tới nhìn lui với Tề Sất thì là cái gì đây?

Thẩm Tân Di bên này đang cân nhắc, Thái Hậu đã nhận lấy bảng chữ mẫu, lại nhìn Thẩm Tân Di rồi cười nói: "Thái Tử còn có lời gì không?"

Tề Sất đã thu hồi ánh mắt, mê mang mà lắc đầu: "Chỉ nói là để thần đem bảng chữ mẫu cho ngài, chuyện khác cũng chưa nói."

Thái Hậu dứt khoát làm rõ: "Không nhắc tới Thái Tử Phi?"

Tề Sất là người thành thật nên lắc đầu: "Không có ạ."

Trong lòng Ngư Vọng Nguyệt giật mình rất lớn, Thái Hậu sợ Thẩm Tân Di xấu hổ đàng vội nói: "E là trong lòng Thái Tử nhớ con đấy." Lại nói với Tề Sất: "Được rồi, đồ ta đã nhận được, nơi này của ta có rượu hổ cốt tốt nhất, ngươi cầm đi đưa cho Thái Tử đi."

Thẩm Tân Di còn đang cân nhắc ẩn tình bên trong của Tề Sất và Ngư Vọng Thủy, nghe vậy thuận miệng đáp: "Đúng rồi, nơi này của ta còn có vài nét chữ nhàn không có việc gì nên luyện ra. Thái Tử giỏi đan thanh, ngươi cũng thuận đường giúp ta mang đi, mời Thái Tử bình luận."

Nàng quyết tâm muốn thăm dò hai người nên mím môi cười với Thái Hậu: "Nói đến gần đây con có hai cây trâm thủy tinh màu hồng phấn, con thấy thích hợp với hai vị nương tử này."

Nàng mới nói một nửa, Trương ma ma đã xoay người đi lấy ra hai cây trâm. Ngư Vọng Nguyệt và Ngư Vọng Thủy vội vàng khước từ, Thẩm Tân Di cười: "Đừng khước từ, nghe ta, trâm này cũng chỉ có hai người mới thích hợp đeo."

Nàng nói xong thì đưa mắt ra hiệu với Trương ma ma, Trương ma ma hiểu ý, cho Ngư Vọng Nguyệt một cây trước, chờ đến khi Ngư Vọng Thủy vươn tay ra nhận thì ngón tay bà bỗng nhiên run lên, cây trâm tinh tế rơi xuống đất bể nát, cũng chẳng phân biệt được cuối cùng là ai làm rơi.

Thẩm Tân Di còn chưa mở miệng dò xét thì Ngư Vọng Thủy đã nước mắt lưng tròng, đau khổ mà quỳ xuống, khuôn mặt tái nhợt: "Thần nữ, không phải thần nữ cố ý. Xuất thân của thần nữ nghèo hèn, có lẽ là không có phúc nhận đồ tốt của điện hạ, còn xin điện hạ giáng tội."

Thẩm Tân Di: "..."

Biểu cảm thê lương bất lực này của nàng ta, biết được là nàng ta làm hỏng quà của Thẩm Tân Di tặng, không biết còn tưởng rằng Thẩm Tân Di muốn chơi trò cầm tù với nàng ta. Trà xanh này cũng quá rõ ràng ấy chớ!

Cố tình còn phải xem cẩu lương, Tề Sất vốn dĩ đã hành xong lễ, cầm lấy đồ chuẩn bị chạy lấy người, nhìn thấy Ngư Vọng Thủy như vậy thì trong lòng không khỏi rất là thương tiếc nên quỳ xuống cầu tình: "Ngư nương tử cũng không phải cố ý, còn xin Thái Tử Phi thứ tội." Thái Tử Phi có bao nhiêu không dễ chọc y chính mắt thấy qua vài lần, y, y thật đúng là lo lắng cho Vọng Thủy chịu ấm ức.

Hai người bọn họ một quỳ một cầu khiến cho Thẩm Tân Di chưa nói lời nào đã tựa như người xấu. Nhưng bản thân Thẩm Tân Di cũng cố ý làm rớt cây trâm kia, cũng chẳng tức giận gì cho lắm, như suy tư gì đó mà nhìn hai người kia một cái, cười như không cười mà nhìn Tề Sất: "Ta nói muốn phạt nàng ta sao? Nhưng thật ra Tề Sất lại khẩn trương như vậy, đáng giá miệt mài theo đuổi ha."

Tề Sất xấu hổ, Thẩm Tân Di chỉ ra cửa, y té ngã lộn nhào mà chạy.

Ngư Vọng Nguyệt có lẽ cũng thấy thứ muội của mình biểu diễn thật sự xấu hổ nên túm nàng ta lại rồi nhíu mày: "Thái Tử Phi lại chưa nói muốn phạt muội, chớ có không phóng khoáng!" Nàng ta cười khó xử với Thẩm Tân Di: "Điện hạ... Muội muội này của thần nữ luôn ở nhà, chưa gặp qua việc đời."

Bây giờ Thẩm Tân Di đã xác định Tề Sất và Ngư Vọng Thủy có mờ ám, bởi vậy vô cùng rộng lượng mà nói: "Không sao, một cây trâm mà thôi, ta đưa lại cho Tam nương tử một cây là được."

Nàng lại sai người cho Ngư Vọng Thủy một cây, Ngư Vọng Thủy sợ hãi nhận lấy.

Mục đích thăm dò của Ngư Vọng Nguyệt đã đạt thành, cũng không hề ở lâu mà lôi kéo Ngư Vọng Thủy cáo từ.

Thái Hậu vừa rồi vẫn luôn yên lặng quan sát, Thẩm Tân Di nhịn không được mà cười cười với bà: "Ngư Tam nương tử còn khá là thú vị."

Thái Hậu rõ ràng trong lòng nên giận nhìn nàng một cái: "Con là đứa bướng bỉnh."

Hai chị em nhà họ Ngư đi đến ngoài cung, Ngư Vọng Nguyệt như suy tư gì đó mà hỏi thứ muội nhà mình: "Khi nào muội móc nối với Tề Sất?"

Ngư Vọng Thủy đã đạt tới cảnh giới diễn như phim, đôi mắt ngập nước vô tội nhìn sang: "Tỷ tỷ, muội nghe không hiểu tỷ đang nói cái gì, muội với Tề Sất chỉ là ngẫu nhiên quen biết."

Ngư Vọng Nguyệt phiền chán mà nhìn nàng ta một cái, nhưng cũng không vạch trần nàng ra, suy nghĩ mới nói: "Ta nhớ rõ muội quen biết với một vị Thẩm ti qua thì phải? Người nọ hình như là anh họ của Thái Tử Phi?"

Ngư Vọng Thủy ngoan ngoãn gật đầu, tâm tư của Ngư Vọng Nguyệt xoay chuyển, nhanh chóng đã có chủ ý, nhỏ giọng nói vài câu ở bên tai Ngư Vọng Thủy.

Ngư Vọng Thủy khó hiểu hỏi: "Để cho hai người bọn họ đánh nhau, còn phải có một người bị thương hả? Vì sao vậy?"

Ngư Vọng Thủy thản nhiên nói: "Làm theo lời ta nói, chỗ tốt cho muội không ít."

Tuy rằng hiện giờ đối tượng công lược chủ yếu của nàng ta không phải là Thái Tử Phi nhưng nếu có cơ hội có thể khiến giữa Thái Tử và Thái Tử Phi có hiềm khích càng sâu, nàng ta cũng sẽ không ngại quạt gió thêm củi.

......

Thẩm Tân Di cảm thấy cô gái Ngư Vọng Thủy kia thật sự không phải là người tốt, cho nên đặc biệt viết thư nhắc nhở Thẩm Lăng Vân, miễn cho nàng trả giá sai với sự nhiệt tình.

Không đợi đến khi nhận được thư của Thẩm Lăng Vân, chuyện này đã ầm ĩ lên. Ngọc Yên thở hổn hển mà bẩm báo với Thẩm Tân Di: "Điện hạ, không hay rồi, Tề Sất và đường công tử đánh nhau rồi. Bây giờ hai người đều trọng thương hôn mê rồi ạ."

Sắc mặt của Thẩm Tân Di khẽ thay đổi.

Ngọc Yên lại nói: "Còn có Đại lang quân và thuộc hạ Thái Sử Công của Thái Tử, hai người bọn họ vì khuyên can cũng bị thương, bây giờ Thái Tử đã chạy tới nơi, người cũng nhanh chóng đi nhìn một cái đi ạ."

🌻 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play