Editor: Mứt Chanh
Thẩm Tân Di rất muốn nói một câu ngươi đừng có tự luyến, ta cứu người đó là do bị buộc bất đắc dĩ. Nhưng nhìn thấy đáy mắt của hắn lộ ra vẻ xúc động thì nàng yên lặng ngậm miệng không phản bác.
Lục Diễn có rất nhiều lời muốn nói với nàng nhưng vẫn kiềm chế, trước hết lệnh cho Thái Sử Tiệp trị liệu cho Tề vương phi. Tuy Tề vương phi có bị thương ngoài da còn đang sốt cao, nhưng thực sự cũng không tính là khó trị. Sau khi Vương phi uống thuốc thì hô hấp đã ổn định lên rất nhiều. Lúc này Thái Sử Tiệp mới nói với Lục Diễn: "Vương phi bị hoảng sợ sốt cao, không có gì trở ngại, chỉ là tinh thần không yên, đợi lát nữa lão sẽ kê một chén thuốc an thần cho ngài ấy."
Lục Diễn gật đầu, sau khi đưa thuốc an thần thì không bao lâu Tề vương phi từ từ tỉnh dậy. Bà với Lục Diễn nói ra là dì và cháu trai nhưng thật ra số lần gặp nhau không tính là quá nhiều. Bà nhìn một lát mới nhận ra, chần chờ mới hỏi: "Cửu Lang?"
Lục Diễn tự tay đỡ bà nằm xuống: "Dì cẩn thận."
Tề vương phi lại phản ứng một lát, chợt nước mắt chảy xuống: "Cửu Lang, dì... Dì... Là con đã cứu dì ư?" Lục Diễn gật đầu, hỏi bà chi tiết thì Tề vương phi nói: "Thế tử, Thế tử muốn lấy tánh mạng của dì! Mấy tùy tùng bên cạnh dì liều chết bảo vệ dì. Dì vì thoát thân mà vô ý rơi xuống từ vách núi, sau đó lại bất tỉnh nhân sự, Cửu Lang... Làm sao con cứu dì?"
Lục Diễn nhìn Thẩm Tân Di đứng ở một bên: "Là Thái Tử Phi cứu dì."
Tề vương phi biết Thái Tử cưới con gái nhà họ Thẩm nhưng bà cũng không phải người hiếm thấy như Tề hoàng hậu, huống chi Thẩm Tân Di lại cứu mạng bà, bà vội khom người thi lễ ở trên giường: "Đa tạ Thái Tử Phi."
Thẩm Tân Di vẫn luôn duy trì tâm tình phức tạp với chuyện cứu bà, thấy bà như vậy thì nàng vội đỡ lấy bà: "Vương phi đừng làm như thế."
Tề vương phi kiên trì phải cảm ơn, chẳng qua tinh thần không tốt, nói vài câu lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Thẩm Tân Di lập tức chất vấn hắn: "Ngược lại là ngươi cực kỳ giấu giếm, Tề vương phi cuối cùng là chuyện như thế nào?" Nàng nói xong thì cả giận hừ một tiếng: "Luôn miệng nói phải tin ta, kết quả chẳng phải là còn giấu ta kỹ như vậy à! Này tính là tín nhiệm gì đây?!"
Lục Diễn im lặng một lát, nhìn nàng một cái rồi dứt khoát nói ra gút mắt giữa Quận vương Dự Chương và Vương phi với nàng một lần, lại đề ra chuyện Quận vương Dự Chương phong con trai của trắc phi thành Thế tử. Thẩm Tân Di nghe xong với vẻ mặt xúc động: "Vương phi thật sự là một người đáng thương, Vương tử hiện tại ở nơi nào?"
Lục Diễn dừng lại: "Có Quận vương Dự Chương theo dõi, cũng là vì có Vương tử làm áp chế, Vương phi mới không thể không bước lên kinh thành."
Thẩm Tân Di nhíu mày, Lục Diễn không nhanh không chậm mà nói: "Lần này Vương phi vốn không muốn tới nhưng con trai ở trong tay Quận Vương Dự Chương, bà không thể không đi vào khuôn khổ, bước lên con đường không thể quay lại này. Chờ Vương phi vừa chết, bọn họ xuống tay với Vương tử cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Phụ hoàng cũng đã sớm không dung được Tề Vương phi này nhưng Tề vương phi có thanh danh cực tốt ở trên đất phiên. Nếu như dì vô duyên vô cớ gặp chuyện ở đất phiên thì quan viên lớn nhỏ ở Dự Chương tất nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên ông ta quyết định động thủ ở kinh thành, dù sao... Phụ hoàng cũng sẽ trợ giúp ông ta."
Thẩm Tân Di nhíu mày: "Sau khi ngươi cứu Vương phi thì sao? Tính toán sắp xếp dì thế nào? Hoàng Thượng và Thế tử sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."
"Ta muốn đưa dì về Dự Chương hội hợp với Vương tử." Vẻ mặt của Lục Diễn bình thản: "Cậu em họ kia của ta không phải là người tầm thường, khẳng định sẽ không mặc kệ mẹ ruột của mình. Giả sử y có thể giết cái gọi là Thế tử, chấp chưởng vương phủ, một sớm nắm quyền thì phụ hoàng bận tâm đến mặt mũi tôn thất, rất khó hại y ở bên ngoài lần nữa. Nếu y ngay cả mẹ và mình cũng bảo vệ không được thì ta cũng không cần thiết để ý tới y nữa, mặc y sống hay chết."
Thẩm Tân Di ừ một tiếng, lại nói: "Nhưng nếu Hoàng Thượng đã biết việc này, tất nhiên sẽ giáng tội ngươi."
Từ khi ngày ấy sau khi hai người đàm luận về Văn Xương Đế, Lục Diễn cũng sẽ không còn che giấu sự chán ghét của mình đối với Văn Xương Đế, lạnh lùng giễu cợt: "Ông ta chỉ luôn lo cho chuyện trước mắt, ông ta cũng không nghĩ xem cái gã Thế tử con vợ lẽ là người có thể sống yên ổn nghe lời ông ta nói à? Người nọ làm phản, đã sớm ngầm chiêu binh mãi mã ở Dự Chương, lén lút làm lớn mạnh thế lực của bản thân."
Thẩm Tân Di nói: "Thế cũng không đúng, cái gã Thế tử con vợ lẽ có làm phản đi chăng nữa, chẳng lẽ vị Vương tử con vợ cả sẽ không phản sao?"
Lục Diễn liếc nhìn nàng một cái: "Hai người bọn họ đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, mặc kệ cuối cùng ai thua ai thắng thì thế lực của Quận vương Dự Chương đều sẽ bị giảm đi rất nhiều do hao tổn bên trong. Đến lúc đó mặc kệ ai trở thành Quận vương, Dự Chương đều cực kỳ dễ khống chế. Hơn nữa em họ Lục Tứ một khi nổi lên lòng giành quyền chủ động, không đầu nhập vào ta thì còn có thể đầu phục ai?" Đương nhiên, dì ba đối đãi với hắn không tệ, nếu không phải bởi vì phần tình nghĩa này thì hắn cũng sẽ không suy xét kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Thẩm Tân Di kinh ngạc, trong lòng phát lạnh: "Đó chính là dì ruột của ngươi!"
Lục Diễn tự giễu cười cười: "Ta và Hoàng Thượng vẫn là cha con ruột, vậy thì thế nào?" Hắn giơ tay nâng cằm nàng lên: "Nàng sợ ta ư?"
Thẩm Tân Di điều chỉnh sắc mặt nhanh chóng: "Không sao cả." Dù sao ngươi chỉ là thế thân mà thôi.
Khoé môi của Lục Diễn hơi cong, không tự giác mà nở một nụ cười. Hắn cúi người tựa sát vào, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai nàng: "Vì sao muốn cứu Tề vương phi? Dì và nàng rõ ràng không có quan hệ."
Nàng thật sự là người cực kỳ tốt, hắn thậm chí nghĩ không ra không có nàng cuộc sống sẽ như thế nào.
Chẳng lẽ nàng cũng thích hắn như thế này sao? Cho nên không tự giác mà muốn giúp đỡ hắn. Hắn biết Thẩm Tân Di không có khả năng lãnh đạm với hắn như vậy.
Cánh môi của Thẩm Tân Di khẽ nhếch, ngón trỏ của hắn đã để ở giữa môi nàng: "Ta muốn nghe lời nói thật."
Thẩm Tân Di không kiên nhẫn mà hất bay tay hắn: "Ngươi bệnh à? Khi ta cứu bà ấy sao có thể biết bà ấy là Tề vương phi?"
Lục Diễn: "..."
......
Lúc này Thế tử Quận vương tức giận đầy mặt đang ' dưỡng thương ', một chân đá một thuộc hạ tới hồi báo: "Ngu xuẩn! Đồ ăn hại! Ngay cả một người đàn bà cũng bắt không được, nếu làm lỡ chuyện lớn của ta, ta muốn cái mạng chó của ngươi!"
Vị Thế tử này trên dưới 30, tướng mạo khôi ngô nhưng xương gò má rất cao, môi mỏng, thoạt nhìn luôn cho người ta cảm giác sắc bén khắc nghiệt.
Thuộc hạ thưa vâng, lại vội vàng nói: "Nhưng Vương phi không có khả năng bốc hơi mất, nếu chúng ta tìm lâu như vậy cũng chưa tìm được thì chứng tỏ bà ấy nhất định là bị người ta mang đi. Ti chức đã tra xét một lần những người đi qua con đường kia, ngoại trừ một ít tiều phu thợ săn thương nhân, cũng chỉ có..."
Gã ngập ngừng mới nói: "Cũng chỉ có Thái Tử Phi Thẩm thị, chỉ là không xác định Vương phi có phải do ngài ấy mang đi hay không."
Thế tử đương nhiên biết Thái Tử Phi này, nàng xuất thân từ nhà họ Thẩm. Theo lý mà nói hẳn là nàng bất hòa với Thái tử, nhưng cũng nói không chừng gả chồng theo chồng, nàng có thể có khả năng mang Vương phi đến cho Thái Tử.
Hắn ta đi qua đi lại trong phòng, lại cân nhắc một hồi: "Nếu Vương phi thật sự ở trong phủ Thái Tử thì chân chính khó làm, lại không thể điều tra phủ Thái Tử..." Hắn ta nói nói thì ánh mắt sáng lên, vỗ tay: "Đúng rồi, tuy ta không động đến Thái Tử nhưng Hoàng Thượng lại có thể. Ngươi sai người nói chuyện này cho Hoàng Thượng, mời ngài phái người đi tra phủ Thái Tử!"
Văn Xương Đế cũng vội vã muốn lấy tánh mạng của Vương phi và Vương tử, dù sao Vương phi vừa rời kinh thành trở lại đất phiên, ông ta cũng không thể dễ dàng xuống tay, nếu không lại chờ bị ngôn quan mắng chết hạ chiếu cáo tội mình đi! Cho nên lần này Tề vương phi tới kinh thành là thời cơ xuống tay rất tốt. Dự Chương là nơi trọng yếu cỡ nào, tuyệt đối không thể rơi vào tay nhà họ Tề, ông ta cũng tuyệt đối không cho nhà họ Tề cơ hội khôi phục nữa!
Với ý nghĩ như vậy, Văn Xương Đế mang theo cấm quân và Thế tử cùng nhau đi tới phủ Thái Tử. Dù sao địa vị của Thế tử thấp hơn Thái Tử, hắn muốn từ chối có thể trực tiếp từ chối. Nhưng nếu Văn Xương Đế lại đây thì Thái Tử lại không có lý do từ chối, cho nên lần này Văn Xương Đế tiến đến cũng không báo trước, tới cái đột nhiên tập kích.
Tới đón chính là Thái Sử Tiệp, lão vừa hành lễ vừa hỏi: "Thánh nhân, ngài đây là...?"
Do y thuật của Thái Sử Tiệp cao siêu, lúc trước đã cứu tánh mạng của Thái Tử cho nên lão ở trước mặt Thái Hậu Hoàng thượng đều vô cùng có thể diện. Văn Xương Đế không chút khách khí với lão, cười vỗ vỗ vai lão: "Vài ngày không gặp Cửu Lang, hôm nay trẫm xuất cung thị sát dân tình, nhân tiện thăm Cửu Lang một chút." Tuy rằng ông ta muốn điều tra Thái Tử Phi, nhưng dù sao cũng không muốn ầm ĩ quá khó coi, có tổn hại đến mặt mũi thiên gia nên tùy ý tìm cái cớ đi vào.
Thái Sử Tiệp không dấu vết mà liếc nhìn mũ miện trên người ông ta, mặc long bào tới thị sát dân tình? Lão nghĩ thì nghĩ thế thôi, vội làm động tác tay mời Văn Xương Đế đi vào, ngoài miệng nói: "Thái Tử và Thái Tử Phi có một số việc, không thể kịp thời tới đón tiếp ngài... Lão đây mời Thái Tử tới đón." Nói xong bí mật nháy mắt, lập tức có người lặng lẽ đi tìm Thái Tử.
Sau khi Văn Xương Đế mang theo cấm quân vào phủ, lúc này mới nói rõ ý đồ đến rồi thở dài: "Không vội mời nó, ngươi cũng biết, Tề vương phi và Thế bị ám sát ở vùng ngoại ô kinh thành. Vương phi bây giờ sống chết không biết, bởi vậy có thể thấy được thân phận của những thích khách đó không đơn giản, trẫm lo lắng an nguy của Thái Tử cho nên đặc biệt dẫn người tới, muốn tra phủ Thái Tử một phen." Ông ta lại nhìn Thế tử: "Vì Thế tử biết được bộ dạng của những thích khách đó cho nên trẫm còn đặc biệt gọi Thế tử tới xác định."
"Ngài tới giúp Thái Tử xử lý, Thái Tử chắc chắn vô cùng cảm kích." Đuôi lông mày của Thái Sử Tiệp nhảy dựng: "Thần cả gan hỏi thánh nhân một câu, tôn thất huân quý khác đều lục soát qua chưa? Đám thích khách kia ác độc như thế, chỉ sợ huân quý khác trong kinh cũng đã chịu uy hiếp..."
Văn Xương Đế suy xét chu toàn, lập tức nói: "Tất nhiên đều tra qua, ngươi khuyên Thái Tử chớ có đa tâm. "
Lúc này Thái Sử Tiệp mới không nói gì nữa, làm động tác tay mời Văn Xương Đế rời đi.
......
Bên kia Lục Diễn và Thẩm Tân Di tất nhiên cũng biết Hoàng Thượng muốn điều tra tin tức, một bên Tề Sất đầy mặt khó hiểu: "Chúng ta lại không bại lộ cái gì, làm sao Hoàng Thượng và Thế tử nhanh như vậy lại lục soát phủ Thái Tử?" Sắc mặt y biến đổi: "Chẳng lẽ có người thông truyền tin tức?" Theo bản năng mà nhìn về phía Thẩm Tân Di.
Sắc mặt của Thẩm Tân Di biến đổi, Lục Diễn càng không vui hơn nàng: "Ngươi điên rồi? Nếu Thái Tử Phi muốn thông truyền tin tức thì hôm qua hà tất phải cứu dì?"
Hắn nói như vậy ngược lại thì tốt rồi, nhất thời Tề Sắt đầy mặt xấu hổ: "Là tâm tư của ti chức u ám, lúc này mới nghi ngờ đến Thái Tử Phi, thật sự hổ thẹn..."
Thẩm Tân Di không rảnh so đo với y mà hỏi Lục Diễn: "Vương phi hiện giờ dưỡng thương ở chính viện, một khi lục soát sẽ lục soát ra, ngươi tính toán sắp xếp bà ấy như thế nào? Hoàng Thượng có thể ở bên ngoài, ngươi cũng không thể ném văng Vương phi ra hoặc là nhấn chìm vào đáy hồ ấy nhỉ?"
Từ lúc nàng kéo Vương phi lên xe, nàng và Lục Diễn chính là châu chấu trên cùng một cây, chỉ cần Lục Diễn xui xẻo thì có lẽ nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
Vẻ mặt Lục Diễn trấn định: "Không cần, lúc trước tu sửa phủ Thái Tử, ta đã cho người xây một cái mật đạo ở tẩm phòng của chính viện, nó có thể nối thẳng ra bên ngoài, có thể bố trí ổn thỏa Vương phi tạm thời ở mật đạo." Hắn nói xong thì trực tiếp sai người đi sắp xếp cho Vương phi.
Thẩm Tân Di chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe hắn nhíu mày nói: "Nhưng mật đạo kia chỉ dùng để chạy trốn, tu sửa cũng chẳng phải là bí mật, nếu bọn họ kiểm tra kỹ mà nói thì vẫn có khả năng bị phát hiện."
Thẩm Tân Di phải bị kinh ngạc nhịp tim không đều với phương thức nói chuyện thay đổi nhanh này của hắn, nàng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Nghĩ biện pháp khiến bọn họ không dám lục soát tẩm phòng đi chớ?"
Lục Diễn gật đầu, vốn định nói phóng hỏa thì ánh mắt của nàng đột nhiên thay đổi, kéo hắn vào tẩm phòng, động tác cực nhanh mà làm lộn xộn đệm chăn trên giường, trong phòng đốt lên mùi hương lả lướt.
Lục Diễn khó hiểu: "Nàng muốn làm cái gì?"
Thẩm Tân Di không rảnh mà trả lời, đưa hắn theo thế kobe-don trên tường rồi đổ ập xuống hôn hắn. Lục Diễn ngẩn ra, nhanh chóng ý thức được nàng muốn làm gì thì đôi tay ôm lấy eo nàng phối hợp lại.
Thế tử mang theo người tiến vào phòng đã nhìn thấy hình ảnh quyến rũ đến như vậy. Thái Tử Phi bị Thái Tử bế lên, hai người quấn chặt lấy nhau, cách lớp rèm trùng điệp nên không nhìn rõ, trong phòng đốt hương thơm ngát nồng nàn khiến người ta say như điếu đổ.
Thế tử: "..."
Sao có thể làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt thế này! Quá đồi phong bại tục! Hắn ta lại nghĩ, hiện giờ đã là buổi tối, vợ chồng son người ta thân thiết một chút cũng không có gì không đúng, ai bảo bản thân xông vào tẩm phòng của bọn họ nhìn thấy một màn này cơ chứ? Chẳng lẽ bọn họ không nhận được thông báo trước sao? Hắn ta không khỏi lùi lại vài bước, nhất thời tiến thoái lưỡng nan lên.
Lục Diễn ngay từ đầu còn cảm thấy biện pháp này rất kỳ lạ, hiện tại lại cảm thấy có một loại kích thích khác. Hắn liếc mắt một cái thoáng nhìn Thế tử tiến vào nên duỗi tay nắm lấy eo nàng đưa lên phân nửa, thậm chí đảo khách thành chủ, hé đầu lưỡi ra móc lấy đầu lưỡi của nàng.
Thẩm Tân Di rõ ràng sửng sốt, dùng ánh mắt dò hỏi sao ngươi còn tới làm thật?
Lục Diễn thản nhiên liếc nhìn ra bên ngoài, lại mạnh mẽ bọc lấy đầu lưỡi của nàng, tấm tắc nhấm nháp, không khí trong phòng càng thêm mập mờ.
Thế tử đã rời khỏi cửa phòng, không nhìn thấy hai người lại làm cái gì, đành phải xấu hổ mà ho khan vài tiếng, do dự gọi: "Thái Tử..."
Thẩm Tân Di chờ chính là một tiếng này, đẩy Lục Diễn ra, lao ra nhấc tay cho Thế tử hai cái tát: "Tiện nhân! Ai cho ngươi xông tới? Ngươi chán sống rồi à?!"
Thế tử vốn dĩ thoả thuê mãn nguyện ý muốn điều tra phủ Thái Tử, kết quả khí thế lập tức gần như bị mất hết một nửa. Hắn ta sống đến hơn ba mươi tuổi còn chưa bị ai đánh vào mặt! Lúc đầu hắn ta kinh ngạc, ngay sau đó bạo nộ: "Ngươi..."
Thẩm Tân Di nhân cơ hội lại quăng cho hắn ta hai cái tát: "Ngươi cái gì mà ngươi?! Ngươi kêu ta cái gì, hiểu quy củ hay không?!
Thế tử bối rối, lúc này Văn Xương Đế nghe tin tới, nhìn thấy trong phòng lộn xộn, trên mặt Thế tử có hai dấu tay rõ ràng chồng lên nhau thì cả giận nói: "Đây là có chuyện gì?"
Lục Diễn đúng lúc biểu hiện vẻ mặt kinh ngạc: "Phụ hoàng, sao ngài tới đây?"
Thái Sử Tiệp rất nhanh nhìn ra thời cơ, vội tiến lên thỉnh tội: "Là thần không phải, không có báo trước đến Thái Tử, lúc này mới dẫn đến hiểu lầm."
Văn Xương Đế cũng chẳng biết gì, chờ sửa sang mới phát hiện rõ ràng ngọn nguồn. Thái Tử còn không biết ông ta tới tra xét tin tức, đang ở trong phòng với Thái Tử Phi... Không thể miêu tả. Lúc này Thế tử xông vào, Thái Tử Phi tưởng người hầu không có mắt nào đó, hoàn toàn bị chọc giận nên giơ tay quăng cho Thế tử mấy cái tát. Trận chiến này... Thật sự uổng phí.
Văn Xương Đế làm rõ chuyện này, cũng dở khóc dở cười: "Các con..." Ông ta không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ khuyên can hai vợ chồng đừng làm chuyện đêm hôm khuya khoắt không thể miêu tả sao?
Thẩm Tân Di hành lễ với Văn Xương Đế, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Là con đánh sai người, nhưng sao Thế tử tiến vào mà không gõ cửa trước? Làm con sợ nhảy dựng."
Thế tử là vì không cho Lục Diễn cơ hội phản ứng, nơi nào nghĩ đến đụng phải chuyện này, cho người ta đánh còn phải xin lỗi: "Là... Ta sơ hở, kính xin Thái Tử Phi thứ lỗi."
Thẩm Tân Di hừ một tiếng, hiển nhiên tức giận chưa tiêu: "Ta nào dám không thứ lỗi? Đường đường là phủ Thái Tử ngươi nói lục soát là lục soát, nếu ta không thứ lỗi, ngươi còn không một đao thọc chết ta sao?"
Thế tử thưa dạ nhận lỗi, Văn Xương Đế cũng lười dây dưa vì chuyện này: "Đã tới, dù sao cũng không dễ tra xong, cũng lục soát tẩm điện một lần đi."
Thế tử cắn răng một cái, mang theo người vào phòng, không cẩn thận nhìn đống chăn gối lộn xộn trên giường, hiển nhiên là vợ chồng Thái Tử làm. Lúc để lại chứng cứ, trong lòng hắn ta nhảy dựng. Thẩm Tân Di lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Cặp mắt Thế tử còn dám nhìn loạn, đừng trách ta không khách khí!" Lục Diễn sau đó bổ sung thêm một nụ cười cao thâm khó đoán.
Tính tình Thế tử không lớn như nàng, tự tin không bằng nàng, chỉ dám quét sơ một vòng trong phòng, mép giường cũng chưa dám tới gần đã giả vờ lui ra. Chủ yếu là hắn ta cảm thấy nếu Thái Tử thật sự cứu Tề vương phi thì chắc chắn là vội vã đưa bà ra kinh mới đúng, Thái Tử không khỏi cũng quá bình thản, như thế nào còn có tâm tình lếu lều với Thái Tử Phi?
Lục Diễn thu sẵn một viên đá trong tay, cười như không cười mà nhìn Thẩm Tân Di.
Thế tử đi ra ngoài rồi hành lễ với Văn Xương Đế: "Bệ hạ, trong phủ Thái Tử đều lục soát xong, cũng không có người khả nghi, ngài và Thái Tử cũng có thể an tâm."
Văn Xương Đế bình tĩnh lại, hàn huyên vài câu với Lục Diễn, lúc này mới dẫn theo cấm quân hồi cung.
Trên đường Văn Xương Đế không vui nói: "Ngươi biết trẫm hôm nay vì ngươi mà kinh động nhiều hoàng tộc huân quý phía Bắc không?" Vì giết Tề vương phi mà đã làm cho kinh thành gà bay chó sủa, thực sự không đáng.
Thế tử xin lỗi, cười khổ: "Đều là thần không phải, thần cũng không còn cách nào, lúc này mới ra chiêu hồ đồ." Hắn ta nói xong thở dài: "Hiện tại thần chỉ có thể tăng mạnh tra xét kinh thành và gần vùng ngoại ô kinh thành."
Cung đã lên dây thì mũi tên không quay đầu lại, Văn Xương Đế thờ ơ nói: "Trẫm mệt mỏi, ngươi và Vũ Lâm tùy ý thương lượng đi thôi."
......
Thẩm Tân Di lăn lộn lâu như vậy, lúc này đã kiệt sức rồi. Nàng và Lục Diễn mời Tề vương phi ra ở trong một sân khá bí ẩn trong phủ. Sau khi nàng rửa mặt, lúc này mới lắc mông bò lên trên giường ngủ.
Vẻ mặt của Lục Diễn như suy tư gì đó, chợt nói với nàng: "Nàng lại hôn ta một cái đi."
Hắn cho rằng Thẩm Tân Di nhiều ít cũng phải thẹn thùng vài câu, không nghĩ tới nàng lạnh lùng tới một câu: "Không hôn, lăn."
Nếu như trước đây, nàng nói lời này hắn chắc chắn sẽ xoay người rời đi. Hiện giờ da mặt hắn cũng dày lên rất nhiều, đè người xuống, chống cánh tay vây nàng lại: "Khanh khanh không thích ta à?"
Thẩm Tân Di: "... Xin chào. Cợt nhả."
Lục Diễn: "..."
Một lần nữa, thân mật cũng cần bầu không khí, bầu không khí đã bị nàng làm loạn hoàn toàn. Lục Diễn nhìn nàng một cái, không nói một lời mà nằm xuống.
Thẩm Tân Di vươn vai, đánh ngáp hỏi hắn: "Gần đây trong kinh tất nhiên sẽ tăng mạnh phòng thủ, ngươi tính toán khi nào đưa Vương phi ra khỏi thành?"
Lục Diễn trầm ngâm: "Ngày mốt đi, hôm nay đơn giản là may mắn tránh thoát một kiếp, chưa chừng Hoàng Thượng khi nào còn sẽ đến nữa. Ta đã sai người viết mật thư cho Vương tử, Vương phi một ngày không trở về, Vương tử một ngày sẽ bị người khác quản chế, hai bên cho nhau kiềm chế, càng là bất lợi."
Hắn ngừng rồi lại nói: "Đến lúc đó ta và Vương phi đều sẽ cải trang, ta tự mình đưa dì ra khỏi thành, ở tạm chút thời gian ở vùng ngoại ô. Chờ mọi chuyện lắng xuống, Vương tử phái người tới đón dì trở về."
Thẩm Tân Di ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại: "Cẩn thận một chút."
Mắt Lục Diễn khẽ nhúc nhích, thế nhưng mấy chữ này toát ra ngọt ngào, nàng đang lo lắng cho an nguy của hắn sao?
Nàng do dự một lát: "Ta có tòa thôn trang của hồi môn ở vùng ngoại ô kinh thành, ghi dưới danh nghĩa của quản gia, nhưng thật ra có thể sắp xếp tạm Vương phi ở nơi đó của ta." Nàng lại hơi không yên tâm: "Ta và các ngươi cùng đi đi, cho dù bị bắt được cũng có thể nói đi xem thôn trang của hồi môn."
Hai người thương lượng xong thì chìm vào giấc ngủ yên bình.
Chờ đến ngày đưa Tề vương phi đi, ba người đều dùng dịch dung, giả trang thành thương nhân ra vào vận chuyển hàng hóa. Vì làm rất thật, bọn họ còn chuẩn bị một ít đá quý trang sức, ngụy trang thành thợ kim hoàn, mỗi người chuẩn bị một rương châu báu.
Một đường thông thuận tới cửa thành, không ngờ lại xảy ra biến cố. Vũ Lâm quân thủ thành muốn mở rương kiểm tra, lộ ra mấy cái cái rương trang sức, ánh sáng lộng lẫy, bảo quang bắn ra bốn phía.
Vũ Lâm quân chức có trình độ nghiệp vụ tương đối cao, chỉ nhìn thoáng qua rồi khép lại cái rương. Phùng Ngọc Đang ngu ngốc kia không biết từ nơi nào chạy ra. Nàng ta mặc hồ phục đỏ thẫm, phía sau mang theo mấy chó săn, bộ dạng chuẩn bị ra khỏi thành. Nàng ta đi tới hưng phấn nói: "Hồng bảo thạch của các ngươi tỉ lệ không tồi, lấy ra tới để ta xem xem."
Thẩm Tân Di: "..." Sớm biết thế thì bọn họ đã giả trang ăn mày!
Lục Diễn vốn dĩ không có cảm tình với nàng ta, lúc này nàng ta kéo giá trị thù hận lên cực điểm.
Phùng Ngọc Đang thấy bọn họ không nhúc nhích thì thúc giục liên tục: "Còn không mau mở cái rương ra để ta xem xem? Các ngươi có thể làm buôn bán hay không!"
Vũ Lâm quân vốn dĩ không để ý lắm đến một vài người buôn bán trang sức, bị Phùng Ngọc Đang làm thế kia cũng không khỏi dời ánh mắt qua, mấy người bọn họ lại trở thành tiêu điểm.
Thẩm Tân Di thật sự không thiếu châu báu trang sức, nàng đã tính toán tổn thất mấy thứ châu báu, về sau đòi lại. Lại không ngờ sắc mặt của Lục Diễn hơi trầm xuống, trong tay không biết từ khi nào lại nắm chặt một hòn đá, búng tay bắn ra trúng vào mắt con tuấn mã Phùng Ngọc Đang ngồi.
Mọi người chỉ thấy con ngựa đột nhiên phát điên, nó đau la một tiếng. Nó đứng dậy quăng Phùng Ngọc Đang xuống đất. Nàng ta đau kêu thảm thiết, Vũ Lâm quân biết thân phận của nàng ta, cũng không dám nhìn nàng ta xảy ra chuyện, sôi nổi tiến lên giữ chặt ngựa điên lại nâng nàng ta dậy.
Lục Diễn nháy mắt ra dấu, mấy người bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi cửa thành. Thẩm Tân Di nhìn Phùng Ngọc Đang một cái lần cuối, ghi tạc nàng ta vào sâu trong lòng.
Tề vương phi đương nhiên không dám ở quá gần kinh thành, thôn trang của hồi môn của Thẩm Tân Di cách kinh thành rất xa, mọi người vẫn luôn cẩn thận, vốn là vì đề phòng Văn Xương Đế và Thế tử, không nghĩ tới trên đường lại tới mấy cường đạo trộm cướp, hẳn là bọn họ mới đưa tới do để lộ tiền tài.
Lục Diễn không dễ giết người vì lo lắng tiết lộ tung tích, đánh bất tỉnh vài tên mới tính tới thôn trang của hồi môn của nàng. Thẩm Tân Di nói với Tề vương phi: "Vương phi cứ việc an tâm ở, nơi này vô cùng an toàn, phía sau chính là núi non Tần Lĩnh. Nếu xảy ra chuyện gì, người trốn lên trên núi, quản gia của con sẽ tự tới truyền lời."
Tề vương phi đã vô cùng cảm kích nàng, Thẩm Tân Di lại khách khí vài câu, lúc này mới nhích người hồi kinh với Lục Diễn.
......
Chưa tới mấy ngày, Tề vương phi đã được Vương tử phái người tới lặng lẽ đón đi, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Tân Di rơi xuống đất, mệt mỏi nói với Lục Diễn: "Sau này đừng tới những việc này nữa, đã nhiều ngày kinh hồn táng đảm."
Khóe môi Lục Diễn cong lên: "Vương tử nói chuyện Dự Chương định rồi, y sẽ tự mình tới cửa nói lời cảm ơn nàng." Hắn nói xong lại trêu chọc: "Không phải nàng rất có năng lực sao? Chút việc nhỏ này đã chịu không nổi?"
Thẩm Tân Di lập tức như được tiêm máu gà: "Xí! Đó là bởi vì trong tay ta không có binh khí. Nếu trong tay ta có một phen Ỷ Thiên kiếm thì nhất định có thể giết sạch mấy tên bại hoại đó!"
Lục Diễn chuyển động tâm tư, ý cười càng sâu, cả người sinh động hẳn lên, nét đẹp rất khó vẽ: "Muốn kiếm? Ta đưa nàng."
Thẩm Tân Di nghi ngờ nhìn hắn, bị hắn dẫn tới thư phòng, lại vào mật thất của thư phòng, trên vách tường đối diện treo ba thanh kiếm lớn vừa nhỏ. Nàng còn chưa từng tới nơi này nên không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Lục Diễn chỉ vào thanh kiếm nhỏ: "Đây là ta dùng khi mới bắt đầu học kiếm năm ba tuổi." Hắn lại chỉ vào thanh kiếm cỡ vừa: "Là ta dùng lúc thiếu niên." Cuối cùng là thanh lớn nhất, trên mặt hắn xẹt qua một lòng hoài niệm: "Đây là ta dùng lúc ra trận giết địch, thanh kiếm này giết qua Khả Hãn của dân tộc Hồi Hột, chém qua phản thần loạn đảng, uống máu vô số, trở thành vũ khí chém đầu."
Thời đại này có rất nhiều truyền thuyết với kiếm khách kiếm tiên, Thẩm Tân Di vẫn là lần đầu tiên nghe hắn nói chuyện quá khứ. Ba thanh kiếm này đối với hắn đều là có ý nghĩa cực kỳ đặc thù. Nàng không khỏi động lòng, theo bản năng duỗi tay đi sờ. Đầu ngón tay mới vừa chạm đến thân kiếm lập tức đã truyền tới khí lạnh, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng biển máu núi thây.
Nàng không khỏi gật đầu: "Quả nhiên là thần binh."
Rất nhiều hoàng tử tập võ luyện kiếm đều là vì có thể tỏa sáng ở trong cung, mà hắn thật sự giỏi kiếm, cũng có sở trường về kiếm, đặc biệt hưởng thụ niềm vui khi chém kẻ thù mạnh dưới ngựa. Hắn cũng có thể nhìn ra nàng thật sự tán thưởng, không phải vì khiến hắn vui mà nói vài câu lung tung.
Người trong lòng ý hợp tâm đầu với bản thân, tâm trạng của Lục Diễn: "Đưa nàng." Hắn nghiêng đầu bổ sung thêm một câu: "Dù sao là ta không cần."
Thẩm Tân Di sửng sốt: "Cái này?" Lại gật đầu nói: "Không tồi không tồi, ta đã cảm nhận được thần lực trên thân kiếm, có được kiếm này là ta có thể xé rách hư không, vượt qua lôi kiếp, phi thăng thành tiên."
Lục Diễn: "..."
Hắn đè môi ho khan một tiếng rồi gỡ thanh vừa xuống: "Kia quá lớn, nàng không dùng được, cái này ... Cũng là pháp khí trăm năm khó gặp."
Thẩm Tân Di sờ soạng một chút rồi gật đầu đồng ý: "Ta cảm thấy tiên khí toàn thân kích động, toàn thân thoải mái, quả nhiên là Thần Khí."
Lục Diễn: "... Đúng vậy."
Thẩm Tân Di vừa lòng thanh kiếm rồi nhìn vài lần: "Cho nó cái tên đi."
Lục Diễn: "Đã là tặng cho nàng thì kêu nó là ' Ngô niệm '." Tặng cho người ta tâm niệm.
Hắn chưa bao giờ thích qua người khác trước nàng, hắn không biết tâm tâm niệm niệm với nàng như vậy có tính là thích hay không nhưng hắn có thể khẳng định trước kia không có, về sau cũng sẽ không có ai khác khiến tinh thần hắn không tập trung như vậy nữa.
Thẩm Tân Di hiển nhiên không hiểu rõ thâm ý của hắn, chợt tò mò: "Ta còn chưa từng gặp ngươi dùng kiếm đó."
Lục Diễn gỡ trường kiếm trên tường xuống rồi tiện tay múa vài nhát kiếm trong không trung.
Ngón tay của hắn thon dài đẹp, mỗi ngón tay đều như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc, thon dài nhưng không thiếu sức mạnh. Ngón út còn dài hơn ngón giữa, lúc cầm kiếm lực đạo tràn đầy, tư thái tuyệt đẹp tựa như tiên nhân trên mây. Thẩm Tân Di tán thưởng liên tục: "Ta biết ngay ngươi chắc chắn là kiếm tu."
Lục Diễn dùng ngón trỏ kéo cằm nàng lại, thản nhiên hỏi nàng: "Nàng thường xuyên xem tay của ta."
Thẩm Tân Di nhướng mày, Lục Diễn kéo những ngón tay trắng như ngọc từ cằm đến giữa mày nàng, lại thu trở về. Hắn khom lưng tựa sát vào bên tai nàng, cánh môi cố ý vô tình mà dán lên vành tai nàng, giọng điệu đứng đắn đã có chút thờ ơ, lời nói lại khiến người ta phun máu.
"Vậy nàng biết bị nó đùa bỡn là cảm giác gì hay không?"
🌻