Editor: Mứt Chanh
Thẩm Tân Di tất nhiên cũng nghe thấy ở bên trong cả, nàng cười hì hì: "Ngươi quỳ xuống kêu ba ba, ta để cho ngươi lục soát."
Nữ quan kia lập tức kinh ngạc! Nàng ta từ trước đến nay là người tâm phúc bên cạnh Tề hoàng hậu, ngay cả Thẩm quý phi cũng phải khách khí ra mặt với nàng ta ba phần, Thái Tử Phi đồng lứa này sao có thể nói với nàng ta như vậy?
Chẳng qua nàng ta kinh ngạc như vậy cũng không kỳ quái, người bình thường nghe thấy Thẩm Tân Di mở miệng đều là biểu cảm này.
Thẩm Tân Di cũng chưa cho nàng ta nhiều thời gian để kinh ngạc, nhấc chân đá vào đầu gối nàng ta thật mạnh, nữ quan kêu thảm thiết một tiếng, quỳ một gối xuống dưới. Những người nàng ta mang đến đều trợn tròn mắt, động tác đồng loạt quỳ xuống cả lũ.
Thẩm Tân Di nhìn tư thế kia lại càng khó chịu: "Quỳ một gối xuống đất? Ngươi cầu hôn đó à? Học lễ nghĩa thế nào hả?" Nói xong còn đá thêm một chân nữa, nữ quan lại kêu thảm thiết, lúc này thật sự là khụy xuống đất.
Nàng đánh giá nữ quan này một cái, cuối cùng cũng vừa lòng mới ngồi xuống: "Ta không thích người ta đứng cao hơn ta, hiện tại có chuyện gì có thể nói."
Nữ quan cố nén nước mắt do đau, lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.
Sau hai lần bị đá nàng ta mới biết bị Tề hoàng hậu lừa dối. Tề hoàng hậu thật sự là một người hiếm thấy, bà ta bị tức giận ở chỗ nào của phi tần trong hậu cung, lẽ ra phải lấy mặt mũi về hoặc sai người kiếm chuyện. Bà ta thì hay rồi, tức giận ở chỗ người khác sẽ quay qua làm khó tức giận với Thái Tử Phi. Nếu Thái Tử Phi là quả hồng mềm thì việc này không phải là không làm được, nhưng Thái Tử Phi lợi hại như vậy, Hoàng Hậu không phải đưa nàng ta vào chỗ chết sao?
Nàng ta vừa chịu đựng hoảng sợ trong lòng, vừa lặp lại với Thẩm Tân Di, chờ nói đến chỗ: "... Hoàng Hậu tự đưa tới vài người cho ngài sai khiến..."
Thẩm Tân Di vừa lột quả quýt vừa nghe nàng ta nói: "Tặng người cũng có thể, người khác ta đều coi thường, ta thích ngươi, ngươi tự đưa bản thân lại đây thì thế nào?"
Nữ quan nằm ở trên mặt đất, gượng cười: "Ngài đùa rồi, như thế nào có thể..." Lời nói mới nói một nửa, trên mặt bị ăn một cái tát thật mạnh.
Thẩm Tân Di rút tay lại, dùng khăn tay lau tay, cả giận hừ một tiếng: "Vô sỉ! Ta coi trọng ngươi là cho ngươi mặt mũi, ngươi còn dám thoái thác? Có phải ngươi xem thường ta hay không?!" Thiên kim nhà giàu phạt người đều để ma ma chưởng hình động thủ, Ngạo Thiên không có ý thức này, nàng cảm thấy bản thân ra tay tương đối có lực uy hiếp hơn.
Nữ quan không còn khí thế kiêu ngạo mới vừa rồi nữa, hoàn toàn hoảng sợ vì khí thế đá người của nàng, quỳ rạp trên mặt đất không dám lên tiếng. Nàng ta thật sự không đón được đường đi nước bước của vị Thái Tử Phi này. Nàng ta ủ rũ sau một lúc lâu, nghĩ đến Hoàng Hậu nghiêm lệnh, vẫn căng da đầu mở miệng: "Ngài đừng làm khó dễ nô tỳ, những người này đều là do Tề hoàng hậu chọn lựa kỹ càng cho ngài, mạnh hơn nô tỳ trăm ngàn lần."
Tề hoàng hậu muốn tới lục soát cung của Thái Tử Phi, tất nhiên không có khả năng chỉ phái vài người bọn họ, đợi lát nữa Thượng Cung Cục cũng sẽ mang mọi người tới, khám xét từng phòng một. Khi đó Thái Tử Phi có thế nào cũng không ngăn cản được. Chờ sau khi lục soát xong, mặt mũi của vị Thái Tử Phi này hoàn toàn bị người ta giẫm xuống đất.
Nàng ta nghĩ đến đây thì can đảm hơn một chút: "Còn có chuyện lục soát cung, sau đó Tề hoàng hậu sẽ phái người tới điều tra." Nàng ta ngừng lại, trên mặt hiện ra nụ cười: "Hoàng Hậu đều là muốn tốt cho ngài, còn mong ngài đừng tránh né."
Thẩm Tân Di còn chưa kịp mở miệng, Lục Diễn đã tiến vào với ánh mắt lạnh lẽo như băng. Hắn nửa câu cũng chưa lên tiếng, trực tiếp rút ra bội kiếm bên hông đi tới chỗ nữ quan.
Ánh mắt nữ quan kia quét đến Thái Tử bước tới, tiếp theo lại nhìn thấy ánh kiếm sáng như tuyết, cuống quít muốn tránh nhưng làm sao có thể trốn thoát, chỉ có thể mặc Thái Tử kề đao trên cổ, nàng ta sợ tới mức nhất thời nói không nên lời.
Giọng nói ảm đạm và lạnh như băng của Lục Diễn vang lên ở bên tai nàng ta: "Nơi Lục Diễn ta ở, đến phiên các ngươi tới lục soát?"
Hắn cho rằng Tề hoàng hậu chỉ phái nữ quan tới, nghĩ Thẩm Tân Di như thế nào cũng có thể ứng phó, không nghĩ tới ngay cả Thượng Cung Cục cũng bị kinh động, hắn không ra tay cũng không được.
Sắc mặt của nữ quan tái nhợt: "Điện, điện hạ, nô tỳ phụng mệnh Hoàng Hậu..." Nàng ta không nghĩ tới Thái Tử sẽ nhúng tay vào việc này, Thái Tử đánh giết hạ nhân của Thẩm Nữ, không phải chứng tỏ Thái Tử đã chán ghét nàng sao?
Sắc mặt Lục Diễn lạnh hơn: "Hoàng Hậu?"
Bởi vì ân tình quan tâm thuở thiếu niên nên Lục Diễn cũng nhẫn nại Tề hoàng hậu lâu rồi, ngay cả khi Tề hoàng hậu nhiều lần nhúng tay vào chỗ hắn, hắn cũng tận lực lấy một phương thức nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhưng Đông Cung có bao nhiêu chuyện cơ mật quan trọng? Hoàng Hậu cũng dám nói lục soát là lục soát sao? Lúc này hắn thật sự bực, hắn vốn định chém giết người này, lại liếc nhìn Thẩm Tân Di, không muốn làm ô uế Đông điện nơi nàng ở nên hắn dùng kiếm cắt đứt búi tóc cao ngất của nữ quan hơn phân nửa.
"Cút!"
Nữ quan sợ tới mức hai đùi run rẩy, mất khống chế, vội vàng dẫn theo người chạy đi.
Lúc này Lục Diễn mới nhìn về phía Thẩm Tân Di, cho nàng một ánh mắt trấn an rồi nhíu mày nói: "Nàng ở Đông Cung yên ổn, ta đi nói với mẹ sau." Câu cuối cùng đã có chút sát khí.
Thẩm Tân Di cũng không muốn quản, tùy ý ' à ' một tiếng.
Lục Diễn không khỏi bực mình một trận, xoay người quay lại điện Thiếu Dương.
Tề hoàng hậu không làm gì khác hơn, nhưng lừa người ta thì thật sự có tay. Lúc này người của Thượng Cung Cục đã chờ ở bên ngoài, hiển nhiên chỉ chờ ra lệnh một tiếng là sẽ vọt vào lục soát cung.
Lục Diễn rất ghét những thứ bẩn thỉu này trong hậu cung nhưng cố tình Tề hoàng hậu ép hắn không thể không nhiều lần xen lẫn trong đó.
Giận dữ trên mặt hắn càng tăng lên, trực tiếp lấy ra thủ đoạn trị quân thiết huyết, thanh trường kiếm cắm vào viên gạch xanh trước điện Thiếu Dương. Những vết nứt trên mặt đất lan rộng như mạng nhện, tiếng vỡ vụn của viên gạch xanh khiến người ta chấn động hãi hùng khiếp vía.
"Kẻ nào dám vượt qua thanh kiếm này, chém không tha."
Người của Thượng Cung Cục nhìn kiếm tung bay đón gió, mặt lộ vẻ hoảng sợ, đồng thời lui về phía sau vài bước.
Lục Diễn thấy bọn họ như thế thì hừ lạnh một tiếng, mang theo người đến cung Thúy Vi nơi Tề hoàng hậu ở.
Nữ quan kia đến cung Thúy Vi trước, còn quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lể Thái Tử Phi đủ loại vô lễ với Tề Hoàng Hậu. Tề hoàng hậu bừng bừng lửa giận, vỗ bàn trà các kiểu: "Được lắm, con tiện tì Thẩm thị thế mà không để Hoàng Hậu ta vào mắt, hôm nay nó dám tát ngươi một bạt tay, ngày mai có phải muốn chém đầu ta hay không?!"
Bà giận đùng đùng đứng lên, lập tức tìm Thẩm Nữ tính sổ. Lục Diễn lại trực tiếp đi vào, cung nhân cung Thúy Vi cũng chưa ngăn lại.
Tề hoàng hậu ngay lúc nhìn lên, tức giận nói: "Cửu Lang con tới vừa lúc, cùng ta đi quản vợ con cho tốt, nó thật to gan, con không thể dễ dàng tha..."
Bà nói đến một nửa lại ngậm miệng, bởi vì bà phát hiện vẻ mặt Lục Diễn không đúng, khác biệt so với bất cứ lúc nào.
Trong lòng bà kinh ngạc: "Cửu Lang, con... Làm sao vậy?"
Lục Diễn im lặng không nói, vòng qua bà tìm được nữ quan mới vừa rồi đến Đông Cung diễu võ giương oai. Hắn ngước mắt nhìn nàng ta một cái, đột nhiên không chút lưu tình mà rút bội kiếm bên dưới ra, thẳng tay chém đầu nữ quan kia.
Thi thể nữ quan không đầu lung lay mới ngã xuống, máu tươi trên cổ phun lên nửa mặt vách tường cung Thúy Vi, có vài giọt bắn tới làn váy của Tề hoàng hậu.
Tề hoàng hậu ngơ ngẩn mà nhìn một lúc lâu, lúc này cuối cùng mới hoàn hồn, hét lên một tiếng rồi lùi lại vài bước: "Cửu Lang!"
Lục Diễn sau đó cắm bội kiếm vào vỏ kiếm lại, lúc đi ngang qua bên người bà, trầm giọng nói: "Mẫu hậu, người còn nhớ rõ trước khi vào cung Thái Hậu dặn dò người cái gì không?" Hắn nhìn Tề hoàng hậu đầy mặt kinh hoảng, trong lòng cũng mềm xuống, thản nhiên giải thích: "Mẫu hậu, nhi thần không phải là đứa bất hiếu, nhưng Đông Cung là chỗ ở của con, nơi đó đặt bao nhiêu công văn bí mật, người làm thế thì thể diện của nhi thần ở chỗ nào? Chẳng lẽ muốn cho người trong thiên hạ cười nhi thần vô năng sao?"
Tề hoàng hậu nghĩ đến điều này thì sắc mặt thay đổi, vừa định nói thì hắn đã nghênh ngang rời đi.
......
Trong điện Đào Yểu nồng nặc huân hương an thần, Thẩm quý phi cũng không thể bình tĩnh được, bà ta nôn nóng mà đi dạo vài bước rồi lại quay sang con trai mình: "Thái Tử thật sự ra mặt vì Tố Tố, trực tiếp chém đầu một kẻ ở trong cung Hoàng Hậu ư?"
Tuy rằng bà ta chán ghét Tề hoàng hậu nhưng trong tình huống như thế thì bà ta thật sự vui sướng khi người gặp họa không đứng dậy.
Mắt Lục Trạch cũng hơi hơi nheo lại, trên mặt thiếu niên tuấn tú hiện ra vài phần tàn nhẫn: "Đúng vậy, bao nhiêu người đều chính mắt nhìn thấy."
Thẩm quý phi càng thêm bất an: "Vậy phải làm sao bây giờ? Gần đây mẹ dò xét cậu con vài lần, ổng đều trốn tránh không trả lời mẹ, sợ là đã biết chuyện con xui khiến Thẩm Nhã Nhạc giá họa Tố Tố rồi."
Nếu Lục Trạch đã dám làm thì tất nhiên đã có chuẩn bị: "Mẹ yên tâm, những cái đó chẳng qua là bắt gió bắt bóng tung tin vịt, cậu sẽ không tin hoàn toàn đâu, đến lúc đó con tự mình tới cửa nói với cậu."
Sắc mặt Thẩm quý phi giận dữ: "Con không sợ Thẩm Nhã Nhạc nói ra tình hình thực tế sao."
Nơi này không thể không nói một câu, thủ đoạn của Lục Trạch đối đãi với phụ nữ có thể cao hơn Lục Diễn, hắn ta thong dong cười: "Thẩm Tứ Nương chẳng qua cũng là con gái ruột của cậu hai, chẳng lẽ cậu thật sự có thể nghiêm hình tra tấn hoặc là giết người ư? Chỉ cần cậu không nghiêm hỏi, nàng ta một chữ cũng sẽ không tiết lộ."
Thẩm quý phi liếc hắn ta mắt một cái: "Chẳng lẽ con thật sự muốn cưới Thẩm Nhã Nhạc làm vợ?"
Lục Trạch bật cười: "Sao có thể?"
Lúc này Thẩm quý phi mới yên tâm, Lục Trạch suy nghĩ thật lâu: "Mẹ luôn đối tốt với Tố Tố, Tố Tố là người trọng tình, chỉ cần mẹ dùng tình cảm thì nàng ấy sẽ không cắt đứt với chúng ta như vậy."
Thẩm quý phi thở dài.
......
"Ngươi nói với Hoàng Hậu như thế?"
Thẩm Tân Di vừa gọt vỏ bưởi bằng một con dao nhỏ bằng bạc vừa thản nhiên hỏi Lục Diễn, lười biếng mà nói: "Ở trong cung Thúy Vi làm trò chém người trước mặt Hoàng Hậu, ngươi cũng quá bất kính với trưởng bối, ngỗ nghịch bất hiếu. Thái Hậu và Hoàng Thượng sẽ không tức giận hả?"
Lục Diễn chém người xong ở chỗ Tề hoàng hậu thì trực tiếp đi tìm Thái Hậu giải thích ngọn nguồn mọi chuyện. Thái Hậu chưa nói hai lời, lập tức đáp ứng không cho qua chuyện này. Cũng may mắn Thái Hậu có thể che giấu chuyện này, Tề hoàng hậu mới không có khả năng huyên náo um trời con trai ngỗ nghịch, dù sao cũng là bà ta đuối lý. Hơn nữa nếu Thái Tử rơi xuống tội danh bất hiếu thì bà ta cũng không có chỗ tốt, nếu không e là Thái Tử phải bị nghiêm quan công kích đến chết.
Lúc này hắn mới có thể về điện Thiếu Dương tắm gội sau đó thay quần áo, ngồi ở bên cạnh bàn tán gẫu với Thẩm Tân Di.
Hắn ừ một tiếng: "Thái Hậu đã biết, phụ hoàng hẳn là cũng sẽ không nói gì." Văn Xương Đế vốn rất phiền bà vợ Tề hoàng hậu hiếm có này. Nếu không phải Thái Hậu còn sống mà Thẩm quý phi lại như hổ rình mồi thì ông đã sớm phế hậu lập lại lâu rồi.
Hắn nói xong thì không khỏi ngừng lại, ngước mắt nhìn Thẩm Tân Di.
Trước đây Thái Sử Tiệp lúc nào cũng khuyên nhủ hắn nhưng hắn luôn không để bụng. Hôm nay nhìn hành vi của Tề hoàng hậu thế kia, hắn mới biết được nàng thật sự rất khó khăn. Nếu hôm nay hắn không giúp nàng ra mặt, để người của Tề hoàng hậu thật sự tiến vào lục soát cung thì tình cảnh của nàng sẽ càng giậu đổ bìm leo.
Hôm nay nhìn nô tài trong cung Hoàng Hậu đều dám vênh mặt hất hàm sai khiến trước mặt nàng, dám tùy tiện giẫm mặt nàng xuống đất. Nếu thật sự để Tề hoàng hậu thành công, lại từng bước ép sát hiếp bức nàng thì e rằng thật sự sẽ ép chết nàng.
Thật ra không nghiêm trọng như vậy, dù sao Thẩm Tân Di còn có Hầu phủ dựa vào, tính tình nàng cũng không ăn thua thiệt, chỉ là hôm nay hắn chính mắt nhìn thấy Tề hoàng hậu từng bước dồn ép, khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện xấu.
Nhưng để hắn há mồm xin lỗi thì thật sự hắn cũng làm không được.
Hắn nghẹn cả buổi mới từ từ phun ra một câu: "Làm khó nàng rồi."
Thẩm Tân Di hừ một tiếng, lười biếng mà nhướng mắt: "Nếu ngươi thực sự cảm thấy ta vất vả thì thu Thái Sử Tiệp và Lục Băng vào trong phòng ta, để ta hưởng Tề nhân chi phúc cho tốt đi."
Lục Diễn: "..."
Thì ra nàng chẳng những không hết lòng gian với lão Thập Thất mà còn thuận đường nhớ thương Thái Sử Tiệp.
Thẩm Tân Di thấy hắn không nói lời nào, cũng không trông cậy vào hắn trong một đêm là có thể hiền huệ rộng lượng, vì thế nói: "Vì sao ngươi chịu đựng Tề hoàng hậu như vậy? Chỉ bởi vì bà ấy là dì ngươi ư?"
Dựa theo tính tình của Lục Diễn, Tề hoàng hậu một ngày không gây chuyện thì cả người khó chịu thế kia, mỗi ngày muốn nhúng tay vào chuyện của con trai sớm nên chết trong tay Lục Diễn mấy trăm lần rồi, hắn chắc chắn sẽ không chờ đến hôm nay mới phát tác.
Lục Diễn hàng mi dài buông xuống: "Hoàng Hậu vào cung cũng có hơn mười năm, đến nay chưa sinh con, dưới gối cũng không có con ruột của mình."
Thẩm Tân Di khó hiểu: "Hả?"
Hắn lặng im một lát mới nói: "Lúc trước ta vô ý trúng độc, tuy nhặt về một mạng nhưng cũng làm Thái Hậu cảnh giác lên, bà cảm thấy không có người quan tâm ta và đại ca thì không được. Lúc ấy tuổi thân phận thích hợp chỉ có một mình dì tư, cho nên lựa chọn dì tư tiến cung, nhưng là..." Hắn hơi nhíu mày: "Phụ hoàng nói trong cung không thể lại thêm một đứa con của phụ nữ nhà họ Tề, Thái Hậu cũng thấy thế. Nếu dì tư có đứa con ruột thịt, tất nhiên không thể tận tâm chăm sóc ta và đại ca, cho nên..."
Thẩm Tân Di tiếp lời: "Cho nên bà vì có thể thuận lợi tiến cung giữ được vinh hoa cho nhà họ Tề mà đã uống thuốc tuyệt dục sao?"
Lục Diễn liếc nhìn nàng một cái, hơi gật đầu.
Thẩm Tân Di hiểu rõ, khó trách Lục Diễn lại nhường nhịn bà như thế, quả nhiên là có duyên cớ.
Nàng nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nói chuyện lại cực không khách khí: "Là ngươi thiếu ân tình của bà ấy, cũng không phải là ta thiếu. Ân tình của ngươi thì ngươi tự trả, nhưng đừng hy vọng ta giúp ngươi trả, ta cũng không có khả năng chịu đựng bà ấy nhường bà ấy đâu."
Nếu ngày thường nàng nói những lời khó nghe như vậy sẽ phải bị Lục Diễn mắng vài câu, hiện giờ hắn lại cực kỳ không hé răng, sau một lúc lâu mới trả lời: "Vốn không kêu nàng trả, huống hồ..." Ánh mắt hắn lạnh lùng: "Hoàng Hậu lần này thật sự quá mức."
Chuyện của hai mẹ con bọn họ, Thẩm Tân Di không muốn xen vào, vì thế hết sức chuyên chú cúi đầu lột quả bưởi. Nàng rất thích thứ này, cái gì mà trà bưởi, nước lá bưởi, thịt quả bưởi cũng chả kém cạnh.
Lúc nàng lột không cẩn thận làm văng nước ra ngón tay nên đặt ngón tay mút vào trong miệng.
Lục Diễn không lưu ý nhìn thấy, đầu lưỡi nàng khẽ liếm đầu ngón tay, mút cẩn thận sạch sẽ nước quả bưởi. Một màn này làm tâm tư hắn lại rục rịch, hắn đột nhiên bắt đầu hâm mộ ngón tay kia.
Ý niệm này thực sự đáng khinh, hắn cũng chỉ là chợt lóe qua, ở trong lòng phỉ nhổ bản thân một trận, lại thu hồi ánh mắt, trầm ngâm nói: "Đêm nay ta dọn về Đông điện."
Hắn đã hiểu được phần nào khó xử của nàng, trong lòng cũng không khỏi sinh ra mấy phần thương tiếc. Những người này bao gồm cả Tề hoàng hậu trong đó, đơn giản chính là nhìn nàng bị Thái Tử ghét bỏ mới dám làm càn như vậy, chỉ cần hắn dọn về ở thì mấy vấn đề kia tất nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.
Hắn nói xong trong lòng không khỏi trồi lên mấy phần chờ mong giấu kín, nàng sẽ nghĩ như thế nào về việc mình dọn về nhỉ?
Ý tưởng của Thẩm Tân Di rất đơn giản... "Cút!"
Lục Diễn: "..."
May mắn thay mấy ngày nay thần kinh của hắn đã được rèn luyện rất cứng cỏi, đối mặt với Thẩm Tân Di xem thường, vẫn thong thả ung dung mà dọn về Đông điện.
Thẩm Tân Di đuổi hắn vài câu, hắn cũng có thể vờ như không nghe thấy vì thế nàng lại lấy cái sạp lớn mà hắn ngủ mấy ngày trước, đặt ở vị trí chuyên dụng cho thị thiếp thông phòng, cũng chính là cái vị trí bên chân giường kia của nàng.
"Ngươi xứng ngủ ở nơi này."
Lục Diễn: "..."
Hắn đấu tranh một lúc lâu giữa việc xoay người, bước đi và chỉ ngủ trên sạp, cuối cùng lúng túng chạm vào mũi rồi ngủ thiếp đi trên sạp mà không nói một lời. Cũng coi như là trước lạ sau quen.
Hắn dọn về Đông điện vốn chính là vì mặt mũi của nàng, không nghĩ tới nàng còn chả thèm nể mặt như vậy, Lục Diễn không khỏi hơi không được vui.
Chẳng lẽ nàng không lo lắng hắn sẽ phất tay áo bỏ đi tìm người phụ nữ khác sao?
Mặc kệ hắn phiền muộn ra sao, Thẩm Tân Di vẫn rất bình tĩnh mà gọi người tắt đèn, tự mình thản nhiên nằm xuống ngủ.
Lục Diễn ngước mắt, nhìn bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu qua màn thì sắc mặt bất giác hơi dịu lại, cũng đi theo nằm xuống ngủ.
Hai người nằm xuống không bao lâu thì chân trời đã truyền đến tiếng sấm cuồn cuộn, từ xa tới gần, lại đột nhiên nổ vang trời chiếu sáng tẩm điện trống trải, mưa to tầm tã như trút nước khiến Thẩm Tân Di kinh hãi lập tức ngồi dậy.
Lục Diễn lại đi theo đứng lên, cách màn giường hỏi nàng: "Nàng làm sao vậy?"
Đời trước, ngoại trừ tiểu thuyết bá đạo tổng tài ra thì Thẩm Tân Di thích xem nhất chính là tiểu thuyết kinh dị. Khi nàng còn nhỏ đã đọc một bộ tiểu thuyết kinh dị nối tiếp siêu hot, trên đó nói tiếng sấm và tiếng mưa rơi đều là vì che giấu tiếng bước chân của vong linh trở về, cho nên trời giông tố chính là thời tiết vong hồn lui tới.
Những lời này để lại một bóng ma tâm lý sâu đậm trong lòng nàng, ngay cả khi nàng quên mất tình tiết cụ thể của cuốn sách nhưng những lời này vẫn quanh quẩn không tiêu tan ở trong lòng, khiến cho nàng bây giờ thấy sét đánh trời mưa sẽ sợ hãi.
Nàng vốn định kêu Trương ma ma tiến vào ngủ với mình, lại không muốn ra vẻ yếu ớt ở trước mặt Lục Diễn nên duy trì sự lạnh lùng cao độ mà đáp: "Không có việc gì." Rồi nằm thẳng xuống ngủ.
Lúc này bầu trời lại thêm một tiếng sấm, cửa điện bị mưa rền gió dữ thổi kẽo kẹt. Vừa lơ đãng thì khóa cửa sổ lại bị thổi bung, mưa to tràn vào làm ướt cả sàn gạch.
Thẩm Tân Di nhìn như vậy thì càng đứng ngồi không yên, nhìn màn che trên nóc nhà đều cảm thấy giống như ác quỷ giương nanh múa vuốt, nàng không khỏi kêu nhỏ một tiếng, run rẩy nói: "Có phải ngươi vốn làm chuyện gì trái với lương tâm hay không? Có người tới tìm ngươi báo thù."
Lục Diễn cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật là nàng sợ sét đánh, đi qua đóng cửa sổ lại, lúc này mới một lần nữa nằm ở trên sạp, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt trầm tĩnh phảng phất như muốn đoạt hồn phách người khác. Hắn cố ý trêu nàng: "Cho dù ta làm chuyện trái với lương tâm có lệ quỷ tới lấy mạng, sợ hãi thật sự hẳn là ta mới đúng, nàng hoảng cái gì?"
Thẩm Tân Di như lập tức được tiêm máu gà, nàng đáp: "Ta là sợ ngươi chết không rõ ràng." Nàng là một phần tử trí thức thời hiện đại, lúc này còn mê tín hơn người cổ đại như Lục Diễn: "Ngươi mau nói xem, có phải ngươi hại người nào hay không?"
Ý cười của Lục Diễn càng sâu, mi mắt cong cong cực kỳ dụ dỗ, đáng tiếc lúc này có đẹp đi chăng nữa thì Thẩm Tân Di cũng không thưởng thức đến. Hắn lầm bầm: "Vừa được nàng nhắc nhở, đúng là ta có nhớ tới vài người..." Hắn thuận miệng bịa mấy cái tên: "Triệu Tam, Tiền Nhị, Tôn Đại, Lý Tứ...."
Thẩm Tân Di: "..."
Nàng không được tự nhiên mà nuốt nước miếng một cái, trực tiếp há mồm ngắt ngang lời hắn nói: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ngủ!"
Lục Diễn ra vẻ kinh ngạc: "Không phải nàng bảo ta nói sao?"
Thẩm Tân Di không để ý đến hắn mà thay đổi tư thế nằm xuống, lại cứ không dám nhắm mắt, chỉ phải mở mắt ra nhìn những quả cầu bằng bạc, những bao kim sa, những chiếc vòng mã não, những mặt dây chuyền bằng ngọc và những thứ khác treo ở bốn góc rèm giường.
Lúc này chân trời lại vang lên một trận sấm sét, Lục Diễn đợi một lát ở trên sạp, lại không thấy trên giường có động tĩnh khiến cho hắn nhíu mày suy tư.
Hắn cụp mắt nghĩ ngợi, cảm thấy bản thân hắn thân là đàn ông hẳn là nên rộng lượng chút, không cần thiết so đo chuyện nàng không cho mình ngủ ở giường.
Nếu Thẩm Tân Di xuống dưới khẩn cầu hắn, hắn có thể vứt bỏ hiềm khích, qua kia cùng nàng vượt qua giông tố.
Hắn nghĩ đến đây, nghe bên ngoài có tiếng sấm thì lấy lại bình tĩnh. Đáng tiếc hắn đợi một lúc lâu cũng không thấy trên giường La Hán có động tĩnh gì. Hắn hơi ngước mắt nhìn sang màn giường, mông lung cái gì cũng không nhìn rõ.
Hắn thực sự hơi nôn nóng, hai hàng lông mày nhíu lại thật sâu.
Trông nàng cực kỳ sợ hãi, làm chồng của nàng thật sự không nên so đo với nàng nhiều như vậy, huống chi gần đây nàng gặp nhiều chuyện không hay, hơi tức giận cũng bình thường thôi. Hắn nhớ tới khi còn nhỏ, hắn có một cô em gái cực sợ sâu, vừa thấy đến sâu là phải té xỉu sốc, nàng có thể cũng như vậy hay không?
Nếu nàng bắt đầu kêu cứu thì hắn lập tức đi lên.
Hắn yên lặng chờ đợi. Lúc này lại qua một hồi lâu, trên giường vẫn không có động tĩnh, hắn lại kìm nén không được, chân dài mở ra đứng lên rồi xốc màn giường lên, trên mặt hiện ra mấy phần sầu lo: "Nàng làm sao vậy?"
Thẩm Tân Di sợ tới mức hai mắt vô thần, trong lòng mặc niệm kinh Phật Đạo kinh Kinh Thánh. Trong lòng nàng vốn dĩ đã ổn vài phần thì Lục Diễn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà vọt vào như vậy, nàng ngược lại hoảng sợ, ra sức chen chân đá vào hạ thân hắn.
May mắn thân thủ của Lục Diễn nhanh nhẹn, khó khăn lắm mới tránh ra, hắn nắm lấy chân nàng: "Là ta." Hắn nhìn nàng sợ tới mức cuộn thành một đống thì trong lòng hơi thương xót nên giang hai tay ôm nàng lên, hơi vụng về mà dỗ nàng: "Không có việc gì, ta ở đây."
Lúc này Thẩm Tân Di mới nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh lại nổi trận lôi đình, nắm chặt nắm tay cho hắn một quyền thật mạnh: "Ngươi phát điên cái gì, ngươi muốn hù chết người à! Có phải ngươi có ý định muốn hù chết ta đễ cuỗm tài sản của ta bỏ trốn với người phụ nữ lẳng lơ bên ngoài hay không?!"
Lục Diễn: "..."
Thế là không ngủ được nữa, hắn ra lệnh cho mọi người thắp nến trong điện, soi sáng tẩm điện như ban ngày, lúc này cuối cùng mới có thể sống yên ổn ngồi xuống.
Hắn ngồi ở mép giường, nghiêng nghiêng dựa vào giường, ôm cánh tay trước ngực: "Nàng sợ sét đánh sao?"
Thẩm Tân Di trực tiếp cãi lại, ném hết lửa giận sang hắn rồi tức giận trừng mắt hắn: "Ta sợ ngu vãi lìn!"
Lục Diễn không muốn thấy lòng tốt của mình bị nàng xem thành lòng lang dạ thú nên cười lạnh một tiếng: "Ta đến đây chỉ là vì sợ nàng bị sợ chết. Nàng thì hay rồi, một chân đá thẳng lại đây, nàng không sợ thật sự làm góa phụ thủ tiết à?"
Thẩm Tân Di à một tiếng: "Dù sao ngươi sớm cũng không được, ta lại đá một chân nữa thì như thế nào? Ta đáng giá thủ tiết sống sao, lại tìm mấy kẻ lợi hại hơn ngươi thì không phải xong rồi sao?" Lời này không phải nàng nói bậy, nàng thật sự không nghĩ đến Lục Diễn... Xảy ra gì kia.
Lục Diễn: "..." Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc mãnh liệt bóp chết người ta.
Hai người hầm hừ mà uống lên nửa ly nước trà, lúc này mới cảm thấy cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường. Thẩm Tân Di trực tiếp lăn đến trên giường nằm: "Đêm nay không được phép tắt nến. Cứ thế này ngủ đi."
Lục Diễn lạnh lùng xuỳ một tiếng: "Đừng khóc cầu ta ngủ với nàng."
Thẩm Tân Di vốn không muốn để ý nhưng khi nghe thấy lời này thì ngẩng đầu từ trong đệm chăn, cười xấu xa: "Hôm nay nghe ngươi đề cập rất nhiều lần tới trên giường ngủ, ngươi muốn đến ngủ bên cạnh ta hả?"
Lục Diễn liếc nhìn nàng một cái, không nói tiếp.
Thẩm Tân Di cười càng thêm tà ác: "Ngươi muốn đi lên cũng không phải không thể, nhưng ta có điều kiện..." Nàng chậm rãi kéo dài âm: "Ta còn chưa thấy ngươi thủ dâm qua, chỉ cần ngươi có thể lấy ra, ta sẽ để ngươi đến ngủ bên cạnh ta."
Lục Diễn: "..."
Nàng ngồi quỳ tại mép giường, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá hắn, không đàng hoàng mà ra lệnh: "Ngay trước mặt ta, làm ngay!"
Lục Diễn: "..."
🌻