Thực ra Tô Cẩm Khê là một người cứng đầu, sợ đau, rõ ràng đau đến mức nhíu mày, cô vẫn lắc đầu.
“Không, không đau, không đau chút nào.”
Tư Lệ Đình nhớ tới lần trước cô đau đến mức kia, trước mặt Đường Minh mà cô vẫn cậy mạnh, tin cô mới là lạ.
“Cố nhịn một chút.” Động tác của anh chậm lại, nhẹ nhàng thổi lên vết thương của cô.
Hành động cần thận tỉ mỉ, giống như đối xử với một mảnh sứ tỉnh xảo.
Băng bó vết thương cho cô xong, xe dừng trước một nhà hàng.
“Xuống xe đi ăn cơm.”
“Chú ba, tôi không đói, tôi còn có việc, đi trước.” Lần này Tô Cẩm Khê phạm sai lầm lớn như vậy, cô đã đắc tội Đàm tổng.
Nếu người đó biết mình thuộc công ty nào, chẳng lẽ sẽ tuyệt đường lui của công ty mình sao?
“Không đói thì nhìn tôi ăn.” Tư Lệ Đình biết cô khẩu thị tâm phi, anh kéo Tô Cầm Khê vào nhà hàng.
Tô Cẩm Khê không có cơ hội phản kháng, “Chú ba, tôi đi gọi điện thoại.”
Vừa mới ra khỏi sân gôn cô còn chưa nhìn thấy chị Trân Ni, sợ rằng cô ta vẫn đang ở trong sân gôn.
“Ư, cho em năm phút.”
Tô Cẩm Khê đi sang bên cạnh, bấm số của Trân Ni, “Chị Trân Ni, chị còn ở trong sân gôn à?”
“Ừ, cô đang ở đâu? Sao tôi không thấy cô?”
Lúc Tô Cẩm Khê ra tới thì đúng lúc Trân Ni đi vệ sinh, cho nên cô cũng không thấy cô ta.
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị Trân Ni, chuyện kia…xin lỗi chị.”

“Đang êm đẹp sao phải xin lỗi?”
“Tổng tài Đế Hoàng là một tên khốn nạn.

Tôi còn chưa tiếp cận anh ta, anh ta đã muốn xúc phạm tôi.

May mắn tôi gặp chú tôi, chú ấy đã cứu tôi.
Dùng gậy đánh gôn hung hăng đánh anh ta, chị Trân Ni xin lỗi, tôi đã làm hỏng nhiệm vụ này.


Trân Ni không hiểu gì cả, “Người bị đánh kia? Anh ta không phải tổng tài Đề Hoàng, anh ta họ Đàm đúng không?”
“Đúng vậy, chính là Đàm tổng, một ông già có mái tóc hoa râm.”
“Ông ta là ông chủ sân gôn, không phải tổng tài Đế Hoàng, ngoài ông ta ra cô còn nhìn thấy ai khác không?”
Tô Cẩm Khê hoàn toàn không liên tưởng vị tổng tài kia là Tư Lệ Đình, cô khẳng định trả lời: “Ngoài chú của tôi ra thì không còn ai nữa.”
Trân Ni cũng bị lời nói của Tô Cẩm Khê làm cho bỏ qua, “Thật là lạ, thông tin rõ ràng là chính xác, Tiểu Tô, bây giờ cô ở đâu?
Cô có bị thương không?”
“Bị thương một chút thôi, tôi đang ở cùng với chú tôi.”
“Cô đến bệnh viện trước đi.

Hôm nay cô không cần phải làm việc nữa, chờ điện thoại của tôi.”
Trân Ni vẫn không buông tha cho Tô Cẩm Khê, người như Đàm tổng còn có hứng thú với cô, huống chỉ là tổng tài Đế Hoàng.
Dù thế nào cũng phải bắt được tổng tài Đế Hoàng, nhất định Tô Cẩm Khê sẽ thành công.
Tô Cẩm Khê không bị Trân Ni mắng, nên tâm trạng cô rất tốt, cô vui vẻ đi về phía Tư Lệ Đình Nhìn dáng vẻ hấp ta hấp tấp của cô, Tư Lệ Đình cảm thấy đau đầu, “Vết thương đã đỡ hơn nên quên đau rồi hả, rốt cuộc em đang nghĩ đến cái gì? Không sợ bị ngã à?”
“Chú ba, tôi cứ tưởng giám đốc sẽ mắng tôi, ai ngờ chị ấy còn cho tôi nghỉ một ngày, tôi rất vui.”
Tư Lệ Đình nói không nên lời, anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, “Yên phận chút đi, lần này nếu bị ngã nữa tôi sẽ không giúp em đâu.”
Tô Cẩm Khê tinh nghịch lè lưỡi, nhìn trên bàn đầy bữa sáng ngon lành, “Chú ba, tôi đói quá.”
“Tiểu ngu ngốc, em nói em không đói mà?”
Tư Lệ Đình véo nhẹ lên chóp mũi cô, tiểu ngu ngốc này.
Tô Cẩm Khê hơi sửng sốt, trước mắt cô hiện lên hình ảnh cô chơi game, trong game sư phụ thường xuyên sờ đầu cô.
“Tiểu ngu ngốc, ngay cả cây cỏ tiên mà em còn không hái được?”
Khi đó, cô sẽ kéo lấy tay T và làm nũng: “Sư phụ tốt của tôi, có một con linh thú canh giữ cỏ tiên.

Một mình tôi không thể đánh lại nó, vì vậy anh hái với tôi, được không?”
T: “Được được được, tôi hái với em.”
Tư Lệ Đình đưa tay ra quơ quơ trước mắt cô, “Tiểu ngu ngốc, em nghĩ gì thế?”
Tô Cẩm Khê vội vàng lắc đầu, cô đang nghĩ gì vậy, hẳn là do dạo này chơi game quá nhiều.
“Không có gì đâu, chú ba, tôi không khách khí nữa nhé.”
Tô Cẩm Khê không sợ Tư Lệ Đình giống như trước nữa, nên cô cầm thìa lên, bắt đầu ăn cháo tôm hùm.
Đáng tiếc là lần trước anh mua cho cô, lúc đó nước miếng của cô đã chảy ra nhiều, nhưng cô không dám ăn.
“Ngon không?”
Tô Cẩm Khê gật đầu liên tục, “Rất ngon.”
Ngon đến nỗi mắt cô nheo lại, thấy cô ăn ngon miệng như vậy, tâm trạng của Tư Lệ Đình tót lên.
“Chú ba, sao anh không ăn?” Lúc này Tô Cẩm Khê mới nhớ tới Tư Lệ Đình nói muốn ăn cơm, sao anh lại không ăn.
Tư Lệ Đình lắc đầu, “Tôi không đói, em thích ăn thì ăn nhiều một chút, không phải em đói sao?”
Tô Cẩm Khê nghỉ ngờ nhìn anh, “Làm sao anh biết tôi đói?”
Anh đã thấy trên WeChat, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để công bố thân phận của mình.
Tư Lệ Đình mặt không đổi sắc nói: “Nhìn mặt của em liền biết em chưa ăn sáng, nói nhảm nhiều như thế làm gì, xem ra em không muốn ăn nữa, tôi bảo người ta thu dọn.”
Tô Cảm Khê vội vàng che cái bát trước mặt, “Đừng, tôi chưa ăn no, đợi lát nữa đi.”
“Ừ.” Tư Lệ Đình khẽ ậm ừ, thật là ngốc, nhanh như vậy đã có thể chuyển chủ đề.
Nhìn cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở của cô gái nhỏ, anh mong cô nhanh chóng ăn xong cháo, để anh có thể quấn quýt răng môi với cô.
Tầm mắt nhìn xuống, bụng Tư Lệ Đình thắt lại.
Lần trước từ biệt ở suối nước nóng, đã bao lâu rồi anh không yêu cô?
Mỗi tối chơi game với cô, anh mới có thể phóng thích năng lượng, lúc trước chưa gặp cô, anh chưa từng biết mình lại là người có ham muốn dục Vọng.
Tô Cẩm Khê ăn rất nhiều, lấy khăn giấy lau môi, “Oa, tôi no À¡m rồi.
“Gần đây em ăn không ngon?”

“Không hẳn, chỉ cảm thấy bữa cơm này tôi ăn rất thoải mái, chú ba, anh rất giỏi phải không?” Tô Cẩm Khê quay lại nhìn anh.
“Sao em lại hỏi như thế?”
“Nếu anh không giỏi, thì làm sao mà chỉ một câu nói của anh thôi đã biến sân gôn của người ta thành lò hoả táng được?”
Tư Lệ Đình giúp cô sửa lại mớ tóc lộn xộn trên trán cô, dịu dàng nói: “Bởi vì ông ta không nên động vào người quan trọng của tôi.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nhẹ như những đám mây trôi trên bầu trời.
Tuy nhiên, Tô Cẩm Khê cảm nhận được sức nặng trong câu nói này, đôi mắt của cô dường như bị đôi mắt trong như hồ nước của anh hút vào.
Tim đập “thình thịch thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài, gương mặt cô đỏ bừng.
“Chú ba…” Cô lầm bẩm một mình.
“Tô Tô.” Tư Lệ Đình nâng má cô lên, anh chuẩn bị hôn lên đó, hôm nay Tô Cẩm Khê càng hấp dẫn anh.
“Cậu chủ… công ty có chuyện cần anh về xử lý ngay.”
Lâm Quân xuất hiện không đúng lúc, đôi mắt Tư Lệ Đình như muốn toé ra lửa.
“Khụ khụ, cậu chủ, không phải chuyện gấp, tôi sẽ không dám quấy rầy anh!” Lâm Quân rụt cỗ đáp.
Tư Lệ Đình nghiến răng nghiến lợi, không dễ gì Tô Tô mới ngoan ngoãn như vậy.
Tô Cẩm Khê đầy anh ra, đứng dậy.

“Vậy, vậy tôi sẽ không quấy rầy anh nữa, anh xử lý việc của anh đi, dù sao thì tôi cũng no rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play