Chương 571:

 

Đúng lúc cô đang suy nghĩ miên man thì dưới chân có cảm giác không vững. Cuối cùng đi được vài bước lên lầu thì cô không bước được nữa, cơ thể ngã xuống theo cầu thang.

 

“An Tư Lệ Đình đã muốn đuổi tới, Cố Cẩm không thể nào trốn được, không cần biết là cơ thể đang đau đớn, ánh mắt của cô rất khẩn trương.

 

“Cục cưng Đình, không, chú ba, là em, em chính là Cẩm Khê đây mà.”

 

“Dì, đi chết đi.” Tư Lệ Đình từ trên cao nhìn cô, trong ánh mắt chỉ có sự thù hận.

 

Tia chớp sáng xẹt ngang qua mặt anh, đôi mắt xanh biếc đó giống như biển khơi đang gầm gào giữa bão táp mưa giông, tràn đầy đáng sợ.

 

Ánh mắt đó giống như đang nhìn chằm chằm người chết, đầu óc Có Cẩm trống rỗng, cô biết mình sắp xong rồi.

 

Con dao màu bạc lóe sáng lắp lánh trong tia chớp, Cố Cẩm nhắm mắt lại hét lên thật lớn: “Đừng, chú ba.”

 

Những sự đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa kịp đến thì trái lại ở bên tai cô bang lên tiếng con dao rơi xuống đất.

 

“Cẩm Khê.”

 

Ngeh thấy âm thanh này, Cố Cẩm mới mạnh dạn mở mắt ra, cơ thể của cô đã được anh ôm trọn vào trong lồng ngực.

 

“Cẩm Khê, xin lỗi em, xin lỗi em, suýt chút nữa thì anh đã làm hại em rồi.”

 

“Chú ba, cuối cùng anh cũng đã trở lại rồi.” Có Cảm nắm chặt lấy áo của Tư Lệ Đình, xúc động nước mắt cứ thế tuôn trào.

 

Nếu như là người khác thì cô có thể làm hại người kia để bảo vệ bản thân mình nhưng người trước mặt cô là Tư Lệ Đình, cô không muốn làm anh bị thương dù chỉ là một chút.

 

Vì vậy nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh làm cô bị thương, suýt chút nữa thì cô đã trở thành vong hồn dưới con dao của anh rồi.

 

“Cẩm Khê, làm sao anh có thể làm chuyện đó với em chứ.” Tư Lệ Đình không khỏi hối hận, nếu không có tiếng sắm đùng đoàng vang lên thì có lẽ anh vẫn còn chưa tỉnh lại mà sẽ phạm phải một sai lầm mà cả đời này anh không thể tha thứ cho bản thân.”

 

Cố Cảm lắc đầu lia lịa: “Chú ba, anh đừng tự trách bản thân mình, em không sao, thực sự không sao cả.”

 

“Đã ngã từ trên cầu thang xuống mà còn nói là không sao? Để anh bề em về phòng xem thế nào.”

 

Tư Lệ Đình bề cô lên, căn phòng lại một lần nữa tràn ngập.

 

ánh sáng trở lại, Tư Lệ đình đau xót nhìn vết trầy xước trên da cô.

 

“Chú ba, không có gì đáng lo đâu, chỉ là trầy da một tí mà thôi.” Cố Cẩm trông thấy vẻ mặt đau xót của anh nên vội vàng khuyên nhủ.

 

“Da đã bị rách ra mà còn nói là không việc gì sao? Cẩm Khê, sau này vào những đêm mưa lớn em đừng đến gần anh, đến bản thân anh cũng không biết anh sẽ làm ra những chuyện gì. Chính vì sợ làm em bị thương nên anh mới tách em ra, nào ngờ em lại đến.” Tư Lệ Đình nói với vẻ bất đắc dĩ.

 

Cố Cẩm nở một nụ cười nũng nịu: “Không có chú ba ở bên cạnh em không ngủ ngon được, anh cũng biết là em đã từng nói như thế, lẽ nào anh đã quên chính anh rồi sao? Em mới trầy da một chút thôi mà đã đau lòng đến mức này rồi, vậy anh thì sao chứ? Anh phải tự ra tay tàn nhẫn như thế với chính bản thân mình, hai tay đều đỏ hết lên, dây thừng thất chặt vào tận thịt, em nhìn thấy vậy cũng vô cùng đau lòng.”

 

“Nếu như không buộc chặt một chút thì anh có thể thoát ra được, em cũng tháy rồi đấy, vừa nãy anh như kiểu mắt hết tính người ấy.”

 

“Đâu có mắt hét tính người, chẳng phải anh còn kéo em lại rồi gọi em bằng mẹ đấy thôi.” Cố Cẩm biết trong lòng anh đang cảm thấy khó chịu nên có ý trêu chọc.

 

“Em đó.” Tư Lệ Đình hơi mắc cỡ, đây đã là lần thứ hai rồi.

 

Trông thấy Tư Lệ Đình mặt đỏ bừng bừng, Cố Cẩm thừa cơ tiếp tục công kích: “Hồi nhỏ chắc chắn chú ba rất lém lỉnh, đáng yêu, trông thấy thế mà tim em tan chảy rồi.”

 

“Không được nhắc lại chuyện lúc trước nữa!” Thật là mật mặt, đây có lẽ là một vết nhơ đáng đời.

 

Nghĩ đến hình ảnh mình cao lớn như thế này mà nép vào trong lòng Có Cẩm, Tư Lệ Đình cảm thấy thật không thể nào mà tưởng tượng nỗi, sau lưng nổi cả da gà.

 

Cố Cảm khẽ nhếch miệng, tay đặt lên đầu của Tư Lệ Đình và nói: “Cục cưng Đình ngoan rồi mẹ mua kẹo cho con ăn nhé.”

 

Cơ thể bị Tư Lệ Đình đè trên giường: “Cẩm Khê, nếu như em không quên chuyện lúc trước đi thì đừng nghĩ đến chuyện có thể bước xuống giường.”

 

Cố Cảm cười xinh xắn: “Được được được, em sẽ quên, em quên là được chứ gì, đừng làm loạn nữa, đi ngủ đã.”

 

Tư Lệ Đình tắt đèn, rồi lại ôm Cố Cẩm vào trong lòng, trong mắt lại xẹt qua một tia sáng sắc bén. Những chuyện trước đây đã quên bỗng tháp thoáng lướt qua trong đầu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play