Chương 542:

 

Cố Cẩm nói với vẻ hơi ngạc nhiên: “Anh, anh biết hết rồi sao? Lúc ra đi chú ba đã không muốn nói cho em những chuyện đó, chú ở bên đó vẫn ổn chứ?”

 

“Đương nhiên là có chuyện không nhỏ rồi, nếu không thì chú sẽ không ra đi vội vàng như vậy, em đã không hiểu gì về thủ đoạn của Nam Cung Huân rồi. Từ trước đến nay, để đạt được mục đích anh ta đã không từ một thủ đoạn nào, đối với tất cả những người khác đều như vậy, chứ nói gì đến Tư Lệ Đình.”

 

Nghe Cố Nam Thương nói xong, lúc này, trong lòng Cố Cẩm có một chút lo lắng: “Nam Cung Huân đã làm gì vậy?”

 

“Cái thằng khốn kiếp Nam Cung đó ra tay vô cùng hiểm ác, e rằng lần này Tư Lệ Đình ở Mĩ có thể sẽ bị nhổ tận góc.”

 

Sắc mặt của Cố Cẩm đã thay đổi hoàn toàn, cô nhớ đến lúc ra đi, Tư Lệ Đình đã nhẹ nhàng bâng quơ nói với cô rằng anh sẽ nhanh chóng trở về, anh chỉ đi ký một hợp đồng mà thôi.

 

Cô biết hai ba năm nay Tư Lệ Đình vẫn luôn muốn quay trở lại thị trường bên Mĩ, đặc biệt là sau khi cô trở về nhà họ Có, Tư Lệ Đình càng khát khao mãnh liệt muốn mở rộng bản đồ của mình trên đất Mĩ.

 

Tâm huyết của anh đã đặt hết ở đó rồi, bây giờ Nam Cung Huân ra tay với anh thì chẳng phải tắt cả những tâm huyết đó của anh sẽ bị hủy hoại hết hay sao.

 

“Không được, em phải đi xem thế nào.”

 

“Ôi bà tổ tông nhỏ của tôi ơi, em nói thì hay lắm, thế mà vừa mới gặp Tư Lệ Đình lại lập tức bối rối thế?”

 

Anh ước gì em có thể trở về nhà họ Có thu xếp ổn thỏa, vậy mà em lại vì một người đàn ông.

 

Khi anh ta về nước em lại muốn theo anh ta trở về đúng không? Cố Cẩm, bây giờ em không phải Tô Cảm Khê, nên cũng không cần phải có trách nhiệm.

 

Em là Cố Cẩm, là trụ cột của nhà họ Cố, em đừng quên trước đây để có thể có được vị trí đó em đã phải nỗ lực và trả giá như thế nào.

 

Nếu em đã lựa chọn con đường này thì em sẽ không thể dễ dàng mà thay đổi đâu, em phải nhanh chóng trưởng thành hơn đi, chỉ có như thế thì em mới có thể giúp đỡ cho anh ta được.”

 

Cố Cẩm yên lặng suy nghĩ về lời của Cố Nam Thương, anh nói không sai, bản thân mình không chỉ là một người phụ nữ mà ngoài ra còn manng trên mình rất nhiều trách nhiệm nữa.

 

“Anh, em không muốn chú ba bị làm sao đâu.”

 

“Cố Cảm, tuy là thủ đoạn của Nam Cung Huân hiểm ác nhưng Tư Lệ Đình cũng không phải là loại yêu mềm, nhu nhược.” Cố Nam Thương an ủi.

 

“Nhưng mà anh ơi, nhà họ Nam Cung ở Mĩ chính là một lũ rắn độc. Cho dù chú ba có lợi hại thế nào đi chẳng nữa thì trong hoàn cảnh này cũng không thể làm đối thủ của anh ta được. Hai năm nay từ khi em trở về nhà họ Có, chú ba đã dành hết tất cả tâm huyết cho công ty ở bên Mĩ rồi. Nếu như vì thế mà làm cho những tâm huyết ấy đổ sông đổ biển thì cuộc đời này em cũng chẳng còn gì nữa, vốn dĩ em đã nợ anh ấy rất nhiều rồi.”

 

Cố Nam Thương tỏ vẻ đau lòng vuốt ve đầu của Có Cẩm và nói: “Cố Cẩm, hai người bọn em mà ở bên nhau thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều những sóng gió đấy. Có rất nhiều người đi được nửa đường rồi lại bỏ cuộc, có rất ít người sẽ đi đến tận cuối cùng, nhưng mà một khi đã kề vai sát cánh đi đến cuối cùng rồi thì chắc chắn sẽ là một tình cảm vô cùng bền chặt. Em yêu Tư Lệ Đình như vậy thì em nên tin tưởng anh ta. Đồng thời, những trọng trách mà em phải gánh vác trên vai cũng không hề nhẹ nhàng, em phải biết rằng nhà họ Cố đang có bao nhiêu con sói đang nhăm nhe rình rập. Em đã tiếp nhận vị trí trưởng của nhà họ Cố thì ở bất cứ thời điểm nào, ở bất cứ nơi đâu em cũng phải nhớ đến trọng trách của mình.”

 

“Anh, em biết rồi.”

 

“Cố Cẩm, em phải nhớ rõ một chuyện, con gái nhà họ Cố chúng ta không thể bị người khác xem thường. Nếu em muốn giúp Tư Lệ Đình thì em cũng cần phải trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ khi đã trở nên mạnh hơn thì mới có khả năng để giúp đỡ anh ta, sự huấn huyện của em trong hai năm vừa qua cũng sẽ không trở nên lãng phí.”

 

Nghe những gì anh răn dạy, Cố Cẩm cũng dần dần lấy lại được lí trí và nói: “Anh, em hiểu được trách nhiệm của mình, nhưng anh vẫn nên quay về Mĩ một chuyến, nếu như chú ba cần hỗ trợ gì thì anh có thể nể mặt em mà giúp đỡ anh ta không?”

 

“Em đó, em thật là trọng sắc mà coi nhẹ anh rồi.”

 

“Ai bảo anh của em tốt như vậy chứ.” Cố Cẩm khẽ nở một nụ cười dịu dàng.

 

“Đúng là không có cách nào để thay đổi được em, đúng là anh không thể ở lại lâu được, ở Mĩ còn rất nhiều chuyện cần anh xử lí. Vốn dĩ anh rất lo lắng cho em, muốn ở bên em vài ngày nhưng ai mà biết được em lại là cái thứ không có lương tâm như vậy chứ. Anh đã xem qua dự án hàng tỷ đồng đó của em rồi, kế hoạch sơ khai chưa có vấn đề gì to tát nhưng em vẫn cần phải cần thận một chút. Tất cả mọi người trong dòng họ đều đang nhìn chằm chằm vào dự án này của em, đề phòng việc có người dở trò, dự: án này có vai trò rất quan trọng làm chỗ dựa cho em ở nhà họ Có đấy.”

 

“Anh, em sẽ làm thật tốt.”

 

Cố Nam Thương trông thấy ánh mắt kiên định của cô cũng yên tâm phần nào: “Hãy nhớ thật kĩ rằng trên thương trường không được tùy tiện dễ dàng mà tin tưởng người khác, em cứ yên tâm mà sử dụng Tiểu Đào nhé.”

 

“Vâng ạ.”

 

Cố Nam Thương lại lải nhải, anh giảng giải cho Có Cảm rất nhiều thứ, lần đầu tiên Cố Cầm cảm tháy tốt đến như vậy.

 

Cô kiên nhẫn nghe hết những kinh nghiệm mà Cố Nam Thương chia sẻ, dường như lúc này trông Cố Nam Thương giống như một ông bố đang chuẩn bị tiễn con gái đi lấy chồng, cảm xúc không thể kìm nén mà bộc lộ qua ánh mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play