Cả ngày hôm qua Nam Cung Huân luôn rất lịch sự với cô, nên Cố Cẩm không ngờ anh ta sẽ đi theo mình vào phòng.

 

Mặc dù cô không quay người lại, nhưng với vóc dáng cao ráo của anh, cô đã cảm thấy một áp lực vô hình đang đè lên mình.

 

Đang lúc cắm thẻ phòng vào, cô quay người đúng lúc đụng vào ngực anh ta.

 

“Anh Nam Cung…”

 

“Em gọi anh là gì, Tiểu Cẩm?” Nam Cung Huân đè Cố Cẩm vào tường, khoảng cách cũng như bầu không khí giữa hai người cô cùng ám muội.

 

“Huân, anh… về phòng nghỉ ngơi đi.” Cố Cẩm giả vờ bình tĩnh nói, thật ra trong lòng cô vô cùng hoảng hốt.

 

Cố Cẩm không muốn “Tiểu Cẩm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Nam Cung Huân vốn không phải là người thích vòng vo.

 

Rất lười chuyện rào trước đón sau nên đã nói thẳng việc mình muốn Có Cẩm.

 

Trong đầu Cố Cẩm đột nhiên vang lên giọng của một người đàn ông xa lạ: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

 

Giọng nói lạnh lùng nhưng lại rất nghiêm túc, khiến Cố Cẩm cảm thầy rung động trong lòng.

 

“Là anh sao?” Cô lầm bẩm, không kìm được đưa ngón tay lên sờ vào má anh.

 

Cửa sổ căn phòng đóng chặt, chỉ có ánh sáng hắt hiu của chiếc đèn bàn, hành lang tối tăm.

 

Nam Cung Huân nắm lấy ngón tay của Có Cẩm, cất giọng lạnh lẽo: “Em hy vọng anh là ai?”

 

“Là…” Có Cẩm vừa nghĩ đầu đã bắt đầu đau, Có đã quên người đó là ai.

 

Nam Cung Huân áp sát vào môi Cố Cẩm, lúc cô ngủ say trong lòng anh ta đã nghĩ sẽ làm như vậy.

 

Hơi thở của người đàn ông càng lúc càng gần, khi môi của cả hai sắp chạm vào nhau, Có Cẩm đưa tay ra cản anh ta lại.

 

“Huân, chúng ta vẫn chưa kết hôn, làm như vậy sẽ không tốt.” Cơ thể cô đang né tránh anh, trong lòng cô hiểu rất rõ anh ta không phải là người cô đang chờ.

 

“Tiểu Cẩm, trước khi ở bên em anh không có người phụ nữ nào khác, sau khi ở bên em cũng sẽ như vậy, em là phu nhân duy nhất của nhà Nam Cung.”

 

So với kết hôn, lời hứa này của Nam Cung Huân càng đáng tin hơn.

 

*Em.. đau đầu, Huân, em muốn ngủ một lát.” Cế Cảm ở trước mặt Nam Cung Huân vẫn luôn tỏ ra dịu dàng.

 

Không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy, ….

 

Lấy lui làm tiến là một cách tốt nhất mà không mát mát gì, suy cho cùng cô vẫn chưa rõ mục đích của Nam Cung Huân.

 

Nam Cung Huân là người rất thông minh, đương nhiên anh ta biết câu này của Có Cẩm là đang muốn từ chối.

 

Với thân phận và cách anh ta được giáo dục, Nam Cung .

 

Huân sẽ không miễn cưỡng một người phụ nữ, vả lại người phụ nữ đó vừa mới bị thương.

 

“Em nghỉ ngơi cho tốt vào, anh không làm phiền em nữa.”

 

Anh ta lùi một bước, quay người trở về hành lang.

 

Bây giò Cố Cảm mới an tâm trở lại, nếu như Nam Cung Huân cương quyết, cô thật sự sẽ không biết làm thế nào.

 

“Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon, không, phải chúc buổi sáng tốt lành chứ.” Cố Cẩm cười nhẹ rồi đóng cửa lại.

 

Lúc đóng cửa, cô sờ lên trái tim đang đập thình thịch của mình, may mà Nam Cung Huân không làm căng.

 

Có Cẩm móc điện thoại ra, bên trong chỉ có số của những người trong đoàn phim.

 

Cô vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa lên mạng tìm kiếm thông tin của mình, may mà cô là minh tinh, tìm một cái đã ra ngay.

 

Đa số đều là tin về mối quan hệ giữa cô với đàn ông, tin gần nhất là việc cô uống thuốc tránh thai.

 

Chuyện này Triệu Lạp đã kể cho cô nghe, nhưng không hề có thông tin về người đàn ông đó.

 

Có Cẩm tiếp tục lướt xuống dưới, lại xuống hiện thêm hai cái tên.

 

Đường Minh, Tư Lệ Đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play