Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 457


2 năm

trướctiếp

Chương 457:

 

Trên bàn sách bày một sắp giấy dày, Có Cẩm vốn nghĩ là hợp đồng, cô lại gần mới biết hóa ra là một bộ truyện tranh.

 

Nhân vật trong tranh là nhân vật mà trước đây Có Cảm đã từng thiết kế, Tư Lệ Đình vậy mà lại vẽ thành truyện tranh.

 

“Chú Ba, anh vẽ câu chuyện của chúng ta sao?”

 

“Đúng vậy, anh vẽ lúc không có gì làm.” Tư Lệ Đình nở nụ cười nhàn nhạt.

 

Có Cẩm thật sự không tưởng tượng ra dáng vẻ yên tĩnh ngồi bên bàn vẽ tranh của Tư Lệ Đình, cô đoán chắc chắn sẽ rất đẹp trai.

 

Cô cảm động đến mức không biết nên biểu lộ thế nào: “Anh khiến em rất ngạc nhiên.”

 

“Anh đang chờ em em vẽ kết cục của chúng ta, Tô Tô em có đồng ý không?”

 

Tranh dừng lại cảnh hôm diễn ra hôn lễ của hai người, những chuyện sau đó anh vẫn chưa kịp vẽ.

 

“Em đồng ý.” Cố Cảm ôm lấy anh.

 

Giống như Cố Cẩm nói, vết hôn trên cổ của Tư Lệ Đình còn chưa tan thì cô lại hôn thêm một nụ hôn.

 

Lần này không cần Cố Cảm nhắc nhở Tư Lệ Đình cũng chú ý đến biện pháp an toàn, đến lúc cao trào Có Cẩm ôm chặt lấy lưng của anh.

 

“Chú Ba, anh đừng làm mạnh quá, ngày mai em còn phải quanh cảnh cưỡi ngựa.”

 

“Không phải Tô Tô muốn ăn anh sao? Như vậy thì sao gọi là ăn?” Tư Lệ Đình cất giọng dí dỏm bên tai cô.

 

“Chú Ba…”

 

“Được được được, anh sẽ nhẹ nhàng hơn.” Tư Lệ Đình bắt lực, anh cũng không nỡ để Cố Cẩm đau.

 

Tối hôm nay anh đã dịu dàng hơn lần trước rất nhiều, chỉ là một lần là dừng lại, cả đêm đều ôm lấy cô, sợ rằng cô sẽ biến mắt.

 

Trời vừa sáng Cố Cẩm đã nghe thấy tiếng trực thăng, cô giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ.

 

“Chú Ba, em phải đi rồi.”

 

Tư Lệ Đình lưu luyến kéo lấy cô: “Tô Tô, anh thật muốn mãi mãi ở bên em.”

 

“Rất nhanh chúng ta sẽ ở bên nhau không rời, chú Ba, tin em nha.” Ánh mắt Cố Cẩm vô cùng chân thành.

 

 

“Đâu chỉ là rõ ràng, mặt em còn viết đừng đụng vào tôi, nếu đụng vào sẽ chết chắc, lẽ nào em không biết ngày hôm qua chẳng có ai dám đến gần em sao?”

 

Cố Cẩm đỏ mặt: “Em đã nói rõ với anh ấy rồi.”

 

“Phải vậy chứ, vợ chồng làm gì giận nhau quá một ngày, điều quan trọng của cả hai là sự tin tưởng, giải thích rõ ràng là tốt rồi.”

 

“Nam Cung, cảm ơn anh.”

 

“Anh cũng vì bộ phim thôi, tâm trạng em không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền độ quay phim.”

 

Có Cẩm gật đầu: “Em sẽ đóng thật tốt.”

 

“Đi hóa trang đi, nếu như em không quay về, chắc anh sẽ bị gọi là hôn quân mát.”

 

Có Cẩm biết hôm qua vì cô đột nhiên dừng cảnh quay mà đổi sang ngày khác, một đống người ở phim trường đã tỏ ý bắt mãn với Nam Cung.

 

“Em biết rồi.” Cố Cẩm vốn không lo lắng nghĩ mình thế nào, nhưng cô cũng không thẻ làm liên lụy Nam Cung Mặc thế này.

 

Chuyện cô dở chứng ở phim trường đã bị người ta thêm mắm dặm muối truyền ra ngoài, đạo diễn Nam Cung còn luôn ưu ái cho cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp