Chương 417:

 

Mạnh Linh vội vàng đưa chiếc nhẫn qua với vẻ mặt tranh công.

 

“Tư thiếu, đây là chiếc nhẫn đính hôn mà anh tặng cho chị Lê. Có người ghen tị thừa dịp chị Lê đóng phim đã trộm giấu trong túi, còn may là chúng tôi đã phát hiện ra, nếu không…”

 

Cô ta còn chưa nói hết lời, nhưng đã thấy vẻ mặt của Tư Lệ Đình càng ngày càng lạnh. Đôi mắt đó lạnh đến mức khiến người khác thấy lạnh sống lưng, Mạnh Linh không dám nói tiếp.

 

Thậm chí Mạnh Linh còn cường điệu hơn, vốn Chu Lê chỉ nói là nhẫn cầu hôn, vậy mà lúc này đến miệng cô ta lại biến thành nhẫn đính hôn.

 

Khi Tư Lệ Đình nhìn thấy chiếc nhẫn bị mắt, lại nghĩ đến đoạn đối thoại của máy người, anh đã biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Vừa nghĩ đến đó là chiếc nhẫn cầu hôn anh vắt vả mới có để tặng Cố Cảm, nhưng lại bị người phụ nữ kia làm bản.

 

Có thể nói, tâm trạng của anh vô cùng tức giận, anh đi về phía Chu Lê.

 

Chu Lê liếc nhìn anh, bị ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho kinh sợ, cô ta lùi lại mấy bước.

 

Con ngươi xanh lam của Tư Lệ Đình giống như sóng gió biển động mãnh liệt, mà cô ta là một chiếc thuyền bằng phẳng trôi trên biển, sắp bị biển đánh tan tành.

 

 

“Tôi nhặt nó trên cỏ khi đưa anh đến bệnh viện, Tư tổng, tôi, tôi không có ý giấu diềm anh, tôi…”

 

Cô ta chỉ có thể nói sự thật, tính khí của Tư Lệ Đình vẫn luôn không tốt, muốn đối phó cô ta chẳng khác nào bóp chết một con kiến.

 

“Nhặt được? Ò, sao tôi lại nhớ là cô Chu đã nói trước giới truyền thông rằng Tư thiếu đã đích thân đeo nó cho cô, à phải rồi, hơn nữa đó còn là nhẫn cầu hôn.”

 

Trước đó Cố Cẩm đã khuyên cô ta nhiều lần, néu cô ta thu tay lại thì cô sẽ để yên mọi chuyện.

 

Tuy nhiên, người nào đó không học ngoan, lại khiêu khích cô, lúc này là lúc cô ta nên khóc.

 

Tư Lệ Đình nghe ra sự tức giận trong lời nói của Có Cẩm, nghĩ đến ngày mà Cố Cẩm đặc biệt hỏi anh về chiếc nhẫn.

 

Hóa ra người phụ nữ này đã nói lung tung trước giới truyền thông, vậy mà cô gái này lại còn không nói cho anh biết.

 

Cố tình chuyện này lại xảy ra khi anh ở Mỹ chạy ngược chạy xuôi, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt, nào có thời gian đọc những bài báo đó.

 

Tư Lệ Đình càng tức giận: “Chu Lê, cô tìm chết.”

 

Mặc dù lửa giận trong cơ thể anh bạo phát, anh nóng lòng muốn băm người phụ nữ này thành từng mảnh.

 

Nhưng anh là đàn ông, không đến mức phải đánh phụ nữ, anh có nhiều cách để hành hạ người phụ nữ không biết tốt xấu này.

 

Chu Lê cũng biết anh thực sự tức giận, cô ta vội vàng cầu xin: “Tư thiếu, tôi nhất thời bị ma quỷ ám, tôi thật sự không cố ý, xin anh tha thứ cho tôi!”

 

Tư Lệ Đình cười lạnh: “Cô động vào thứ không nên động, động vào người không nên động, còn muốn tôi tha thứ cho cô?

 

Chu Lê, không phải cô rất thích vu khống người khác ăn trộm sao? Không bằng tôi trả lại nguyên vẹn cho cô?”

 

 

“Erlena, cô ta chọc giận em, em muốn xử lý như nào, em nói đỉ.”

 

Tư Lệ Đình giao hết quyền cho Cố Cẩm, Cố Cẩm lạnh lùng nhìn gương mặt trang điểm đang khóc của Chu Lê.

 

Đôi môi mỏng ưu nhã chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Ăn miếng trả miếng.”

 

Đúng lúc này, cảnh sát ập đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play