Vài tiếng sau sau khi hết thuốc mê, Tô Cảm Khê đau đón tỉnh dậy.

“Đau quá, đau quá…”
“Đừng cử động, tránh động đến vết thương.

” Tư Lệ Đình nhanh tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô.

“Vết thương?” Tô Cảm Khê nghĩ đến những bác sĩ mặc áo trắng vây quanh mình lúc trước, giờ mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.

“Chú là một tên lừa đảo, rõ ràng nói là sẽ không làm phẫu thuật, bây giờ chú lại cắt ruột thừa của tôi.


“Tô Tô, em bị viêm ruột thừa cấp tính, ngoài cắt bỏ thì không còn cách nào khác, tôi chỉ muốn tốt cho em thôi.


“Đồ lừa đảo!” Tô Cảm Khê đau đến cảm thấy khó thở, ấm ức khóc.

Trước đây anh không cảm thấy cô bé này cứng đầu như vậy?
“Tô Tô, vết thương đã được khâu lại rồi, sẽ mau hết đau thôi, đợi em khỏe lại tôi sẽ dẫn em đi ăn món ngon.


“Chú coi tôi là đứa trẻ đấy à? Tôi không phải trẻ con!” Tô Cẳm Khê nhếch khóe miệng lên.

Tô Cẩm Khê vừa khó tính vừa thất thường như vậy lại khiến Tư Lệ Đình cực kỳ yêu thích, anh càng ngày càng khẳng định đây chính là yêu.

“Đợi em khỏe lại, tôi sẽ nói cho em một bí mật.


“Bí mật gì?”
“Bí mật là bí mật, đương nhiên là không thể nói, nếu em muốn biết thì mau khỏe lại đi.



“Được… Được rồi.

” Tô Cẩm Khê nói, nhưng bí mật của Tư Lệ Đình sẽ là gì chứ? Đột nhiên có chút mong đợi.

Đường Minh nhận được điện thoại vội vả chạy đến nhà hàng, thấy Bạch Tiểu Vũ đang cười nói vui vẻ với Ninh Nhị.

Đây không phải lần đầu anh ta bị lừa, để chạy đến bên cạnh cô ấy, không biết anh ta đã phải chạy qua bao nhiêu cột đèn giao thông, để rồi nhìn thấy cảnh tượng này.

Ninh Nhụy thấy sắc mặt Đường Minh khó chịu đi tới, cô ấy không còn dáng vẻ dịu dàng như lúc bình thường nữa, nụ cười trên môi cũng vụt tắt, cô ấy kéo Bạch Tiểu Vũ qua bên cạnh mình.

“Minh, anh đến rồi.


Đường Minh không thèm liếc nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nhìn Ninh Nhụy: “Không phải cô nói cô ấy đang hôn mê sao?”
“Tổng, tổng giám đốc Đường, là Tiểu Vũ kêu tôi nói như vậy.


Khuôn mặt Ninh Nhụy hoảng sợ, nhỏ giọng trả lời.

Bạch Tiểu Vũ vẫn không nghĩ là làm như vậy là sai, đứng lên nắm tay Đường Minh.

“Minh, nếu em không nói như vậy thì anh sẽ đến sao? Em chỉ muốn ăn cơm với anh thôi, anh xem, em đã gọi những món anh thích ăn rồi.


Đường Minh nhìn Bạch Tiểu Vũ không bị gì đứng trước mặt mình, trong đầu hiện lên nụ cười miễn cưỡng và khuôn mặt tái nhợt của Tô Cẩm Khê.

Trong lòng bất giác nổi lên lửa giận, anh ta cầm khăn trải bàn kéo mạnh, toàn bộ món ăn trên bàn bị hát đầy ra đất.

“Minh, anh làm cái gì vậy?” Bạch Tiểu Vũ chưa từng thấy anh ta nổi giận như vậy, lập tức hoảng sợ.


“Bạch Tiểu Vũ, em đừng để anh ghét em!” Lúc này Đường Minh không muốn nói nhiều lời, xoay người bỏ đi.

Mọi người xung quanh đều tập trung ánh mắt lên người Bạch Tiểu Vũ và Ninh Nhụy, Bạch Tiểu Vũ tủi thân rơi nước mắt: “Sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy chứ?”
“Tiểu Vũ, tôi đã nói là cô làm như vậy rất quá đáng mà, giám đốc Đường vì đến gặp cô mà đầu đầy mồ hôi, chạy nhanh để đến đây, không biết đã đi qua bao nhiều cái đèn đỏ, cũng quá nguy hiểm rồi.


“Nhưng lúc trước tôi làm như vậy anh ấy cũng không tức giận mà.

” Bạch Tiểu Vũ khóc càng thương tâm hơn.

“Chuyện này…”
Trong đầu Đường Minh vẫn còn vang lên câu nói của Tô Cẩm Khê: “Giám đốc Đường, tôi không sao, cô Bạch cần anh, anh mau đi đi.


Tô Cẩm Khê, cô đừng xảy ra chuyện gì đó.


Anh ta nhanh chóng chạy về nhà: “Cảm Khê.


Trên bàn, những món đồ ăn vẫn chưa được dọn, trong bếp không một bóng người ngoại trừ những mảnh vụn vương vãi.

Chắc là đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy! Đường Minh vội vã gọi cho Tô Cẩm Khê, nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy.

Mặc dù đã làm phẫu thuật nhưng cô vẫn cần ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày nếu không tình trạng nhiễm trùng vết mổ sẽ nặng hơn và phát sinh thêm những vấn đề mới.

Tô Cẩm Khê chỉ tỉnh dậy được một lúc rồi lại chìm vào giấc ngủ.

“Cậu chủ, hiện tại sức khỏe cô Tô đã ổn định rồi, anh đi nghỉ một chút đi, cả đêm qua anh không có ngủ, hay anh muốn ăn gì không để tôi đi chuẩn bị.


“Chuẩn bị một ít thức ăn lỏng đi.


Lâm Vận nhanh chóng đi chuẩn bị thức ăn cho Tô Cẩm Khê: “Cậu chủ, còn anh thì sao? Anh chỉ mới ăn có bữa sáng thôi.


“Gì cũng được.

” Từ khi rời khỏi Tư Lệ Đình vào sáng hôm qua, Tô Cẩm Khê vẫn luôn bát tỉnh, anh không hiểu thế nào là tình yêu, giống như sai lầm.

Cộng thêm Tô Cẩm Khê ở bên cạnh Đường Minh cả đêm qua, trong lòng anh lại càng khó chịu, ngày ngày bị dày vò.

Lâm Vận thở dài một hơi, quả nhiên ông chủ đã rơi vào lưới tình.

Chuẩn bị đồ ăn xong, toàn những món mà Tư Lệ Đình thích ăn được đựng trong hộp thức ăn tinh xảo.

Thật ra Tư Lệ Đình cũng đói bụng, thấy Tô Cầm Khê ngủ say sưa ngủ say sưa nên cũng an tâm, ngồi một bên ăn cơm “Thơm quá…” Tô Cẩm Khê ngửi được mùi thơm của thức ăn nên tỉnh lại.

Nghe thấy giọng nói của cô, Tư Lệ Đình buông đôi đũa trong tay, lau miệng, bình tĩnh đến bên cạnh cô: “Dậy rồi sao, còn đau không?”
“Có vẻ không đau lắm, nhưng mà đói quá, bữa tối tôi chỉ ăn có hai chén.

” Tô Cẳm Khê đáng thương nhìn hộp thức ăn của anh.

Tư Lệ Đình nghĩ đến cảnh biệt thự của Đường Minh, trên bàn bày rất nhiều thức ăn, từ trong ra ngoài ngoài Tô Cẩm Khê ra thì không có người khác.

“Em nấu cơm cho Đường Minh?” Sắc mặt của anh có chút bất thường.

Tô Cẩm Khê không nhận ra sự nguy hiểm trong lời nói của anh, thành thật trả lời: “Ừm, đột nhiên dì đến thăm, tôi chỉ phối hợp một chút.

Hôm qua dì có việc đi trước, lúc đầu có chút đau, tôi không để ý lắm, quả nhiên là đau ruột thừa.


“Đường Minh đâu?” Tư Lệ Đình nghĩ đến dáng vẻ cô nấu cơm cho Đường Minh, tâm trạng có chút không thoải mái, mặc dù chỉ là diễn kịch.

“Bạch Tiểu Vũ xảy ra chuyện nên anh ấy đến gặp cô ấy.

” Tô Cẩm Khê trả lời với vẻ mặt bình thường.

“Em đau đến như vậy mà cậu ta vẫn bỏ mặc em à?” Tư Lệ Đình càng lúc càng tức giận, nếu không phải Tô Cẩm Khê gọi điện thoại cho anh thì trễ một chút đã xảy ra chuyện.

Cho dù Đường Minh và Tô Cẩm Khê chỉ là quan hê trên hợp đồng, cho dù là bạn thì anh ta cũng không nên thấy chết không cứu chứ.

“Anh ấy không biết tôi bị như vậy, Bạch Tiểu Vũ cũng xảy ra chuyện.

” Đối với chuyện của Đường Minh, Tô Cẩm Khê không có gì bất mãn.

Con ngươi Tư Lệ Đình sâu hút, móc trong túi ra một xấp chỉ phiếu, lấy bút ra ghi một con số.

“Đây là bốn nghìn vạn, em đưa nó cho Đường Minh, hai người cắt đứt hợp đồng đi.


Tô Cảm Khê không nhận tắm chỉ phiếu kia: “Không được.


“Sao lại không được?” Ánh mắt Tư Lệ Đình lạnh như băng nhìn cô, bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, Lâm Vận thấy vậy yên lặng rời đi.

“Thứ nhất là tôi không muốn tiền của chú.

Thứ hai, mặc dù tôi và anh ấy chỉ là quan hệ hợp đồng, nhưng giám đốc Đường đã giúp nhà họ Tô vào lúc khó khăn nhát.

Chuyện của chúng tôi cũng không công bố ra bên ngoài.

Già trẻ lớn bé trong nhà họ Đường cũng cho rằng tôi là vợ anh ấy, mới vài ngày thì ly hôn, anh ấy phải làm sao? Tôi không thể làm như vậy được.


Tô Cẩm Khê vốn là người cố chấp, cảm thấy nếu làm người thì không nên vô lương tâm như vậy.

“Em định đi theo cậu ta diễn cả đời à2”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play