Chương 305:

 

Lúc Cố Cẩm bị anh mắng bản trong lòng cô hơi tức giận, nghĩ đến một năm này chỉ để gặp lại anh sớm hơn cô đã phải trả giá lớn như nào.

 

Cô không có người đàn ông nào khác ngoài anh, mắt công cô nhớ thương anh, vậy mà anh lại dám nói cô bản.

 

Cố Cảm nóng lòng muốn tháo mặt nạ ra, để anh nhìn kỹ, nhưng sau khi nghĩ lại, Tư Lệ Đình không biệt bây giờ cô đã quay lại.

 

Anh từ chối động vào mình để giữ lòng trung thành với Tô Cẩm Khê, Cố Cẩm cảm thầy cảm giác này hơi kỳ lạ, cô lại tự ghen với mình.

 

Thật hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt như thế này của chú ba, Cố Cẩm nhanh chóng quay lại gương mặt mỉm cười.

 

TIỨ thiếu, hình như anh đã quên một chuyện, người đưa em lên xe là anh, bây giờ lại chán ghét em bản, đây là đạo lý gì?”

 

“Trước đó tôi không biết cô là một người phụ nữ ngả ngớn như vậy.”

 

“Ò, em ngả ngớn? Mỗi ngày Tư thiếu đều đến hộp đêm, lúc nào cũng có những cô gái nóng bỏng vây quanh mọi lúc, mọi nơi. Như vậy mà anh nói em ngả ngớn?

 

Anh là người nắm tay em, lôi kéo em rời đi cũng là anh, – không cho em hát cho người khác nghe cũng là anh.

 

Tư thiếu, em cũng không phải bóng cao su, lúc anh vui thì anh chơi em, không vui thì lại đá em.”

 

Câu hỏi của người phụ nữ khiến Tư Lệ Đình chột dạ không thể giải thích được. Tại sao anh có thẻ thờ ơ với bất kỳ người phụ nữ nào? Sao đến lượt cô ấy lại thay đổi?

 

“Vậy cô muốn như nào?”

 

Ngón tay của Cố Cẩm ám muội di chuyền trên ngực anh: “Em muốn… anh.”

 

Cô ngắng đầu lên hôn lên bờ môi quen thuộc, người đã hôn cô rất nhiều lần, đôi môi sẽ nói lời chúc ngủ ngon với cô.

 

Bốn cánh môi kề sát vào nhau, Cố Cẩm cảm tháy mọi cố gắng trong năm qua đều đáng giá.

 

Hình ảnh hai người chia xa vẫn còn rõ nét, cô nhớ từng câu nói Tư Lệ Đình nói với cô khi anh mặc đồ bệnh nhân.

 

“Tô Tô, yêu một người là phải tôn trọng cô ấy, cho dù anh không nỡ để em đi, nhưng anh vẫn ủng hộ quyết định của em.

 

Chỉ cần em còn sống, đó là món quà lớn nhất đối với anh.”

 

“Tô Tô, anh chỉ có một yêu cầu.”

 

“Chăm sóc bản thân thật tốt.”

 

“Tô Tô, đừng để anh đợi lâu!”

 

Chú ba, Tô Tô của anh về rồi.

 

Vốn Cố Cẩm chỉ muốn trêu chọc anh, nhưng khi cô hôn anh, tắt cả những kỷ niệm hiện về trong tâm trí. ( Khi Tư Lệ Đình bị cô hôn, máu trong toàn thân anh đông lại tại chỗ, một… một cảm giác thật quen thuộc.

 

Tô Tô, cô ấy sẽ là Tô Tô sao?

 

Cố Cẩm làm nụ hôn sâu hơn một chút. Vốn là hai người yêu nhau, chỉ một nụ hôn cũng đủ để một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.

 

Chờ hôn xong một nụ hôn, Tư Lệ Đình thở dốc, nhịp tim đập nhanh hỏi: “Tô Tô, là em về rồi phải không?”

 

Cảm giác khi hôn cô ấy rõ ràng giống với Tô Cảm Khê, chỉ khác là Tô Cảm Khê sẽ không chủ động như vậy.

 

Anh có thể cảm thầy nụ hôn vừa rồi là tình cảm chứ không phải là trêu chọc thuần túy, anh càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt anh là Tô Cẩm Khê.

 

Có Cẩm cười khúc khích, nhảy từ ghế sau sang ghế lái: “Ngồi im.”

 

Cô trực tiếp khởi động xe, nhưng Tư Lệ Đình không biết cô muốn đi đâu.

 

“Đi đâu?”

 

“Nhà em, em đã nói muốn biết em là ai thì ở với em một: đêm.”

 

Cố Cẩm không muốn thừa nhận nụ hôn với Tư Lệ Đình vừa rồi khiến cô có cảm giác.

 

Tư Lệ Đình nhìn chằm chằm vào sau đầu cô, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này khiến anh không thể hiểu được.

 

Người phụ nữ trước mặt anh rất bí ẳn, ngay cả anh cũng không thể chắc chắn cô ấy là ai.

 

Hai người hai suy nghĩ khác nhau, phóng xe trở về biệt thự.

 

Đứng ở trước cửa, Cố Cẩm đưa tay về phía anh: “Đưa tay cho em.”

 

Tư Lệ Đình ngoan ngoãn đặt tay lên lòng bàn tay cô, nào ngờ cô đã nhập vân tay của mình.

 

Rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì? Lẽ nào cô ấy thật sự là Tô Tô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play