Tô Cẩm Khê hung hăng lao về phía Cố Nam Thương, mặc dù lúc trước Cố Nam Thương đã ôm Tô Cẩm Khê máy lần, nhưng chưa bao giờ ôm một cách mãnh liệt như vậy.
“Cẩm nhi, em mau nói đi, em thế này anh có chút hoảng, rốt cuộc phải hay không?” Trong lòng Cố Nam Thương cũng bối rối.
“Anh, anh là anh trai của em!” Tô Cẩm Khê khóc không thành tiếng, “Cuối cùng em cũng có người thân, cuối cùng em cũng có người thân!”
“Cẩm nhi, em thực sự là Cẩm nhi của anh?” Cố Nam Thương kích động giọng nói cũng run rầy.
Nếu không phải ở trong xe, anh nhất định đã ôm Tô Cẩm Khê xoay một vòng.
“Thương Hải, không, em nên gọi anh là anh Nam Thương.
Đây là kết quả xét nghiệm, giấy trắng mực đen được viết rõ ràng.

Độ trùng khớp của chúng ta cao đến 80%.

Nếu không phải là họ hàng thân thích thì làm sao chúng ta có thể có mức độ phù hợp cao như vậy.”

“Cẩm nhi, cuối cùng anh cũng tìm được em, trời ơi, em thật sự là em ruột của anh, tại sao anh lại cảm thấy tất cả những chuyện này là không chân thực?
Anh vẫn đang nghĩ nên đi đâu tìm em, vết bớt ở eo của em rất khó tìm, may mà ông trời có mắt, anh thật sự tìm được em rồi.”
Có Nam Thương cũng ôm Tô Cẩm Khê rất chặt, “Trước đây không hiểu sao anh có chút thân thuộc với em, khi thấy em bị thương, anh muốn bảo vệ em.
Hóa ra không phải vì tình yêu mà là vì tình cảm gia đình, dẫu có ngăn cách ngàn núi sông vẫn có một sợi dây vô hình kéo chúng ta lại gần nhau hơn.
Xin lỗi Cẩm nhi, em đã chịu khổ ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, anh đã không tìm được em sớm hơn.”
Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thêm một người anh.

Bây giờ gặp được anh, em cảm thấy đây là may mắn lớn nhất mà thượng đề đã ban cho em.”
“Cẩm nhi, nếu ông cụ biết đã tìm được em nhất định ông ấy sẽ rất vui.

Đi, chúng ta về nhà ngay lập tức.”
“Chờ đã, anh Nam Thương, chú ba thế nào rồi?”
“Xem trí nhớ của anh này, một khi vui vẻ là quên hét mọi chuyện.

Lúc Tư Lệ Đình biết em chết, suýt chút nữa anh ta đã chết theo em.”
“Cái gìI!! Ai nói với anh ấy là em đã chết?” Tô Cảm Khê kích động giữ chặt vạt áo của Cố Nam Thương.
“Xin lỗi Cẩm nhi, là anh nói, đội trục vớt chắc chắn sẽ với được xe của chúng ta.
Đến lúc đó bọn họ biết anh cũng rơi xuống biển, nếu anh xuất hiện người đó sẽ biết tin tức em vẫn còn sống.
Tư Lệ Đình và em yêu nhau sâu đậm, nếu anh không nhằm thì bây giờ đã có người theo dõi sát sao từng cử chỉ của anh ta.
Cẩm nhị, là em nói tạm thời không nên xuất hiện, để làm cho vở kịch này trở nên chân thật hơn, cái chết của em chính là chìa khóa!

Anh đã nghĩ xong rồi, đợi ngày mai anh sẽ cử người đi tìm một xác chết nữ, rồi giả vờ vớt lên từ biển, khẳng định đó là xác của em.
Chỉ cần em chết, tạm thời sẽ bình an vô sự.” Cố Nam Thương nghiêm mặt nói.
“Nhưng chú ba sẽ buồn, em không muốn anh ấy buồn.”
“Anh biết, anh đều biết cả, chuyện này cũng là vì tốt cho em, hơn nữa chuyện Tư Lệ Đình xảy ra tai nạn còn chưa tra rõ, lỡ có người cố tình làm vậy thì sao?
Nếu kẻ đó dám ra tay sát hại, có thể tháy rằng không có gì là không thể làm được, Cẩm nhi, vì sự an toàn của em, mong em tha thứ cho anh, anh không thể không làm như vậy.”
Tô Cẩm Khê rơi lệ, “Em biết đây là sự thật, bên chú ba phải làm sao?”
“Anh lấy lý do báo thù cho em thuyết phục anh ta, tạm thời anh ta sẽ không tìm chết.

Em yên tâm, anh sẽ ổn định anh ta.” “Anh Nam Thương, em muốn gặp chú ba, được không?” Tô Cảm Khê cầu xin nhìn Cố Nam Thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm Khê tràn đầy nước mắt, nhìn thấy bộ dạng đáng thương hề hề của cô Cố Nam Thương cảm thấy thương tiếc.
“Không phải là anh không cho em gặp anh ta.

Cẩm nhị, em cũng đã tháy tình hình hiện tại rồi đấy.

Chúng ta không có manh mối gì về người đứng sau màn này.

Cho dù bây giờ em hòa hợp với anh ta, cũng không có gì đảm bảo sau này em sẽ không gặp phải nguy hiểm, người này tâm địa độc ác, anh không muốn em mạo hiểm.”
“Anh Nam Thương, vậy em sẽ không nói mình vẫn còn sống, em chỉ đứng từ xa nhìn chú ba thôi, tuyệt đối không gặp mặt anh ấy đâu.”
Ai có thể từ chối yêu cầu của Tô Cẩm Khê? Hơn nữa, Cố Nam Thương còn là anh trai của Tô Cẩm Khê.
“Thế này đi, anh đến bệnh viện kiểm tra một chút trước, xem xem có gì bất thường không, đợi trời tối em cải trang thành y tá đến kiểm tra phòng bệnh.”
Tô Cẩm Khê lập tức gật đầu như gà mỏ thóc, “Được ạ được ạ, cứ như vậy đi, em nghe lời anh trai.”
Cố Nam Thương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, “Cẩm nhi, anh cũng không muốn làm điều này, nhưng không có cách nào khác, em có thể hiểu cho anh không?”
“Ừm, em biết, tắt cả những chuyện này em sẽ không trách anh đâu, muốn trách thì phải trách kẻ ẩn náu phía sau màn.”
“Anh sẽ tạm thời thuyết phục Tư Lệ Đình ngăn anh ta làm những điều ngu ngốc.”
“Cảm ơn anh Nam Thương.”
Đến lúc này Tô Cẩm Khê mới biết cảm giác được người khác yêu thương là như thế nào, cô im lặng chờ trời tối, lúc bệnh viện vắng lặng nhát là vào ban đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play