Bây giờ anh còn chưa cưới cô ta, cô ta đã ra tay tàn nhẫn với em như vậy, nếu như sau này anh cưới cô ta, em và anh còn có thể ở bên nhau không?”
Bạch Tiểu Vũ cố ý tỏ ra yếu đuối, vì như vậy có thể tranh thủ chiếm được thiện cảm của đàn ông.

“Tiểu Vũ em đừng lo, anh nhất định sẽ không cưới Tô Mộng là vì thích cô ta, cũng sẽ không yêu cô ta.


“Minh, sau này chúng ta còn có thể như trước không?”
Đường Minh nhẫn nhịn không nói cho cô ta biết sự thật, đã lâu rất nhiều chuyện đã không thể quay lại như trước.

“Tiểu Vũ, trước tiên em nghỉ ngơi thật tốt đã, không còn sớm nữa.


“Minh, em muốn anh ngủ cùng em.

” Bạch Tiểu Vũ làm nũng nói.

“Được, anh ngủ cùng em.


Bạch Tiểu Vũ ôm chặt Đường Minh, không biết tại sao cô ta lại có cảm giác, rõ ràng Đường Minh đang ở bên cạnh cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy mình cách anh thật xa.

Cô ta suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra được giải pháp nào, giống như vấn đề không phải ở Tô Mộng mà là ở Đường Minh.

Sau khi trời sáng, cả nhà Tô Mộng vội vàng đến bệnh viện, trải qua sự dạy bảo của mẹ Tô Tô Mộng đã che giấu tính tình của mình lại.

Cô ta bước vào, nhìn thấy hai người ngủ chung giường, thiếu chút nữa cô ta đã trở mặt.

May mà mẹ Tô đã nắm lấy tay cô ta nói: “Mộng nhi, đừng quên những gì trước đó con đã hứa với mẹ!”
Tô Mộng kìm nén lửa giận trong lòng, cô ta đã sai một lần rồi, không thể sai lần nữa.

Khó khăn lắm mới để Đường Minh kết hôn với cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Cô Bạch, xin lỗi cô về chuyện hôm qua.


Bạch Tiểu Vũ giả vờ sợ hãi trốn vào trong vòng tay của Đường Minh, “Minh.


“Không sao, anh ở đây, cô ta sẽ không dám làm tổn thương em.

” Hiển nhiên Đường Minh không để Tô Mộng vào mắt.

Hôm qua đến nhà họ Tô, mẹ Tô lại nhắc tới tiền quà cưới, rõ ràng người nhà họ Tô đã coi anh ta là cái máy rút tiền.

Cho nên cho dù bây giờ Tô Mộng nhìn thấy Đường Minh và Bạch Tiểu Vũ ngủ chung giường, cô ta vẫn phải duy trì vẻ mặt tươi cười.

Tô Mộng đặt giỏ trái cây sang một bên, “Cô Bạch, cô không sao chứ?”
“Nhờ phúc của cô, suýt nữa tôi đã bị chấn động não.


Bạch Tiểu Vũ châm chọc nói.

“Tôi không cố ý, cô Bạch đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi.

Tối qua tôi áy náy cả đêm, cô xem mới sáng sớm tôi đã vội tới xin lỗi cô.


Tô Mộng khác một trời một vực với ngày hôm qua, sự thay đổi này khiến Bạch Tiểu Vũ cảm thấy kỳ lạ, đồng thời cũng cảm thầy khó giải quyết hơn.

“Cô Tô, cô xem cô xuất thân cao quý, muốn tìm người đàn ông ưu tú như nào mà chẳng được, coi như tôi cầu xin cô, cô buông tha cho Minh được không?”
Tô Mộng cũng đáng thương nói: “Cô Bạch, không phải tôi muốn ở bên Minh mà là tôi đã có con của Minh rồi.

Không lẽ cô muốn nhìn thấy tôi sinh đưa bé ra mà không có ba sao? Coi như tôi cầu xin cô, cô rời xa anh ấy đi.

Tôi biết cô và Minh đã có mối quan hệ sâu đậm máy năm, nhưng nhiều năm như vậy cô cũng không cho anh ấy một đứa con.

Nếu cô thực sự yêu Minh, thì cô nên rời xa Minh, cho tôi và đứa bé một con đường đi.


Hôm qua mẹ Tô đã phân tích động cơ của Bạch Tiểu Vũ cho cô ta nghe, Tô Mộng cũng biết mình không thể tức giận nữa, càng tức giận, cô ta sẽ càng giúp Bạch Tiểu Vũ.

Cô ta có đứa bé? Lúc này Bạch Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trong đầu nỗ ầm ầm.

Bạch Tiểu Vũ máy móc nhìn về phía Đường Minh, “Minh, những gì cô ta nói là thật? Hai người…”
“Xin lỗi Tiểu Vũ, anh và cô ta chỉ là ngoài ý muốn.

” Chuyện đứa bé Đường Minh cũng không biết thật hay giả, nhưng anh ta xảy ra quan hệ với Tô Mộng là thật.

“Minh, sao anh có thể đối xử với em như thế, sao anh có thể!!!” Bạch Tiểu Vũ nhào vào lồng ngực của Đường Minh, đánh tới tấp.

Tô Mộng khẽ nhéch khóe miệng, mẹ cô ta nói đúng, Bạch Tiểu Vũ không thể mang thai, dùng đưa bé tới kích thích cô ta là cách tốt nhát.

“Tiểu Vũ, xảy ra chuyện là có lý do, anh cũng không muốn như thế này.


“Cô Bạch, cô xem cô xinh đẹp như vậy, sau này tìm người đàn ông nào mà chẳng được?

Minh đã quyết định kết hôn với tôi, ngay cả truyền thông cũng đã công bố điều đó, bây giờ cũng không còn đường hồi hận.

Coi như tôi cầu xin cô, cô tác thành cho một nhà chúng tôi đi, nhất định cô sẽ nhận được hồi báo.

” Tô Mộng thừa thắng xông lên.

Bạch Tiểu Vũ cười nhạo một tiếng, cô ta nhìn Đường Minh bằng ánh mắt buông lỏng.

“Một nhà các người, Minh, đối với anh những năm qua em tính là cái gì?”
“Tô Mộng, cô ít nói hai câu đi!” Đường Minh khó chịu liếc Tô Mộng.

Tô Mộng tỏ vẻ xin lỗi, “Cô Bạch, thực xin lỗi, tôi không có ý chọc tức cô, chỉ là tôi quá thích Minh.

Tôi đã tìm giúp cô hai hộ sĩ, cô có dặn dò gì thì có thể tìm hộ sĩ giúp.

Công ty của Minh rất bận, cô không thể để anh ấy ở cùng cô mọi lúc được, yêu một người đàn ông không phải là để anh ấy đặt sự nghiệp lên hàng đầu sao?”
Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ rất xấu, bị Tô Mộng thắng được một nước cờ, Tô Mộng bắt được con át chủ bài là đứa bé!
Đường Minh bị kẹt giữa hai người phụ nữ anh ta cảm thấy thật sự rất khó chịu, những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây khiến anh ta mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play