*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trời mưa to suốt đêm không ngớt, trời vừa sáng
Tư Lệ Đình liền thức dậy, thấy mình và Tô Cẩm Khê đang ngủ trên ghế sô pha.
Anh nhớ rõ đêm qua anh bề Tô Cẩm Khê về phòng ngủ.
Xuất hiện ở chỗ này thì chỉ có một lý do, tối qua anh lại phát bệnh.
Anh chỉ có một chút ấn tượng về những gì đã xảy ra đêm qua, hình như anh cầm dao đuỏi theo Tô Cẩm Khê.
May mà Tô Cẩm Khê không bị thương, Tư Lệ Đình quấn Tô Cẩm Khê trong chăn, cẩn thận bề cô về phòng.
Vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đường Minh, hiển nhiên anh ta có chuyện muốn nói.
Hai người ngầm hiểu ý nhau đi xuống lầu, “Chú ba, chú còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”
“Nhớ một chút.”
“Chú ba, suýt chút nữa chú đã dùng dao đâm Cẩm Khê.”
Nghĩ đến cảnh tượng này Đường Minh cảm thấy có chút sợ hãi.
Nếu sau đó không thuyết phục được Tư Lệ Đình, hậu quả sẽ không ngờ tới.
“Cậu đều nhìn thấy cả?”
Chuyện như vậy không phải là vinh quang, anh cũng không muốn cho người khác biết.
“Ừm, để chuyện này sang một bên đã, chú ba, tối qua từ trong miệng chú tôi đã biết một bí lớn.”
“Bí mật gì?” Trực giác của Tư Lệ Đình cho biết đó không phải chuyện tốt, nếu không cậu ta sẽ không có biểu hiện nghiêm túc như vậy.
“Chú ba, chú có biết chú nói gì không, ba chú mắt lam tóc vàng.”
Bản thân Tư Lệ Đình cũng rất kinh ngạc, “Thật sự là tôi nói?”
“Đúng vậy, néu theo như lời chú nói thì ông nội không phải là ba ruột của chú, chú ba, chú còn nhớ ngày hôm qua tôi đã nói gì với chú không?
Nếu chú không phải là con trai của ông nội, ông ấy đã nói ai cũng có thể ở bên Tô Cẩm Khê, nhưng chỉ mình chú là không thể.

Chẳng lẽ chú và Cảm Khê có thẻ là…”
Người thông minh không cần phải nói ra tất cả mọi thứ, Tư Lệ Đình đã nghĩ đến điều này.
“Tôi còn nói gì nữa?”
“Chú nói chú có dì nhỏ, cô ta hành hạ chú, đánh đập chú, chú ba, chú thật sự không nhớ gì về quá khứ của mình?”
Tư Lệ Đình lắc đầu, “Không nhớ, thậm chí tôi cũng không nhớ rõ những gì đã xảy ra đêm qua.”
“Chú ba, theo như tôi biết thì ba của Tô Cảm Khê đã từng có hai người chị sinh đôi, điều này càng phù hợp với những gì chú nói tối qua.
Nếu mẹ chú là người nhà họ Tô, thì chú và Cảm Khê không thể ở bên nhau, chú là anh họ của cô ấy!”
Tin tức này như sắm nỗ trên trời, đêm qua bọn họ đã cùng nhau xem một bộ phim truyền hình máu chó, nam chính và nữ chính là anh em đã thất lạc nhiều năm.
Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy với họ, Tư Lệ Đình hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Chuyện này sẽ không phải là thật đâu, ông trời không thể làm như thế với chúng tôi!”
“Chú ba, bây giờ chúng ta không có bằng chứng, chỉ có thể đoán.

Tôi muốn hỏi chú, néu chú thật sự là anh em họ với cô ấy, chú sẽ buông tay Cảm Khê sao2”
“Không có khả năng! Tuyệt đối tôi sẽ không buông tay Cảm Khê, cùng lắm là đời này chúng tôi không muốn có con!”
Từ Lệ Đình đã sớm nhận định Tô Cẩm Khê, ngoài cô ra anh sẽ không ở bên người phụ nữ khác.
“Chú ba, để hai người yêu nhau không có con.

Đây không phải là một loại cực hình sao?”
“Thà không có con còn hơn là tôi mắt cô ấy.

Đây là kết quả tồi tệ nhất của chuyện này.

Hiện tại đây chỉ là suy đoán của chúng ta, không ai biết sự thật.”
“Xem ra chân tướng thật sự chỉ ông nội biết, chú có thể quay lại nhà họ Đường hỏi ông ấy.”
Tư Lệ Đình liếc nhìn cơn mưa nặng hạt vẫn chưa tạnh bên ngoài, “Bây giờ tôi sẽ quay lại nhà họ Đường luôn, Cẩm Khê có hỏi thì nói tôi có chuyện phải làm.”
“Ừ”
Tư Lệ Đình trở về phòng thay một bộ quần áo, Tô Cẩm Khê bị âm thanh đó đánh thức, “Chú ba, anh dậy rồi à?”
“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát nữa đi.” Tư Lệ Đình an ủi Tô Cẩm Khê, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
“Vâng.” Tô Cẩm Khê không nghỉ ngờ gì tiếp tục ngủ.
Tư Lệ Đình lái xe về nhà họ Đường, đúng lúc ông cụ Đường đang pha tra phía sau sân.
Nấu nước trà, màn sương trắng nhàn nhạt bay lên hòa cùng những hạt mưa rơi từ góc hiên.
Đó là một cảnh tượng nhàn nhã, nhưng trong đôi mắt vẫn đục của ông cụ lại hiện lên một tia hiu quạnh, cô đơn.
Quản gia đến báo: “Cậu Đình quay về rồi.”
Trong mắt ông cụ có nhiều ánh sáng hơn, Tư Lệ Đình không che ô, thân thể màn theo đầy hơi nước bước vào.
“Tôi tới đây là muốn hỏi ba một chuyện.” Tư Lệ Đình nói thẳng, không quanh co lòng vòng.
“Chuyện gì?”
“Thân thế của tôi, ba không phải ba tôi, ba mẹ tôi là ai2”

Sắc mặt Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Là tôi tự nhớ ra, mẹ tôi đã từng nói, ba tôi có mắt lam tóc vàng.”
“Con còn nhớ gì nữa không?” Ông cụ tiếp tục hỏi.
“Tôi còn có một người dì nhỏ, dì ta bạo hành tôi, rốt cuộc tôi và Cảm Khê có quan hệ gì?” Tư Lệ Đình kể cho ông ấy nghe tất cả những gì Đường Minh đã nói với anh.
“Nếu con đã nhớ ra chuyện này, thì ba sẽ nói cho con biết, mẹ con là Tô Nhan cô cả nhà họ Tô, bà ấy có một người em sinh đôi là Tô Hè.
Quả thực con không phải con trai ruột của ba, xét về bối phận thì con là anh họ của Tô Cẩm Khê.

Đây là lý do mà ba luôn cắm hai con ở bên nhau.”
Vốn Tư Lệ Đình muốn nghe một số ngoại lệ từ miệng ông, nhưng những gì anh nghe được lại là chứng minh, tâm trạng của anh rất phức tạp.
Ngay cả khi đã sớm tính ra điều tồi tệ nhất, thì vào lúc này, nó vẫn như một tiếng sét.
“Tô Tô là em họ của tôi?” Tư Lệ Đình cười bất lực.
“Đúng vậy, cho dù không phải em ruột, nhưng hai con cũng là họ hàng gần, Đình nhi, ba làm như vậy là muốn tốt cho con, con và con bé chia tay đi.”
“Không thẻ! Tôi yêu cô ấy, bắt kể cô ấy là ai, tôi đều muốn ở bên cô ấy.
Sở dĩ không cho phép họ hàng gần kết hôn là vì sợ đứa con sinh ra sẽ bị khiếm khuyết, tôi và cô ấy không có con là đủ.”
“Đình nhi, sao con phải khổ như vậy làm gì, trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, hà cớ gì con nhất thiết phải ở bên con bé?”
“Mặc kệ cô áy là ai, có thân phận gì, tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy.”
“Haiz..” Ông cụ thở dài nặng nề, nếu bản thân nó đã quyết định không cần con, có quyết tâm như vậy thì ông còn có thể làm được gì?
“Hôm nay tôi đến đây là muốn biết rõ thân thế của tôi, mẹ tôi là người nhà họ Tô, vậy còn ba tôi thì sao? Còn dì nhỏ.
sinh đôi kia là như thế nào?
Tại sao ba chưa từng nói cho tôi biết thân thế của tôi, có lẽ mẹ tôi cũng không mắt trong vụ tai nạn xe đúng không?”
“Tại sao ba không nói cho con biết là vì ba không muốn con nhớ lại những ký ức tồi tệ của con, con quên mới là chuyện tốt.”
Thì ra ông cụ vẫn luôn muốn tốt cho anh, mỗi đêm mưa gió sắm chớp anh sẽ làm những chuyện không tưởng.
Trong những năm qua, ông đã tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý trong và ngoài nước nhưng không có tác dụng gì, điều đó cho thấy nỗi đau đó đã ảnh hưởng đến anh sâu sắc như thế nào.
“Rốt cuộc trước 5 tuổi đã xảy ra chuyện gì, cho đến bây giờ ba còn không định nói cho tôi biết sao?
Ba tôi là ai, ba và mẹ tôi có quan hệ gì? Mẹ tôi thật sự đã chết rồi sao…”
Trong đầu anh có rất nhiều câu hỏi, ông cụ có thể hiểu được tâm trạng của anh.
“Con yên tâm, chuyện đã đến nước này ba sẽ không giấu giếm con chuyện gì nữa, ba sẽ nói cho con biết tất cả những gì ba biết.
Bắt đầu từ quan hệ giữa ba và mẹ con trước, thực ra ba và bà ấy cũng không có tình yêu nam nữ gì, nhưng nếu thật sự muốn nhận định quan hệ của ba và bà ấy thì ba là thầy giáo của bà ấy.
Hồi đó, ba là giáo sư ngoại ngữ của trường Đại học Kinh tế Tài chính, mẹ con là một cô gái rất thông minh, ba rất xem trọng bà ấy, cảm tháy tiền đồ của bà ấy rất vô lượng.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi bà ấy ra nước ngoài, khi ba gặp lại bà ấy thì bà ấy đã có con rồi.”
“Ba nói mẹ tôi trở về Trung Quốc một mình, còn ba tôi thì sao?”

“Ba không biết ba của con là ai, bà ấy chưa từng nhắc tới, đối với chuyện của ba con bà ấy rất kín tiếng.”
Tư Lệ Đình nghĩ cũng không nghĩ tới thân thế của anh lại như thế này, sau khi mẹ anh ra nước ngoài đã xảy ra chuyện gì.
“Vậy còn chuyện của dì nhỏ là như nào?”
“Thật ra, ba cũng không rõ mối quan hệ giữa mẹ con và dì nhỏ con.

Năm đó mẹ con chưa chồng đã mang bầu, nhà họ Tô cũng chưa xuống dóc.
Những chuyện này là điều kiêng ky nhất của những nhà danh môn vọng tộc, ông ngoại con bảo mẹ con phá thai, sau đó gả cho người khác.
Mẹ của con không chịu nghe theo, bị đuổi khỏi nhà họ Tô, trong thời gian đó, bà ấy đã sinh ra con.
Còn về lý do tại sao dì nhỏ của con lại nhốt con, ngược đãi con thì ba không rõ lắm, ba chỉ biết lúc đó dì nhỏ của con đã hành hạ con, để lại cho con một bóng ma tâm lý sâu sắc.”
“Còn mẹ thì sao?”
“Năm đó ba nhận được điện thoại của mẹ con, bà ấy giao con cho ba, nếu giao cho nhà họ Tô thì sẽ không ai nhận ra con.
Bà ấy đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần thấy không còn lựa chọn nào khác, đành đi tìm ba, ba suy nghĩ thật lâu rồi đến đó.
Lúc ba vội vàng đến đó, nhà con đã xảy ra vụ cháy lớn, con đang ngồi ở cửa, có lẽ mẹ và dì nhỏ của con đã bị thiêu chết trong đám cháy.
Trong điện thoại bà ấy không hề nhắc tới mâu thuẫn giữa hai người họ, chỉ bảo ba chăm sóc dạy dỗ con nên người.
Vì vậy, cho đến bây giờ, ba vẫn không biết ba của con là ai, ngọn lửa kia bắt đầu cháy như thế nào.

Bà ấy nói qua điện thoại rằng không nên quan tâm đến những thứ khác.
Sau này chuyện này bị áp xuống, không ai biết nguyên nhân, cũng không nói ra chuyện con bị chịu đả kích lớn.
Ba đưa con tới bệnh viện kiểm tra, phát hiện trên người con toàn là sẹo, sau khi con tỉnh dậy thì quên mắt.
Ba nghĩ nếu mẹ con không nói cho con biết ba con là ai thì hẳn là bà ấy có lý do của mình, mà con đã bị hành hạ nhiều lần, quên chuyện đó là điều tốt.
Thấy con đáng thương, sau khi bình phục vết thương trong bệnh viện, ba đưa con về nhà họ Đường, nói con là con ngoài giá thú của ba.
Sợ con sẽ nhớ lại những quá khứ tồi tệ đó, ba đã nói dối con rằng mẹ con đã chết trong một tai nạn xe.
Đình nhi, mặc dù con không phải con ruột của ba, những năm qua ba cũng không đối xử tệ với con, ba cũng hy vọng con có thể sống tốt.
Kỳ vọng lớn nhất của mẹ con cũng như vậy, bà ấy muốn con sống vui vẻ, khỏe mạnh.” Mặc dù Tư Lệ Đình không biết toàn bộ sự thật, nhưng ít nhất anh đã biết mẹ mình là ai..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play