*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vừa nghe đến ghi hình, biểu cảm của Tô Cẩm Khê thay đổi, “Không, anh không thể ghi lại.”
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, Tư Lệ Đình ghé vào tai cô nói mập mờ: “Bảo bối, anh đang nói đến việc ghi lại cuộc sống thường ngày của em.

Em muốn ghi lại cái gì?”
Mặt Tô Cẩm Khê càng đỏ hơn, trong đầu cô vừa nghĩ tới mắấy chuyện lộn xộn.
Chú ba không đen tối nữa, sao bây giờ người suy nghĩ đen tối lại là cô!
“Khụ khụ, em, đương nhiên em muốn ghi lại khoảnh khắc hàng ngày, chuyện đó, anh xem máy bản hợp đồng này đi, em đi pha cà phê cho anh.”
Nhìn thấy bóng dáng Tô Cẩm Khê chạy trối chết, Tư Lệ Đình bật ra một tràng cười thoải mái hạnh phúc.
Tô Cảm Khê thở một hơi thật sâu, lại để chú ba chê cười rồi.
Cách thời gian thỏa thuận càng ngày càng gần, bên Đường Minh không có động tĩnh gì, nghe nói hai ngày nay anh ta không đi làm.
Ngày mai là thời hạn mà Tư Lệ Đình đưa ra, Đường Minh sẽ ngoan ngoãn phục tùng, hay anh ta sẽ cá chết lưới rách?
Cả buổi sáng, cô có chút bồn chồn không yên, bưng ly cà phê đi về phía Tư Lệ Đình, bởi vì hoảng hốt mà cô đá vào góc bàn suýt ngã.
Còn may Tư Lệ Đình tay nhanh bất lây tay cô, “Em không thoải mái à? Từ lúc thức dậy cảm xúc của em đã không tốt rôi.”
“Không sao, anh làm việc tiếp đi, em sẽ thu dọn.” Tô Cẩm Khê dùng giẻ thắm sạch cà phê trên thảm.
Không hiểu sao cô lại hoảng hốt như vậy, giống như điềm báo một cơn mưa gió sắp đến.
Tư Lệ Đình nhìn biểu tình hoảng loạn của cô, anh cau mày, hôm nay cô buồn chồn không yên, anh không có tâm trạng làm việc.
“Tô Tô, nếu mệt thì đi nghỉ một lát.”
“Không sao, em không mệt, thật sự không mệt.”
Điện thoại di động rung lên, là Đường Minh gọi, suýt chút nữa Tô Cẩm Khê đã ném ly cà phê trên tay xuống sàn.
“Là anh ta gọi.”

Tư Lệ Đình chỉ đáp lại một chữ: “Nghe.”
Lúc này Đường Minh gọi điện, có lẽ anh ta đã lựa chọn rồi, Tô Cẩm Khê hít sâu một hơi rồi mới trả lời điện thoại.
“Đường tổng, anh suy nghĩ xong rồi?”
“Cẩm Khê, đột nhiên anh rất muốn ăn đồ em nấu, em có thể qua đây được không.” Giọng nói của Đường Minh không lạnh nhạt như trước, có phần mát mát mà Tô Cẩm Khê chưa từng nghe qua.
“Chuyện ly hôn, anh…” Lúc này Tô Cẩm Khê chỉ quan tâm đến chuyện này.
Đường Minh bắt lực khoé môi hơi cong lên nói: “Cẩm Khê, chẳng lẽ em thật sự không có chút nào không nỡ sao?”
“Đường tổng, xin lỗi, lúc trước tôi đã nói rồi.”
“Nếu em đến nấu cho tôi một bữa cơm, tôi sẽ đồng ý ly hôn, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”
Đường Minh suy nghĩ suốt hai đêm, Tô Cẩm Khê quan trọng hơn hay nhà họ Đường quan trọng hơn.
Nếu Tô Cẩm Khê cũng thích anh ta, anh ta nhất định sẽ có gắng hết sức, cho dù kết quả có ra sao.
Vấn đề là Tô Cẩm Khê không hè thích anh ta, anh ta dốc toàn lực, cho dù trên danh nghĩa anh ta có được cô.
Điều mà cô ấy thực sự phải đối mặt là hàng ngày ở bên cạnh một người đàn ông khác, bản thân anh ta không thể dùng dây xích trói buộc cô lại.


‘Yêu cầu của Đường Minh cũng không quá đáng.
Nếu một bữa cơm đổi được tờ giấy ly hôn thì có gì sai?
Hơn nữa, chẳng phải Tiểu Trúc ở nhà của anh ta sao?
Nếu Đường Minh có bất kỳ thay đổi nào, Tiểu Trúc sẽ nhanh chóng thông báo cho anh.”
Tư Lệ Đình hừ lạnh: “Em còn chưa nấu cơm cho anh ăn, bây giờ lại chạy đi nấu cơm cho người khác.”
Thì ra là anh đang ghen, chú ba cũng có mặt trẻ con.

“Sau này ngày nào em cũng sẽ nấu cơm cho anh.

Như này là được rồi phải không?”
“Ngày nào cũng nấu anh làm sao nỡ, cuối tuần thôi.” Tư Lệ Đình bị Tô Cảm Khê dỗ dành dăm ba câu là mọi chuyện đều xong.
Kỳ thật trong lòng anh cũng có chút nghi hoặc, lỡ như Đường Minh chọn cá chết lưới rách thì sao.
Cho dù là vậy anh cũng sẽ không buông tay Tô Cảm Khê, nhưng tin đồn vớ vẫn, người bị hại là Tô Cẩm Khê.
Có thể biến việc lớn thành việc nhỏ, biến việc nhỏ thành việc nhỏ là một điều tồi tệ.
Huống hồ trên tay anh còn có nhược điểm của Đường Minh, Đường Minh cũng thật sự không dám làm gì.
“Vâng, vậy thì cuối tuần, em tan làm trước nhé.”
“Sau bữa tối anh sẽ tới đón em, em về nhà lại nấu cho anh.” Tư Lệ Đình nghiêm nghị nói.
Vẻ mặt Tư Lệ Đình nghiêm túc như vậy cô chỉ nhìn thấy khi anh đàm phán hợp đồng với người khác.
“Vâng vâng vâng, nghe theo anh hết.”
“Không cho cậu ta chạm vào một ngón tay của em.”
“Ừm, em biết rồi, em sẽ không để cho người khác đụng vào em.”
Trước khi để Tô Cảm Khê rời đi Tư Lệ Đình hôn cô thật sâu, Tô Cẩm Khê rời đi với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Trên thực tế, cô và Đường Minh đi con đường này, ngay từ đầu đã là diễn kịch, cho đến sau này không biết tại sao anh ta lại thực sự thích mình, thậm chí còn có giấy đăng ký kết hôn.
Vì chuyện cô và anh ta ly hôn mà khiến Tư Lệ Đình hồi hả chạy ngược chạy xuôi, Tô Cảm Khê than thở thế sự vô thường, cuối cùng mọi thứ lại trở về điểm ban đầu.
Chỉ là sau khi cô ly hôn với Đường Minh, cô thật sự có thể thuận lợi ở bên cạnh chú ba sao?
Bóng dáng của Hoa Tinh hiện lên trong đầu, Tô Cảm Khê thật sự không thể nhìn thấu tương lai.

Cô mua một số đồ ăn xách đến nhà của Đường Minh, Đường Minh mặc bộ quần áo ở nhà rất giản dị.
“Em đến rồi.”
“Ừ, Tiểu Trúc đâu?” Tô Cảm Khê nhìn vào nhà, không thầy bóng dáng Tiểu Trúc đâu.
“Hôm nay, anh chỉ muốn có em và anh.

Yên tâm, anh sẽ không đói khát đến mức làm gì em đâu.

Nếu anh thật sự muốn làm, anh sẽ không đợi đến hôm nay.”
Thấy tâm tư của mình bị bại lộ Tô Cẩm Khê có chút xấu hổ, cô đã từng trải qua những chuyện như vậy, bây giờ ngoài Tư Lệ Đình ra ai cô cũng đề phòng.
“Vậy tôi đi rửa rau trước.” Tô Cảm Khê đi vào bếp, Đường Minh theo cô vào.
“Anh giúp em.”
Có lẽ anh ta chỉ muốn có cơ hội làm thân với mình, Tô Cẩm Khê không từ chối, “Ừ, vậy anh gọt khoai tây đi, lát nữa làm cà ri.”
Đường Minh nhìn Tô Cảm Khê xếp đồ ăn đâu vào đấy, lẽ ra chuyện như này một thiên kim tiểu thư chân chính như cô không phải làm.
Đừng nói là Tô Mộng, ngay cả Bạch Tiểu Vũ cũng sẽ không làm những chuyện này.
“Nghe nói người nhà họ Tô đối xử với em rất tệ.

Sau khi rời xa anh, em có dự định gì? Làm sao giải thích với nhà họ Tô?”
“Không có gì phải giải thích cả, lúc trước đổi hạnh phúc của tôi để giúp bọn họ, sau này tôi mới biết bọn họ chỉ coi tôi như quân cờ lợi dụng tôi.
Người nhà như vậy không có cũng được, trước đây tôi chưa bao giờ trông cậy vào họ, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ dựa vào nhà họ Tô nữa.”
Đường Minh bắt gặp ánh mắt kiên định của cô, “So với lần đầu tiên nhìn thấy em giờ em đã thay đổi rất nhiều.”
“Là chú ba khiến tôi thay đổi, nếu không có anh áy, tôi sẽ mãi mãi là Tô Cảm Khê ngốc nghếch đó, sau này tôi sẽ chỉ sống vì bản thân tôi.”
“Anh nhớ lúc mới tới nhà họ Đường em rất sợ chú ta, tại sao bây giờ em lại không sợ chú ta nữa?”
Tô Cẩm Khê chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô và Đường Minh trò chuyện ôn hòa như vậy, có lẽ không thể làm người yêu thì làm bạn cũng được.

“Lúc đầu tôi thực sự sợ hãi, nhưng mỗi lần tôi bị thương hoặc bị bắt nạt, anh ấy lại xuất hiện rất tình cờ.
Dù là duyên số hay là ngẫu nhiên, dù biết điều này là sai trái nhưng tôi vẫn không chút do dự mà lựa chọn ở bên anh ấy.”
Đường Minh nhìn thấy khóe miệng cô nở nụ cười ngọt ngào, đó là nụ cười động lòng người của một người phụ nữ hạnh phúc.
“Cẩm Khê, nếu, anh nói nếu, mấy lần ở nhà họ Đường đó anh không bỏ em lại, lúc em đau ruột thừa, là anh đưa em đến bệnh viện.
Em sẽ thích anh chứ? Thậm chí là chỉ thích một chút?” Đôi mắt sau mắt kính của Đường Minh có vài phần căng thẳng.
Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Nếu như vậy, tôi không biết tôi sẽ thích chú ba hay không, nhưng tôi nhất định sẽ không thích anh Đường tổng.”
“Tại sao?” Đường Minh kích động nắm lấy cánh tay cô một lúc, nhận ra mình quá kích động, anh ta vội vàng buông tay ra, “Xin lỗi.”
“Bởi vì lúc đó người anh thích Bạch Tiểu Vũ, tôi sẽ chỉ tránh xa anh, sẽ không lại gần anh.”
Đường Minh cười bất lực: “Cho nên vận mệnh chú định hai ta không có duyên?”
“Có lẽ là vậy, Đường tổng, vậy tại sao anh lại thích tôi? Tôi nhớ rõ là anh thích cô Bạch.”
Không chỉ Tô Cẩm Khê mà tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, đây là lý do tại sao ngay cả Tư Lệ Đình cũng không ngờ Đường Minh lại thích Tô Cẩm Khê.
“Chuyện giữa anh và cô ấy rất dài, em muốn nghe không?” Đường Minh đẩy gọng kính.
Tô Cẩm Khê gật đầu, “Nếu Đường tổng không ngại, sau này chúng ta có thể trở thành bạn bè.

Kỳ thật, tôi cũng không muốn có thù oán với anh.”
Ngoại trừ lần trước Đường Minh đe doạ cô ở ngoài, trước kia trong lòng Tô Cẩm Khê anh ta cũng được coi là người tốt.
“Anh doạ em, cưỡng ép em lấy giấy đăng ký kết hôn, em không hận anh sao?”
“Nếu anh có thể ly hôn với tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh.” Tô Cẩm Khê cười rạng rỡ.
Nụ cười của cô khiến anh ta chói mắt, “Bây giờ anh đã hiểu tại sao chú ba lại thích em.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em thật sự rất tốt đẹp, đẹp đến mức có thể chặn hết bóng tối, khiến người ta không tự chủ được muốn đến gần em, để em chữa thương.
Đáng tiếc là anh không có phúc khí có được em, Cẩm Khê, được rồi, anh sẽ buông tay em…” Trong nháy mắt nhìn thấy cô mỉm cười Đường Minh đã quyết định, anh ta muốn bảo vệ nụ cười của cô, mà không phải là phá hủy nó..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play