Cô ấy là người phụ nữ của Tư Lệ Đình tôi Không có bắt kỳ thông tin liên hệ nào, thuyền viên chịu trách nhiệm về sự an toàn của mọi người, liên tục thực hiện các ám hiệu cấm hạ cánh, ai biết những người trên đó hoàn toàn không quan tâm.

“Phó thuyền trưởng không hay rồi, máy bay trực thăng chuẩn bị cưỡng chế hạ cánh.


Gió do trực thăng mang đến thổi bay tóc và quần áo của mọi người, nhiều người trên thuyền đều sợ họ đã gặp phải tên khủng bố nào đó.

Phó thuyền trưởng nhìn thấy thế cũng không biết làm cách nào, rõ ràng đối phương không quan tâm đến tính mạng của bọn họ, nhìn thấy người trên trực thăng vẫn tiếp tục hạ cánh.

“Tất cả trở về đi, những vị khách khác từng người tản ra, đừng ở trong khu vực nguy hiểm.

” Có Nam Thương nghe thấy động tĩnh liền vội vàng ra lệnh.

Mặc dù không biết ai đến, nhưng anh ấy cũng nên chịu trách nhiệm về sự an toàn của những người khác trên thuyền.

“Tất cả lui về sau, trở lại khu vực an toàn.


Ngay sau đó boong tàu sạch sẽ, trực thăng dừng ngay ngắn trên boong.

Cửa mở ra, đập vào mắt là một bóng người đàn ông với mái tóc vàng cùng với đôi mắt xanh.

Đôi mắt được cho là bầu trời trong sáng nay lại chứa đựng sự tức giận, như sắp đổ mưa.

Dù ở xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng từ người đàn ông này.

Người này là ai, gương mặt tuần tú như vậy, sao chưa từng nhìn thấy người này?
Cố Nam Thương đã gặp Tư Lệ Đình một lần, anh nghe thấy hình như Tô Cẩm Khê gọi anh ta là chú ba.

Đường Minh cũng hơi kinh ngạc, tại sao Tư Lệ Đình lại xuất hiện ở đây?
“Chú ba, sao chú lại ở đây?”
Tư Lệ Đình xuống khỏi máy bay trực thăng, mọi người có thể cảm thấy sự lạnh lẽo tức giận trên người đàn ông này, không ai dám đến gần anh.

“Tô Tô đâu?” Tư Lệ Đình túm cỗ áo Cố Nam Thương, anh ấy là người tổ chức bữa tiệc chắc chắn anh ấy biết Tô Cảm Khê đang ở đâu.

Nghe thấy Tư Lệ Đình xưng hô với Tô Cầm Khê như vậy Đường Minh kinh ngạc, lúc ở trong nhà họ Đường anh thường gọi cô là Tiểu Tô Tô.

Nhưng giọng điệu lúc đó rõ ràng là đang nói đùa, nhưng lúc này anh lại thân thiết gọi cô là Tô Tô.

“Chuyện này… tôi lập tức cho người đi tra.


Sau khi Cố Nam Thương biết Tô Cảm Khê đã kết hôn với Đường Minh, anh ấy đã cố giữ khoảng cách với Tô Cẩm Khê, cũng không chú ý cô đang ở đâu.

Nghĩ đến lần trước ở Mỹ, người đàn ông đó nhìn mình bằng ánh mắt tức giận.

Ánh mắt không giống một người trưởng bối nhìn tiểu bối, mà giống như sự ghen tuông giữa những người yêu nhau.

Cảm xúc này lẽ ra phải xuất hiện trên người Đường Minh chứ không phải ở chú ba mới đúng.

Trong lòng Đường Minh phức tạp hơn Cố Nam Thương, trước đây, anh ta cảm thấy giữa Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình có điều gì đó kỳ lạ.

Nhưng anh ta không thể nói ra kỳ lạ ở chỗ nào, nhìn thấy Tư Lệ Đình và Mễ Nhược cùng bước ra khỏi khách sạn, anh ta xua tan ý nghĩ kỳ lạ đó.

Lúc này, anh đột ngột xuất hiện ở đây, sắc mặt lạnh lùng hỏi Tô Cảm Khê đang ở đâu, loại cảm giác mạnh mẽ này khiến Đường Minh không vui.

Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn Đường Minh, “Cậu biết cô ấy ở đâu không?”
“Tối qua tôi không ở cùng với cô ấy, chú ba đặc biệt tới đây tìm Tô Cẩm Khê là có chuyện gì sao?” Đường Minh vẫn duy trì sự khiêm tốn của mình.

“Cô ta ở phòng sô 999.


Tô Mộng đã hỏi ra số phòng, thừa dịp mọi người ở đây, để mọi người nhìn thấy Tô Cẩm Khê là người phụ nữ d** đãng như nào, lần này là cơ hội tốt nhát.

Không có người đàn ông nào chấp nhận một người phụ nữ ghê tởm như vậy, cô ta không cần nói gì Đường Minh cũng sẽ chủ động ly hôn với Tô Cẩm Khê.

Tư Lệ Đình nhận được câu trả lời, anh nhanh chóng chạy về phía một phòng dành cho khách, Tô Tô, anh tới rồi, em kiên trì thêm một chút nhé.

Đường Minh và Cố Nam Thương nhìn nhau, tự hỏi tại sao người đàn ông đột nhiên từ trên trời rơi xuống này lại nóng lòng đi tìm Tô Cẩm Khê.

Hai người nhanh chóng đi theo, linh cảm xấu của Đường Minh càng tăng.

Cuối cùng Tư Lệ Đình cũng tìm thấy phòng số 999.

Cửa bị khóa từ bên trong, anh gõ cửa nhưng không ai trả lời.

Cố Nam Thương cũng bắt đầu nhận ra có chuyện không ổn, “Trực tiếp phá cửa.


Không đợi anh ấy nói xong, Tư Lệ Đình đã đá mạnh vào cánh cửa, sau một tiếng vang lớn, cánh cửa mở ra.

Ba người nhìn thấy một bức tranh chấn động, Tô Cẩm Khê dựa vào tường.

Chiếc váy dạ hội màu trắng nguyên bản bị vấy máu, giống như hoa mận rơi trên tuyết.

Tô Cẩm Khê giống như một con búp bê vải bị ném vào tường, bên cạnh có một con dao găm đẫm máu cắm trên tắm thảm.

Xung quanh cô có rất nhiều máu đã khô, trong hình ảnh đẹp này lộ ra một dấu vết tàn bạo.

Đầu cô rũ xuống, không rõ sống chết.

“Tô Tô!”
Mặc dù đã biết chuyện qua tin nhắn nhưng khi Tư Lệ Đình tận mắt nhìn thấy hình ảnh này đồng tử của anh đột nhiên mở to.

Đường Minh và Cố Nam Thương cũng sững sờ, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
“Cô Tô.


“Cẩm Khê!!!”
Tâm trạng lúc này của Tư Lệ Đình có thể nói là cảm xúc lẫn lộn, hoang mang lo sợ, đủ loại cảm xúc đan xen.

Rõ ràng là từ cửa đến bên Tô Cẩm Khê không có bao nhiêu khoảng cách, nhưng anh cảm thấy rất dài.

Cả ba người họ đều lao về phía Tô Cảm Khê, người vẫn luôn bắt động giống như nghe thấy giọng nói của Tư Lệ Đình từ từ tỉnh lại.

Đầu nhỏ từ từ ngẳng lên, Tư Lệ Đình nhìn thấy gương mặt nhỏ bé tái nhợt của Tô Cảm Khê vẫn còn vương vài giọt máu.

Cô chớp mắt, xác nhận người trước mặt mình là Tư Lệ Đình.

“Chú ba, là anh sao?” Cô yếu ót nói.

Tư Lệ Đình đã đến trước mặt cô, nhìn thấy trên người cô có rất nhiều vết thương.

Vốn dĩ anh muốn ôm cô thật chặt nhưng lại sợ mình sẽ làm cô đau.

Giờ phút này Tô Cẩm Khê khinh bạc nhẹ như một chiếc lông chim, rất nhẹ.

“Tô Tô, xin lỗi, anh đến muộn.

” Tư Lệ Đình không tự chủ được toàn thân run lên.

Gương mặt nhỏ nhắn tỉnh xảo kia nhếch lên một nụ cười tự hào, “Không, chú ba không đến muộn, cuối cùng em cũng đợi được đến lúc chú ba tới, em… không cho ai động vào em cả.


Nụ cười dần dần biến mát, cuối cùng Tô Cầm Khê hoàn toàn mắt lý trí, ngã vào vòng tay của Tư Lệ Đình.

“Tô Tôi”
“Chú ba, sao lại như thế này?” Đường Minh cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt.


Cố Nam Thương lại càng tự trách mình, đêm qua người vẫn không sao hôm nay lại thành ra thế này.

Lúc này, Tư Lệ Đình giống như một con sư tử tàn bạo, anh bế Tô Cẩm Khê lên, chuẩn bị rời đi.

Giờ phút này Đường Minh lại chặn trước mặt Tư Lệ Đình, “Chú ba, Cẩm Khê là vợ của tôi, chú đặt cô ấy xuống đi.


Ánh mắt của Tư Lệ Đình nhìn thẳng vào người cháu trai này, cậu ta là người nhà họ Đường, anh cũng chưa từng thích cậu ta, cũng như cậu ta không thích bản thân mình.

Mấy năm nay hai người vẫn luôn hoà thuận, nhưng lúc này Đường Minh nhìn thấy Tư Lệ Đình chuẩn bị đưa Tô Cẩm Khê đi, vì vậy liền đứng dậy.

Cho dù những người khác không biết chuyện anh ta và Tô Cảm Khê, nhưng Tư Lệ Đình cũng biết.

Anh dựa vào đâu mà muốn đưa cháu dâu mình đi?
Bước chân Tư Lệ Đình hơi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đường Minh, lửa giận đã lên đến cực điểm, nhưng gương mặt lại thực sự bình tĩnh đến đáng sợ.

Loại cảm giác vẫn chưa làm gì này lại khiến người khác không rét mà run càng có khí thế bức người.

Anh giống như một vị đế vương nhìn thiên hạ, chỉ cần động một ngón tay hư ảo, cả thế giới đều có thể bị lật đổ trong tay anh.

Tư Lệ Đình nhìn thẳng vào mắt Đường Minh, như thể muốn nhìn thấu đáy lòng anh ta.

“Đường Minh, không phải cậu luôn muốn biết người đàn ông đứng sau Tô Tô là ai sao?” Tư Lệ Đình nói một câu như vậy.

Thực ra trong lòng Đường Minh đã rõ, rõ ràng là ba người cùng nhau chạy đến, nhưng Tô Cẩm Khê chỉ nhìn thấy Tư Lệ Đình.

Câu trả lời không còn quan trọng.

Tuy nhiên, Tư Lệ Đình không có ý định buông tha Đường Minh, anh nói từng chữ: “Người đàn ông giấu sau lưng Tô Tô là tôi.

Vốn đêm tân hôn kia thuộc về hai người, đêm đó là tôi muốn cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của Tư Lệ Đình tôi.


Anh ta không ngờ rằng anh sẽ nói rõ ràng như vậy, cho dù đã đoán được đáp án, nhưng cũng sẽ không tệ như bị chính Tư Lệ Đình nói ra, làm tổn thương người khác.

Đường Minh túm lấy cỗ áo Tư Lệ Đình, “Tư Lệ Đình, sao anh có thể làm ra loại chuyện như vậy?
Cô ấy là cháu dâu anh! Cho dù muốn trả thù nhà họ Đường, cũng không nên lấy cô ấy làm cái giá lớn!”

Tư Lệ Đình khinh thường cười: “Cháu dâu? Đường Minh, cậu cũng quá coi trọng bản thân cậu rồi, bây giờ hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn, cô ấy được coi là cháu dâu tôi?
Cậu lợi dụng cô ấy làm lá chắn cho cậu, che đậy tư tình của cậu với Bạch Tiểu Vũ, đừng cho rằng mình cao quý như vậy.

Ít ra tôi cũng là người yêu cô ấy thật lòng, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ để cô ấy chấm dứt hoàn toàn với cậu, cô ấy sẽ trở thành bà Tư vợ tôi.

Mà từ đêm đầu tiên cậu từ bỏ cô ấy cậu đã mắt đi tư cách, cậu không bảo vệ được cô ấy, từ nay về sau Tô Tô do tôi bảo vệ.


Tờ giấy cửa sổ vẫn chưa kịp chọc thủng cuối cùng đã bị Tư Lệ Đình chọc thủng, anh không muốn quan tâm đến hậu quả, cái giá phải trả đằng sau chuyện này.

Anh chỉ muốn để người khác biết, Tô Cầm Khê là của Tư Lệ Đình anh.

Thừa dịp Đường Minh vẫn chưa tiêu hoá xong sự thật này, Tư Lệ Đình đã ôm Tô Cẩm Khê rời đi.

Cố Nam Thương sững sờ, là người ngoài cuộc vừa mới gặp Tô Cảm Khê cách đây không lâu, vừa rồi anh ấy đã nghe được chuyện gì?
Tô Cẩm Khê thực sự thích chú ba của Đường Minh? Và cô ấy vẫn chưa không kết hôn với Đường Minh?
Nếu đúng là như vậy, thì những gì đã xảy ra trên máy bay lúc đó cũng có thể giải thích được.

Tại sao cô không cảm thấy buồn khi nhìn thấy Đường Minh và người phụ nữ khác ở bên nhau, bởi vì họ không phải là vợ chồng thực sự.

Biết cô chưa kết hôn, trong lòng anh có chút may mắn, nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Tư Lệ Đình, Cố Nam Thương lại trở nên nặng nề hơn.

Đường Minh trơ mắt nhìn Tư Lệ Đình ôm Tô Cẩm Khê rời đi, rõ ràng là anh ta không muốn, nhưng lúc này anh ta không có tư cách ngăn cản họ.

Tại sao, mọi người đều tốt, cố tình Tô Cảm Khê lại chọn anh ấy!
Nhìn thấy người Tô Cẩm Khê đầy những vết thương, chiếc váy dạ hội xinh đẹp bị xé thành nhiều dải vải, máu chảy ra từ vết thương đã được băng bó.

Một số vết thương vẫn đang rỉ máu, nhỏ giọt xuống cánh tay cô rơi xuống sàn.

Thảm bị máu bắn tung tóe thành bông hoa tuyết, nhìn mỗi vệt máu nhỏ trên đó tim Đường Minh nghẹt thở.

Tư Lệ Đình nói cô ấy sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mình, cô ấy sẽ trở thành bà Tư vợ của anh.

Trong phòng chỉ còn lại anh ta và Cố Nam Thương, Đường Minh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt đẩy gọng kính trên sống mũi.

Đôi mắt sau tròng kính mờ đi không rõ ràng, làm người khác nhìn không rõ.

“Cố tổng, có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
“Đường tổng, mời nói.


“Những gì hôm nay anh nhìn thấy nghe thấy có thể giữ bí mật giúp tôi không?” Có Nam Thương biết hậu quả sẽ như thế nào nếu những chuyện này lan rộng ra, anh gật đầu mà không cần suy nghĩ, “Đường tổng yên tâm, Cố mỗ nhát định sẽ không nhiều lời nói nửa chữ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play