Đêm nay Tô Cẩm Khê ngủ không ngon, từ góc độ lý trí mà nói, Tư Lệ Đình và cô nên ở cách nhau càng xa càng tốt.
Đường Minh ở ngay đối diện với cô, lúc nào cũng có thể phát hiện ra.
Từ sự ích kỷ của bản thân mà nói, Tô Cảm Khê mong muốn được gặp Tư Lệ Đình.
Cô đã quen với cái ôm của anh, được anh ôm ngủ, không hiểu tại sao cô ngủ càng cảm thấy ngọt ngào hơn.
Cô còn nghĩ Tư Lệ Đình sẽ quay lại, thế nhưng anh cả đêm không quay lại.
Tô Cầm Khê thức dậy từ rất sớm, nhìn chiếc chăn trống ở bên cạnh, cô không khỏi thở dài.
Cảm xúc có chút phức tạp, Tư Lệ Đình đã chiếm một vị trí quan trọng như vậy ở trong trái tim cô một cách vô thức từ lúc nào không hay.
Sau khi dậy tắm rửa và thay quần áo, thấy dưới cỗ xuất hiện đủ các loại mảng màu đậm nhạt khác nhau, những vết trước chưa biến mát lại xuất hiện thêm một số vết mới.
Nghĩ đến sự dịu dàng của anh đối với mình, trong lòng Tô Cảm Khê cũng cảm thấy ngọt ngào.
Chú ba nói mọi chuyện tiếp theo giao cho anh, sẽ có một ngày cô và anh sẽ quang minh chính đại đứng dưới ánh nắng ấm cùng nhau.
Tô Cẩm Khê đối với tương lai tràn đầy tự tin và hy vọng.
Hôm nay cô ăn mặc rất già dặn, mạnh mẽ gõ cửa phòng của Đường Minh.
“Đường tổng, anh chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ, cùng nhau ăn sáng đi.” Đường Minh nhìn thấy khí chát của Tô Cảm Khê ngày hôm nay ánh mắt cũng sáng lên.
Có vẻ như Tô Cẩm Khê luôn có thể mang đến cho anh ta những điều bắt ngờ, đôi khi trong sáng, đôi khi quyến rũ và đôi khi già dặn.
Cô ấy giống như một tiểu yêu tinh, có thể có hàng ngàn khuôn mặt.
“Đường tổng, anh sao thế?” Tô Cẩm Khê nhận ra Đường Minh rất thích ngắn người, không chú ý tới thì anh ta liền ngắn ra.
Đường Minh thu hồi ánh mắt, “Không sao, đi thôi.”‌ Anh ta chưa bao giờ thất lễ với Bạch Tiểu Vũ, Bạch Tiểu Vũ quá tận lực theo đuổi sự hoàn mỹ.
Ngay cả khi ở nhà, cô ta cũng luôn trang điểm kỹ càng, mỗi lần đều đợi anh ta đi ngủ rồi cô ta mới tẩy trang.
Ngày hôm sau anh ta còn chưa dậy cô ta đã trang điểm xong rồi, đôi khi cô ta đi ngủ muộn, cô ta chưa dậy cũng sẽ đeo khăn bịt mắt dưới chăn bông.

Cô ta nói cô ta chỉ muốn anh thây được vẻ mặt xinh đẹp nhất của mình, không trang điểm cô ta sẽ không được tự tin.
Theo thời gian, Đường Minh đã quên mất dáng vẻ của cô ta dưới lớp trang điểm trông như thế nào, những lớp trang điểm đó giống như một chiếc mặt nạ trên mặt cô ta.
Ở trên người cô ta, anh ta không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì bất ngờ, vì vậy sự xuất hiện của Tô Cẩm Khê giống như bơm một dòng suối trong vắt vào cuộc sống bình yên của anh ta.
Tô Cẩm Khê và Bạch Tiểu Vũ là hai người hoàn toàn khác nhau, cô có thể không cần trang điểm thì cô sẽ không trang điểm, có thể đơn giản thì đơn giản.
Vốn dĩ cô không cần trang điểm đã xinh đẹp thuần khiết, một khi trang điểm, dù chỉ là tô son, kẻ lông mày thôi cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Đường Minh đột nhiên rất mong đợi bữa tiệc tối nay, để tham dự yến tiệc cô không thể đơn giản như vậy mà đi, cô mặc trang phục sẽ đẹp đến mức nào?
“Bữa tiệc tối nay là bữa tiệc đấu giá từ thiện, sẽ có nhiều người tham dự, lúc đó còn có một vị chủ tịch mà tôi đang chuẩn bị một dự án để hợp tác.
Vì vậy, tối nay chúng ta đi là có mục đích, đến lúc đó em phải ăn mặc đẹp một chút.” Đường Minh nhắc nhở.
“Đường tổng, tôi hiểu rồi.” Tô Cẩm Khê gật đầu.
Đến công ty RY, Tô Cảm Khê đi theo Đường Minh, đây là lần đầu tiên cô đến công ty nước ngoài.
Lễ tân tiếp đón rất nồng nhiệt, thông báo rằng chủ tịch đang đợi ở trên lầu.
Hai người cùng đi thang máy, Tô Cẩm Khê có chút căng thẳng.
Theo lý mà nói, Đường Minh đã nói tỷ lệ thành công của dự án này là rất lớn, lẽ ra không có gì đáng lo ngại.
Không hiểu sao Tô Cẩm Khê cảm thấy có chút lo lắng, cứ mỗi lần cô lo lắng là lại xảy ra chuyện gì đó.
“Vẻ mặt em sao nghiêm trọng vậy, thả lỏng đi, không khó như vậy đâu.” Đường Minh nhẹ nhàng nói.
Tô Cảm Khê gật đầu, “Ừ, hy vọng có thể chiến thắng một cách suôn sẻ.”‌ Ngoại trừ việc Đường Minh lúc trước không hiểu sao lại tát cô một cái, Đường Minh đối xử với cô cũng coi như là tốt, trong lòng Tô Cẩm Khê vẫn hy vọng nhà họ Đường sẽ ổn.
Chủ tịch của RY là một người Mỹ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, gia thế của ông ta không khác nhiều so với những người giàu ở Trung Quốc.
Đường Minh chào hỏi và nói chuyện bằng tiếng Anh một cách khéo léo.
Tô Cẩm Khê đứng bên cạnh anh ta, Đường Minh dùng tiếng Anh nói chuyện, giống như con người của anh ta, phát âm tiếng Anh rất nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, sau một vài lần trò chuyện, Chủ tịch RY lộ rõ vẻ mặt tiếc nuối.

“Xin lỗi, dự án này chúng tôi không thể hợp tác.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi nhận thấy rằng có một công ty thích hợp hơn để hợp tác với chúng tôi.”‌ Tin tức này giống như một tiếng sét đánh vào đầu Đường Minh, mặc dù trong lòng sửng sốt nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.
“Ông Smith, ông đang đùa tôi sao? Chúng ta đã liên lạc hơn một tháng rồi, không phải trước đó đã bàn xong rồi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã nói chuyện khá suôn sẻ, cá nhân tôi cũng ngưỡng mộ Đường tổng, cũng hy vọng tôi và Đường tổng có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Lúc bắt đầu hợp tác dự án này, tôi rất muốn trao nó cho quý công ty, nhưng hiện tại tôi tạm thời có một số điều chỉnh.”‌ Đường Minh đầy gọng kính, đây cũng là một thủ đoạn của các trung tâm thương mại, có thể đối phương chỉ vì lợi ích tốt nhất.
“Ông Smith, tôi có thể hiểu những điều chỉnh của ông.

Nếu ông cảm thấy chưa hài lòng với các điều kiện mà chúng ta đã thảo luận lúc trước, vậy thì chúng ta có thể thảo luận lại.
Tôi cũng rất chân thành mong muốn đạt được sự hợp tác với quý công ty.

Tiến tới thị trường Mỹ, ông có thể thảo luận lại về các điều kiện của mình.”‌ Smith nhấp một ngụm cà phê, liếm môi nói: “Đường tổng, không phải về điều kiện.”‌ Đường Minh cảm thấy có chút không yên, “Làm sao vậy?
Không phải lúc trước ông Smith cũng nói muốn tiến vào thị trường Trung Quốc sao?”‌ Tập đoàn Đường thị của chúng tôi ở Trung cũng đang phát triển rất tốt, néu chúng ta hợp tác, tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận và đưa công ty của ông vào thị trường Trung Quốc.”
“Đường tổng, để tôi nói thẳng.

Chúng tôi đã tìm thấy một công ty ở Trung Quốc, qua khảo sát.
Bất kể quy mô kinh doanh hay triển vọng phát triển, chúng tôi đều nhận thấy hợp tác với công ty đó sẽ càng tốt hơn.”‌ Lúc này Đường Minh mới nhận ra mình bị ai đó nẵng tay trên, ở trung tâm thương mại anh ta cũng đã nếm thử chuyện này, anh ta lúc trước cũng đã từng làm chuyện này.
Chỉ là lần này bị người khác nẵng tay trên khiến anh ta rất khó chịu, “Ông Smith, chúng ta đã không thể hợp tác, tôi cũng chỉ muốn biết một việc, ông muốn hợp tác với công ty nào?”
“Đề Hoàng.”‌ Nghe thấy hai chữ này sắc mặt Đường Minh liền thay đổi, tập tài liệu trong tay Tô Cảm Khê rơi xuống đắt.

“Rát xin lỗi.” Cô nhanh chóng cầm tập tài liệu lên, tại sao lại là chú ba? Nghĩ đến việc tôi hôm qua anh vội vàng rời đi, chăng lẽ là vì chuyện này.
Lần này hợp tác này tan vỡ, Smith đích thân đưa hai người tới cửa thang máy.
“Đường tổng, mặc dù lần hợp tác này chưa đạt được, nhưng tôi hy vọng trong tương lai chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác.”
“Được, mong đợi lần sau được hợp tác với quý công ty.”‌ Mặc dù lúc này trong lòng Đường Minh đã phát điên, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì biểu hiện khiêm tốn.
“Ông Smith tiễn đến đấy thôi, chúng tôi đi trước.

Đúng rồi, đây là một món quà nhỏ tôi mang từ Trung Quốc tới.”‌ Tô Cảm Khê lấy ra một chiếc hộp đóng gói tinh xảo, đó là món quà mà sáng nay Đường Minh đã chuẩn bị.
“Đường tổng, sao lại khách sáo thế này?”
“Ông Smith và tôi mới quen đã thân.

Mặc dù lần hợp tác này không thành, nhưng tôi tin lần sau chắc chắn sẽ có cơ duyên này.
Tôi biết ông Smith thích sưu tập những lọ thuốc hít.

Đúng lúc gần đây tôi nhận được một lọ thuốc hít do một bậc thầy thời nhà Thanh sản xuất, hy vọng ông thích nó.

“‌ *Lọ thuốc hít: #Jiãäš Smith mở nó ra, vừa nhìn liền thấy hoa văn tinh xảo khiến ông ta thích mê, “Quá thần kỳ, quá thần kỳ rồi.” Ông ta khen ngợi nó hét lần này đến lần khác.
Chiếc lọ nhỏ này là bức tranh hai mặt, vốn sĩ vẽ trên lọ nhỏ như vậy đã khó, vẽ bên trong lọ còn khó hơn.
Yêu cầu kỹ thuật của người thợ rất cao, sau cùng phải sơn ngược, từng nét vẽ đều đòi hỏi kỹ năng siêu phàm.
Smith rất thích món quà này, còn hứa hẹn lần sau sẽ hợp tác với Đường Minh.
Tô Cẩm Khê cùng Đường Minh rời đi, “Đường tổng, hợp tác rõ ràng đã thất bại, tại sao anh còn muốn tặng?
Cái lọ vừa nãy đó, giá trên thị trường hiện tại của lọ thuốc hít đó được ước tính rơi vào khoảng 800..
đến 1,2 triệu tệ.”‌ Đường Minh hơi kinh ngạc, “Em biết?”
“Ừm, biết một chút, chúng ta hợp tác không thành thì thôi đi, anh còn tặng một món quà đắt tiền như vậy.”

“Lần này hợp tác không thành không có nghĩa không còn cơ hội lần sau, chuyện kinh doanh phải tính lâu dài.
Tôi không biết Đế Hoàng đã mang lại cho Smith lợi ích gì, chuyện đã như vậy rồi cũng không thể thay đổi được.
Trong lòng Smith cảm thấy Đế Hoàng tốt hơn, tôi cũng muốn cho ông ấy thấy được thành ý của Đường thị chúng ta.”‌ Lúc này Tô Cầm Khê mới nhận ra làm ăn có rất nhiều đặc biệt, “Đường Tổng, vậy lần cố gắng này lúc nào mới có thể được đền đáp đây?”
“Thế thì tôi không biết, thật ra không phải lần nào cũng đều phải được đền đáp.

Nếu như có thể tính toán rõ ràng như vậy, tôi cũng không phải người mà là thần rồi.”‌ Tâm trạng Đường Minh không tốt, “Có phiền khi tôi hút một điều thuốc không?”
“Anh cứ tự nhiên đi.” Tô Cẩm Khê biết anh ta đang có tâm trạng tồi tệ.
Vịt chín rồi còn bay đi, vì dự án lần này mà Đường Minh đã chuẩn bị rất nhiều.
“Xin lỗi.” Tô Cầm Khê cảm thấy việc Tư Lệ Đình đột nhiên giành lấy dự án của Đường Minh là có liên quan đến cô.
“Không liên quan gì đến em.

Mọi thứ khác ngoài việc không ký được hợp đồng đều có thể thay đổi, chuyện như này tôi đã trải qua nhiều lần rồi, đừng đề trong lòng.”‌ Đường Minh đưa tay xoa đầu cô, lại biến thành một anh trai dịu dàng như trước đây.
Tô Cẩm Khê cúi đầu không biết phải nói gì, mặc dù cô thích Tư Lệ Đình, nhưng Tư Lệ Đình lấy được dự án này cũng khiến Tô Cảm Khê không vui.
_ Biết rằng lĩnh vực kinh doanh phức tạp như vậy, nhưng cô vẫn không thích thủ đoạn này, chẳng khác nào dùng dao cướp lấy đồ vật yêu quý của người khác.
Nghĩ tới những nỗ lực của Đường Minh trong những ngày qua mà hôm nay đều biến thành công cốc, Tô Cảm Khê không còn cách nào khác ngoài việc an ủi: “Tôi nghĩ ông Smith rất thích cái lọ hít đó, chắc chắn lần sau ông ấy sẽ hợp tác với chúng ta.”
“Ừ, chắc chắn là được, vốn dĩ còn nghĩ lần này chúng ta có thể giành được dự án đó.

Xem ra chúng ta phải trở về Trung Quốc sớm rồi.”‌ Miệng thì nói không sao, nhưng trong lời nói của Đường Minh vẫn có thể cảm nhận được anh ta có chút mắt mát.
“Vậy tôi sẽ đi đặt vé máy bay về nước vào ngày mai.”
“Ừ.” Đường Minh không nói chuyện nữa, khẽ hút thuốc.

Cách đó không xa, Tư Lệ Đình và Lâm Quân đi vào công ty RY.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play