Trương lão đầu đứng dậy đi tới trước mặt gã, ông ta xốc tấm bịt mắt của gã lên, sau đó buông xuống, thái độ nghiêm túc khẳng định: "Ta có thể chữa cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải để cho ta đâm vài châm."

"Ông ấy lợi hại lắm đó." Lâm Phàm mở ống tay áo, vỗ vỗ vào cánh tay mình, "Tay ta khỏe như vậy chính là nhờ ông ấy đâm nè."

Độc Nhãn Quái hít sâu một hơi. Xem ra vấn đề giao lưu có chút khó khăn rồi.

"Nghe nói ngươi thích tu luyện cho nên thường xuyên đưa tay cắm vào trong ổ điện à?" Độc Nhãn Quái hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu, "Không có."

"Vậy là cầm vật nặng đập vào thân thể của mình sao?"

Lâm Phàm lại lắc đầu, "Không có."

"Ngươi có thể nói cho ta một chút về những chuyện này được không? Ta cảm thấy rất hứng thú." Độc Nhãn Quái vờ như mình đang rất quan tâm tới chuyện tu luyện.

Lâm Phàm lắc đầu, "Không có khả năng."

Mẹ nó!

Gã trò chuyện không nổi nữa rồi.

Độc Nhãn Quái thất vọng rời đi.

Hách viện trưởng cười hỏi: "Thế nào, nói chuyện với nhau thuận lợi chứ? Nhìn dáng vẻ này của ngươi hình như không có thu hoạch gì nhỉ."

Gã một mắt xụ mặt không nói gì.

"Ta biết ngay ngươi không dò hỏi gì được bọn họ mà. Vốn dĩ điểm xuất phát của ngươi đã sai lầm, bọn họ không phải người bình thường, mà là bệnh nhân tâm thần trong mắt các ngươi. Có phải ngay từ đầu ngươi liền trực tiếp hỏi bọn hắn chuyện liên quan tới tà vật?" Hách viện trưởng hỏi.

"Làm sao ngươi biết?" Độc Nhãn Quái ngạc nhiên.

Hách viện trưởng vỗ vỗ vào bả vai gã, kiên nhẫn chỉ dẫn: "Ngươi đừng hỏi ta làm sao biết, mà ngươi nên nghĩ xem mình sai ở đâu. Ngươi không thể trực tiếp hỏi bọn họ như thế, trước tiên ngươi cần hoà mình vào một nhóm với họ đã."

"Có ý gì?" Độc Nhãn Quái có lòng tiếp thu ý kiến.

Hách viện trưởng hỏi, "Bọn họ có nói gì với ngươi, ví dụ như là để cho ngươi làm cái gì, hoặc là bọn hắn muốn làm cái gì cho ngươi không?"

"Có." Vẻ mặt Độc Nhãn Quái chưa hề biến đổi, vẫn luôn nghiêm túc như vậy.

"Vậy ngươi nên đồng ý, chỉ khi ngươi nhập bọn được với một đôi già trẻ đó thì ngươi mới có thể hỏi ra điều mà mình muốn biết." Hách viện trưởng đứng ở góc độ chuyên nghiệp để phân tích chuyện này.

"Ngươi phải tin tưởng ta, ta là người trong nghề, người bệnh tâm thần đối với bạn bè rất nghiêm túc và chân thành, nếu như ngươi có thể hoà mình với họ thì họ sẽ coi ngươi thành bạn, mặc dù nhìn như không thấy bọn họ nhiệt tình với ngươi, nhưng mãi mãi cũng sẽ không phản bội ngươi."

"Có đôi khi họ có thể gây ra tổn thương trêи người ngươi, nhưng đấy không phải vì muốn hại ngươi, mà là một loại hành vi bảo vệ vô thức."

Độc Nhãn Quái nhíu mày, "Vì sao mỗi một chữ ngươi nói ta đều hiểu, nhưng tổ hợp lại với nhau thì ta chẳng hiểu gì nhỉ?"

Hách viện trưởng cười, ra vẻ thần bí đáp: "Bởi vì ta là người chuyên nghiệp mà."

Độc Nhãn Quái: ". . ."

Hừm, nói rất có lý.

Chuyên nghiệp và nghiệp dư hiển nhiên phải khác nhau.

Độc Nhãn Quái là một người có tinh thần cầu tiến, rất nhanh gã lại một lần nữa ngồi lên trêи hàng ghế dài, nhìn Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, nhớ tới lời Hách viện trưởng vừa chỉ dạy, gã bèn mở miệng đề nghị: "Ta nghĩ ta cần các ngươi giúp ta trị liệu. . ."

Lâm Phàm và Trương lão đầu kinh ngạc một lát, sau đó hai người chăm chú liếc nhìn nhau, từ trêи mặt họ có thể nhìn ra vẻ ngưng trọng.

"Có nắm chắc không?"

"Có."

"Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp?"

"Không, nửa bước Vũ Trụ Hệ Vận Chuyển Pháp."

Độc Nhãn Quái nghe mà không hiểu hai người đang nói cái gì. Không hiểu sao gã cứ luôn cảm giác nơi nào đó có chút không thích hợp.

Nhưng rốt cuộc là không thích hợp ở điểm nào thì gã lại không rõ.

Khi thấy đối phương lén lút móc ra một nắm ngân châm, nội tâm của Độc Nhãn Quái không chút dao động, thậm chí còn hơi thấy buồn cười.

Thôi vậy, chơi đùa với các ngươi một lát cũng được.

Lấy tu vi hiện tại của gã, tay không đỡ đạn xuyên giáp đều không phải là vấn đề, chỉ có mấy cây ngân châm thì có thể gây ra được chuyện gì.

Mà lúc này ở cách đó không xa, Hách viện trưởng đã lẳng lặng lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Ông mở màn hình, nhập vào đó một dãy số, ngón tay để sẵn trêи nút gọi, cứ như vậy mà chờ đợi.

Đừng hỏi vì sao ông phải làm như vậy.

Nhất định phải gọi.

Đó chính là dự cảm của ông.

Hết thảy đều quen thuộc như thế.

Độc Nhãn Quái cúi đầu nhìn ngân châm trêи cánh tay, khéo léo dò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Nửa bước Vũ Trụ Hệ Vận Chuyển Pháp." Trương lão đầu vừa làm vừa trả lời.

Lâm Phàm ở một bên vẫn không quên đế thêm vào: "Yên tâm, ông ta rất lợi hại."

"Nửa bước Vũ Trụ Hệ Vận Chuyển Pháp?" Độc Nhãn Quái cảm giác cánh tay mình hơi tê tê, gã biết điều này có liên quan đến Trung y, thì ra người của bệnh viện tâm thần lại thật sự biết châm cứu à?

Thật đúng là khôi hài vô cùng.

"Ừm, đây là thành quả do ta nghiên cứu rất nhiều năm, thỉnh giáo vô số danh sư, giáo sư Tinh Không ở cách vách đã cho ta một linh cảm, cuối cùng kết hợp với tri thức trong sách vở mà nghiên cứu ra vận chuyển pháp, người bị đâm đều nói rất tốt."

"Ngươi có cảm giác gì không?" Trương lão đầu quan tâm hỏi.

Độc Nhãn Quái có gì nói đó: "Có chút tê nhè nhẹ."

"Vậy là đúng rồi." Trương lão hài lòng gật đầu, sau đó lấy ngân châm bắt đầu đâm vào đầu của Độc Nhãn Quái, "Không cần căng thẳng, đây là một loại vận chuyển pháp mới nhất, ngươi rất may mắn, bởi vì ngươi là người đầu tiên được thử."

Độc Nhãn Quái cười rộ lên đầy tự tin, "Yên tâm, ta sẽ không khẩn trương, bởi vì ngươi không làm hại được ta."

Lâm Phàm lại đế thêm vào: "Ta cũng còn chưa được thử đâu."

Trương lão đang tập trung đâm cho Độc Nhãn Quái một châm lên trêи đầu, nghe Lâm Phàm nói thế thì hào hứng bảo: "Đúng nhỉ, vậy ta cũng đâm cho ngươi một châm đi, ta có thể nhất tâm nhị dụng."

"Được." Lâm Phàm mỉm cười, rất là chờ mong hiệu quả mà vận chuyển pháp mang đến cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play