Trong văn phòng.

Hách viện trưởng đang uống một ly trà cẩu kỷ táo đỏ, ông cũng đang xem tin tức có nội dung liên quan đến thành phố Diên Hải.

"Tà vật đã tới thành phố Diên Hải nhanh như vậy sao?"

Đối với người bình thường mà nói, việc bốn người trẻ tuổi mất tích tựa hồ là chuyện rất thường gặp, nhưng trong mắt ông thì sự tình không đơn giản như vậy. Có thể làm cho ban đặc biệt tìm không thấy người, kết quả chỉ có một loại, đó chính là đã bị tà vật giết chết rồi.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại di động của ông chợt vang lên.

"Alo! Nghĩ gì mà lại gọi điện thoại cho ta, hẳn là có ai tinh thần không bình thường muốn đến bệnh viện tâm thần này hả?"

"Ngươi nói tìm khắp thành phố đều không tìm thấy bốn người bọn họ, lời này của ngươi có chút khoác lác rồi, ngươi đã tới bệnh viện tâm thần của ta đâu, làm sao lại dám nói đã tìm hết toàn thành."

"Rồi, rồi, ta không đùa nữa, nếu như ta là tà vật, ngươi cho là ta sẽ quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt các ngươi sao?"

"Mặt đất tìm không thấy, vậy thì chui xuống dưới đất mà tìm, cống thoát nước trong thành phố bốn phương thông suốt, dù tà vật trốn ở phía dưới cũng không phải chuyện ly kỳ gì."

Cúp điện thoại.

Hách viện trưởng uống một ngụm trà, hút điếu thuốc, khói mù lượn lờ, hiển lộ rõ ràng ra phong phạm cao nhân. Tư duy học vấn nhìn như không hề có tác dụng, nhưng lại không phải người nào cũng đều có thể lý giải.

Tà vật sẽ đến bệnh viện tâm thần sao?

Hẳn là sẽ không tới.

Dù sao có Hách viện trưởng ta ở đây, chẳng lẽ nhà mi không sợ bị ta ban phát một tấm giấy chứng nhận, mãi mãi cũng phải ở lại nơi này cả đời?

….

Đêm đã khuya, bệnh viện tâm thần dần dần an tĩnh lại, không khí hơi có vẻ âm trầm khủng bố. Có bệnh nhân tâm thần ngủ không được, nằm ở trêи giường nói thầm một mình những lời người khác nghe không hiểu.

Hành lang rất yên tĩnh, bởi vì thợ sửa điện tay nghề không cao lắm nên bóng đèn thỉnh thoảng sẽ chập mạch, chớp lóe, khiến cho nơi đây vốn dĩ đã khiến người ta dễ bất an, nay lại vô duyên vô cớ tăng thêm chút cảm giác kinh dị.

Một nơi hẻo lánh trong bệnh viện tâm thần.

Kẽo kẹt!

Nắp cống thoát nước khẽ chuyển động, ngay sau đó, một sinh vật giống chó leo ra từ trong dòng nước.

Tà vật Tang Cẩu.

Nó vậy mà lại thật sự xuất hiện ở bệnh viện tâm thần.

Dáng vẻ nó nửa ẩn nửa hiện ở trong bóng tối khiến người ta cảm thấy rất khủng bố, mượn nhờ ánh đèn yếu ớt, có thể phát hiện tình hình của Tang Cẩu cũng không mấy tốt, da lông trêи lưng và cổ nổ tung, máu thịt be bét.

Ban ngày nó chiến đấu ở cống thoát nước, bốn người trẻ tuổi tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho nó, nhất là Mao Sơn thiếu niên kia đã phải bắt nó rửa mắt mà nhìn, không nghĩ tới chút năng lực của cậu ta vậy mà có thể làm nó bị thương không hề nhẹ.

Tang Cẩu là tà vật có trí tuệ, lấy tình hình trước mắt nếu như bị cao thủ phát hiện, tuyệt đối nó chỉ có một con đường chết, vì thế bây giờ nó chỉ có thể tìm kiếm một nơi để dưỡng thương.

Lấy dáng vẻ hung dữ hiện tại của Tang Cẩu, dù là người bình thường nhìn thấy đều sẽ bị hù chết, cho nên chắc chắn phải dẹp bỏ suy nghĩ mượn nhờ con người che giấu tung tích cho.

Trong bóng đêm, Tang Cẩu thu nhỏ lại thân thể, sương đen quanh người nó thu nạp vào bên trong, trong chớp mắt, nó liền biến thành một con cún đen chân ngắn vô cùng đáng yêu, ngoại trừ vết thương có chút doạ người thì hết thảy đều phù hợp với dáng vẻ manh manh mà con người yêu thích.

Nếu như có một thiếu nữ nhìn thấy, tuyệt đối sẽ bị bộ dáng khả ái của nó làm nhũn tim, ôm vào trong ngực, không nỡ buông tay ra.

Sau đó khẳng định cô bé đó sẽ thốt lên: “Cún con đáng yêu quá đi!”

"Hừ, nhân loại ngu xuẩn, mau tới nghênh đón ta đi."

Tang Cẩu không thể nói chuyện, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ hệt như con người.

...

Phòng bệnh 666.

Lâm Phàm và Trương lão đầu cuộn chân ngồi trêи giường, cả hai đang uống sữa đậu nành, trước khi ngủ mà uống sữa đậu nành có thể giúp bọn họ ngủ ngon hơn.

"Ta phát hiện đồng hồ của ta có thể là giả, hắn bán đồng hồ bị hỏng cho ta rồi." Trương lão đầu rất khó chịu, ông ta kéo tay áo lên đưa cho Lâm Phàm xem: "Ngươi nhìn này, hôm nay rõ ràng là mùng 2 tháng 3, nhưng nó lại hiển thị là 29 tháng 2, ta bảo hắn sửa cho ta, hắn lại nói với ta chiếc đồng hồ này bị người khác động tay động chân rồi, nếu có hỏng là lỗi của ta chứ không phải trách nhiệm của hắn, muốn sửa thì tự dùng tiền mà sửa."

"Đây là đồng hồ mấy trăm vạn, phí sửa chữa phải tốn tới tận mấy vạn, ta lấy tiền ở đâu ra chứ."

"Hay là ngươi cho ta mượn mấy vạn đi, qua một thời gian ngắn ta sẽ trả lại cho ngươi."

Ngoài miệng thì nói đến nỗi vô cùng thương tâm, kỳ thật mục đích chủ yếu của lão Trươngchính là muốn mượn tiền.

"Ta không có tiền." Lâm Phàm nói thẳng.

Trương lão đầu vươn thẳng cổ, "Ta biết ngươi không có tiền, ta chỉ hỏi một chút thôi. Hay là chúng ta đi bắt cóc đi, ta nghe nói bắt cóc sẽ kiếm được tiền rất nhanh."

"Bắt ai?" Lâm Phàm hỏi, hắn nguyện ý giúp trợ Trương lão đầu, bạn tốt của hắn gặp nạn, hắn nhất định phải hỗ trợ.

Trương lão đầu chỉ vào Lâm Phàm, "Bắt ngươi, ngươi không phải có bạn gái à, ta làm bộ bắt cóc ngươi, để nàng đi sửa đồng hồ cho ta, chỉ cần sửa đồng hồ xong ta liền thả ngươi ra để nàng khỏi lo lắng."

Lâm Phàm nháy mắt, lạnh nhạt đáp: "Ta không có bạn gái."

"Người trêи TV không phải bạn gái của ngươi sao?" Trương lão đầu ngạc nhiên hỏi.

"À! Đó là vợ của ta, ta không có bạn gái." Lâm Phàm cảm thấy đáng tiếc: "Ngươi là bạn ta, ta lại không giúp được ngươi, ta rất khó chịu, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi."

Trương lão đầu thở dài: "Vợ sao, ta còn tưởng rằng là bạn gái chứ, vợ thì chẳng có tác dụng gì."

Đương khi hai người bọn họ nói chuyện thì bỗng có mấy tiếng ư ử yếu ớt từ ngoài cửa phòng truyền đến.

"Ngươi nghe thấy tiếng gì không?" Trương lão đầu hỏi.

"Không."

"Rõ ràng có."

"Ta không nghe thấy."

Tang Cẩu giả vờ hóa thành chú chó con bị thương đã bắt đầu thấy bực bội, nhân loại đều là kẻ điếc sao?

Nó ư ử nửa ngày rồi mà còn không mau ra mở cửa nghênh đón nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play