"Sắp có thức ăn nóng hổi rồi, chờ một chút nữa nhé."

Nữ hộ công tên là Đinh Diệp lộ ra nụ cười ấm áp, an ủi khát vọng được ăn cơm của Lâm Phàm, nàng đương nhiên biết người trước mắt này cùng với lão đầu đang ngồi đối diện hắn là hai bệnh nhân nguy hiểm nhất của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Bọn họ có chiến tích vô cùng huy hoàng, tuyệt đối đừng để dung mạo vô hại của bọn họ lừa gạt.

Trình độ tự tra tấn bản thân của hai kẻ này đã thành tiếng sấm bên tai của tất cả mọi người ở Thanh Sơn, không một ai là không biết tới hai người họ.

Đinh Diệp đã từng đọc một cuốn sách, trong đó có viết về "Nhân cách xã hội vô hại tiềm ẩn tự mình hại mình." Đây chắc chắn là đang mô tả hai vị ôn thần ấy.

Rất nhanh, mùi thức ăn thơm phức đã truyền đến.

"Hôm nay biểu hiện của mọi người tốt lắm, cho nên mỗi người đều được thưởng một cái đùi gà." Đinh Diệp ôn hòa nói.

Làm màu, tất cả đều là lời nói dối trần trụi!

Vốn bữa cơm hôm nay sẽ có đùi gà, thế mà nàng ta lại nói là thưởng thêm.

Thế nhưng nhìn phần thức ăn thơm phức kia, Lâm Phàm không khỏi giơ tay lên chùi nước miếng đang ứa ra bên dưới khóe miệng.

Tại sao lại chảy nước bọt ư? Bởi vì hắn đói quá rồi.

Nhu cầu ăn uống của đám bệnh nhân tâm thần chuyển biến theo tâm tình của bọn họ.

Lâm Phàm đã nhẫn nhịn không được loại cảm giác đói bụng kia nữa, vừa nhận lấy phần ăn của mình liền cầm lấy đùi gà lên cắn xé, ngay cả xương gà cũng bị hắn nhai nát rồi nuốt vào bụng. Lâm Phàm ăn như hổ đói, trong chớp mắt liền ăn sạch sẽ phần cơm trong khay trước mặt.

Ngay cả một hạt cơm cũng không bỏ thừa.

Trương lão đầu há to miệng, nhìn thấy Lâm Phàm hình như vẫn còn rất đói khiến ông không khỏi sốt ruột, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn lại đói thành dạng này?

"Ngươi ăn của ta đi." Ông đẩy đồ ăn phần mình lên trước mặt Lâm Phàm, "Ta tặng cho ngươi ăn, không thể để ngươi đói chết được."

Lâm Phàm lắc đầu, "Ngươi cũng rất đói, ngươi ăn đi."

"Ta không đói bụng."

Trương lão đầu vừa nói vừa len lén lau nước miếng đang tứa ra.

Nhưng Lâm Phàm là bạn tốt của ông, dù ông chịu đói thì cũng không thể để bạn tốt chịu đói được.

Nữ hộ công Đinh Diệp rất hài lòng với tình hình hiện tại.

Mỗi một bệnh nhân tâm thần đều rất ổn định, đều đang hưởng dụng thức ăn trước mặt, chẳng qua là khi nàng nhìn thấy cái khay của Lâm Phàm sạch trơn thì hơi kinh ngạc, nàng vội cúi xuống xem xét mặt đất bên dưới chỗ hắn ngồi, xem thử xem có phải là người này len lén đổ đi không.

Mặt đất rất sạch sẽ, không rớt một hạt cơm nào.

Có ma à?

Đồ ăn đều đi nơi nào rồi?

"Thật giỏi nha, ăn ngoan ghê."

Đinh Diệp rất muốn hỏi Lâm Phàm đã giấu đồ ăn đi nơi nào, nhưng nghĩ tới tinh thần và tư duy của đối phương không giống mình, không có khả năng hỏi thẳng như vậy. Nàng bèn lợi dụng biện pháp tán dương để dò hỏi.

"Ta đói." Lâm Phàm đưa cái đĩa trống trơn tới trước mặt Đinh Diệp.

Đinh Diệp ngây người, sau đó lộ ra dáng vẻ tươi cười, "Vậy ta cho ngươi thêm một phần nữa, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ nhé."

"Được!"

Lâm Phàm ngồi yên ở đó, cúi đầu nhìn mặt bàn inox, hắn nuốt nước bọt, mặt bàn bóng loáng sáng tỏ có vẻ như ăn rất ngon. . .

Nếu như có thể ăn....

Hắn hé miệng muốn cắn một miếng thử xem hương vị như thế nào, hắn đói quá, đói khó mà chịu đựng nổi.

Khí công tu hành pháp chính là hấp thu hạt năng lượng rời rạc ở trong đất trời, lợi dụng mỗi một tế bào, khi mỗi một tế bào đều tràn ngập sức sống, thân thể sẽ tiêu hao tới một loại tình trạng cực cao.

Cơn đói sẽ tăng cao gấp mấy chục lần so với người thường.

"Thật sự là ngoan quá, đồ ăn ngon tới rồi đây."

Đinh Diệp buông đĩa cơm xuống, hơn nữa còn cố ý tặng thêm cho hắn một cái đùi gà.

"Nhìn ngươi biểu hiện tốt như vậy, cho ngươi thêm một phần đùi gà nè."

Lâm Phàm không rảnh để trả lời, hắn cắm cúi ăn như lang thôn hổ yết, càng ăn lại càng thấy đói, bao tử hắn hiện giờ tựa như một cái động không đáy, tham lam cắn xé thức ăn trước mặt.

Xoạt xoạt!

Bỗng nhiên thìa bị Lâm Phàm cắn nát, thế nhưng hắn không để ý mà vẫn nuốt luôn phần nhựa vỡ vào, tuy nhiên cảm giác vẫn không đủ, thế là Lâm Phàm trực tiếp nuốt luôn cái thìa hắn đang cầm trong tay vào bụng.

Trương lão đầu vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Lâm Phàm, "Ngươi ăn từ từ thôi, không là nghẹn đấy."

"Ừm." Lâm Phàm thả chậm tốc độ, nhưng cơm trong đĩa vẫn bị hắn vét tới sạch sẽ.

Đinh Diệp nãy giờ vẫn luôn đứng ở bên người Lâm Phàm nhìn hắn, trông thấy tốc độ Lâm Phàm ăn cơm thì đã sớm trợn tròn mắt giống như gặp quỷ. Nàng không thể tin được lại có người sẽ đói khát tới như thế.

Dù rằng nàng đã làm việc tại bệnh viện tâm thần lâu như vậy, có kinh nghiệm phong phú, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng tương tự.

"Ta vẫn còn đói."

Lâm Phàm lại đưa cái đĩa sạch sẽ tới trước mặt Đinh Diệp, cười híp mắt nói.

Đinh Diệp ngây người trả lời: "Ngươi đã ăn hai phần rồi mà."

"Ừ." Lâm Phàm nhu thuận gật đầu, ý tứ rất rõ ràng, tuy ta đã ăn hai phần nhưng ta vẫn còn thấy đói, ta muốn ăn nữa, muốn ăn rất nhiều rất nhiều rất nhiều.

Đinh Diệp muốn nói với Lâm Phàm là hắn không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ đau dạ dày, nhưng nói vậy có lẽ sẽ có tác dụng đối với người thường, thế nhưng đối với người bệnh thì không thể thực hiện được.

"Ngoan, không thể ăn nữa, nghe lời có được không?" Đinh Diệp nhỏ giọng dỗ dành.

Ta là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi cũng không thể vì vậy mà phát bệnh tổn thương ta đâu nha.

Lâm Phàm cúi đầu, sờ sờ cái bụng, đói quá đi.

"Được."

Lâm Phàm lặng lẽ đứng dậy, làm bộ rèn luyện thân thể, nhưng vẫn luôn lén lút quan sát các hộ công.

Những người này thật xấu xa.

Trương lão đầu nghi ngờ nhìn Lâm Phàm, hắn muốn làm gì chứ?

Thật giống như là muốn tránh né ánh mắt hộ công vậy.

Thân là bạn tốt nhất của Lâm Phàm, ông nghĩ mình cần phải trợ giúp hắn, ông vội ăn hết miếng đùi gà sau đó dùng đầu đập lên mặt bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play