An Tri Thủy tỉ mỉ kiểm tra đai lưng một cách cẩn thận đã thực sự che kín ánh mắt của Lý Lộ Từ, cô xem kĩ qua khe hở và thấy Lý Lộ Từ không có khả năng nhìn trộm cô, sau đó cô mới có cảm giác an tâm.
Thế nhưng Lý Lộ Từ còn có lỗ tai, hắn có thể nghe được tiếng nước chảy còn An Tri Thủy thì không, như vậy khi mình cởi quần áo có tiếng động gì chắc chắn hắn có thể nghe được, có thể hắn nghe được âm thanh khi cô cởi váy hay cởi nội y.
Nghĩ đến đây khuôn mặt xinh đẹp của An Tri Thủy đỏ rực, nếu Lý Lộ Từ dám nghĩ như vậy cô thà mặc đồ ướt sũng, có bị cảm cô cũng không thay.
Một luồng gió thổi qua, nếu là ngày thường cô sẽ có cảm giác khoan khái thỏa mái, nhưng hiện tại An Tri Thủy lại rùng mình, nhất định phải thay quần áo, nhưng cô không thể thay khi ở cùng một chỗ với Lý Lộ Từ, cô không muốn có suy nghĩ trói buộc.
An Tri Thủy nghĩ ra biện pháp tốt hơn, lúc nãy bên dòng suối cô hái được hai bông hoa, cô nhét vào hai lỗ tai Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ kì quái hỏi:
- Em làm gì vậy?
Cho dù bịt kín hai mắt không xoay người lại, tuy nhiên An Tri Thủy là một cô gái bảo thủ nên có áp lực rất lớn, biết hắn nhìn không tới nhưng đứng đối mặt với Lý Lộ Từ cô làm sao có thể cởi quần áo được?
- Em muốn bịt lỗ tai anh lại, như vậy anh sẽ không nghe được âm thanh khi em thay quần áo.
An Tri Thủy có chút đắc ý vì cô cảm thấy mình đưa ra biện pháp dễ xử lý, sau đó bịt thật kín hai lỗ tai Lý Lộ Từ.
- Được rồi, em nhanh lên đó.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ đành chịu.
An Tri Thủy cầm theo áo choàng chậm rãi lùi về sau, cẩn thận nhìn Lý Lộ Từ từ phía sau lưng, nhận thấy hắn không phát hiện ra động tác của cô sau đó đi tới bụi cây nhỏ ở rừng bên cạnh.
Nhìn rừng cây nhỏ ánh sáng u ám, nhìn xa xa với vẻ tĩnh mịch vắng vẻ bóng cây tối sầm trên mặt đất lớp lá rụng dày, An Tri Thủy quay đầu lại nhìn Lý Lộ Từ nhớ đến lời nói khi nãy của hắn, có vài cô gái không sợ rắn rết côn trùng nhưng An Tri Thủy không phải là một trong số đó, cô và hầu hết các cô gái giống nhau, sợ hầu hết đối với các động vật thân mềm, ghét nhất là con chuột, còn các loại kì lạ khác như sâu, giun, côn trùng thì luôn sợ hãi.
Nhưng An Tri Thủy càng không thể ở cạnh Lý Lộ Từ thay đồ được, trong rừng im lặng không nghe được âm thanh gì, nói không chừng sau cơn mưa các động vật kỳ lạ đó đều trốn vào trong hang động của chính mình rồi.
Đúng rồi rắn rất thích hang động khô ráo, chuột cũng không thích cả người bị ướt sũng, còn đối với sâu, giun côn trùng vốn ít đáng sợ hơn chúng hay tránh ở dưới lá cây, không lẽ vì sợ các loại côn trùng này mà chính mình lại không dám đi sâu vào sao?
Ngẫm lại nếu là Thiên hạ đệ nhất Công chúa An Nam Tú nhất định cô ấy sẽ bước vào rừng cây không chút do dự. An Tri Thủy biết mình không thể so sánh được với An Nam Tú, còn không kìm được âm thầm so sánh một chút sau đó cảm thấy mình không thể kém cỏi hơn Tú Công Chúa được, không có được năng lực thần kỳ như cô ấy nhưng An Tri Thủy có thể cố lấy dũng khí giống cô ấy.
Loại bỏ rắn và chuột qua một bên, lấy An Nam Tú làm tấm gương, An Tri Thủy cầm theo quần áo liền cẩn thận mà đi vào trong rừng cây.
Lý Lộ Từ bị bịt lỗ tai lại, không nghe được một chút âm thanh nào.
Tuy nhiên, dường như im lặng quá, Lý Lộ Từ cảm thấy An Tri Thủy đặc biệt cẩn thận, không có chút âm thanh nào cả.
Nghĩ An Tri Thủy đang ở sau lưng hắn, đang cởi ra bộ đồ ướt sũng lộ ra khỏi thân mình trong trắng đáng quý trọng như Bảo Ngọc Hoa Châu, Lý Lộ Từ không khỏi nuốt một chút nước bọt, ánh mắt không thể nhìn thấy được nhưng trong đầu buộc hắn hình dung ra dáng dấp của cô, khiến hắn không thể nào khống chế không nghĩ đến thân hình của An Tri Thủy.
Kỳ thật bởi vì hắn thấy quá nhiều nhưng lại chưa từng được thấy thân hình hoàn chỉnh của An Tri Thủy, những điều ấy làm trong lòng hắn một chút cảnh xuân tụ tập lại một chỗ vừa nghĩ phải nhìn trộm toàn thân cô càng mãnh liệt hơn.
Chung quy Lý Lộ Từ không thể mạo hiểm vì An Tri Thủy sẽ tuyệt giao với hắn nếu hắn nhìn lén cô, đợi một lúc lâu mới sinh nghi nhíu mày, chợt trong tiếng gió đưa đến một tiếng la thất thanh vô cùng sợ hãi.
Lý Lộ Từ trong lòng nhảy loạn liền quay đầu lại, quả nhiên An Tri Thủy không ở sau lưng, cô ngốc này thật là…
Lý Lộ Từ nhảy một bước xa liền lọt vào rừng cây, dùng thắt lưng đánh lên một gốc cây đại thụ.
- Răng rắc.
Không biết cây đại thụ này sống được bao năm rồi ngã xuống chặn ngang, Lý Lộ Từ đấm đá lung tung, xa xa trong rừng cây u ám liền nhìn thấy một khối trắng nõn bắt mắt tê liệt té trên mặt đất.
Một con rắn hoa đang chạy, Lý Lộ Từ một cước giẫm ngang mình nó, trước khi chết rắn hoa quay đầu lại cắn Lý Lộ Từ một cái.
Da thịt không bị thương một chút, Lý Lộ Từ căn bản sẽ không để ý, con ngươi lại mở to nhìn tìm kiếm, sợ hãi khiến tim hắn đập trong lồng ngực giống như dùi trống đang nhảy lên, dường như ngay cả rễ của cây sinh mạng cũng không thể quấn chặt vào được.
Lý Lộ Từ biết rất rõ trong rừng cây này có biết bao là rắn độc đang rình rập, tuy rằng chúng nó thật sự chưa phải là cắn vào là chết, nhưng nếu cứu giúp trễ từ ba đến năm phút có thể không cứu được tính mạng.
- Bị nó cắn rồi sao?
Lý Lộ Từ vội vàng cúi xuống xem xét thân thể An Tri Thủy.
An Tri Thủy cũng chưa ngất, vốn sắc mặt đang trắng bệch lập tức đỏ bừng như máu, thân thể nóng lên, không ngờ thân thể trần trụi của mình bị Lý Lộ Từ thấy hết mất rồi… sẽ không bao giờ còn là một đứa con gái thuần khiết nữa.
- Thật ngốc, lúc này còn có thời gian mà nghĩ ngợi lung tung.
Bị rắn độc cắn kiêng kị nhất là máu lưu thông nhanh, nhưng thấy mặt An Tri Thủy đỏ lên, không ngờ đến lúc này rồi còn không nghĩ đến chuyện sắp mất cái mạng nhỏ, lại chỉ thẹn thùng một cách đáng thương, Lý Lộ Từ không có cách nào nổi giận với cô.
An Tri Thủy không có cách nào nói ra, Lý Lộ Từ cũng không có thời gian để hỏi cô, cẩn thận nhìn thân thể cô, nhìn sơ lượt cả người cô, thật ra Lý Lộ Từ đang tìm kiếm miệng vết thương.
Trên cổ không có, trên vai không có, ngực không có, xương sườn và thắt lưng phúc gữa cũng không có, hai tay cũng không có, hai chân cũng không có chắc là ở phía sau lưng, Lý Lộ Từ đang định đi qua thân thể cô, lại phát hiện hai bắp chân cô tách ra nhưng đùi thì kẹp lại một chỗ, vội vàng mở bung hai chân cô ra.
- Anh....
An Tri Thủy kêu lên một tiếng, huyết khí dâng lên, không ngờ lại chết ngất.
Lý Lộ Từ nhìn miệng vết thương trên bắp đùi cô, vừa vội vừa lo, hiếm khi đồng ý đối với đánh giá về con người của An Nam Tú, An Tri Thủy thật là đứa ngu ngốc, lúc này rồi không ngờ cô còn kẹp chặt hai chân không cho Lý Lộ Từ nhìn thấy miệng vết thương, chỉ vì có khả năng vết thương nằm ở phía đùi trong.
Nơi này rất gần với vị trí thần bí nhất của cô gái, nếu An Tri Thủy là cô gái phong kiến cổ hủ trinh trắng thì cũng thôi, thế nhưng cô là sinh viên thế kỉ hai mươi mốt kia mà, đến cả cái mạng cũng từ bỏ.
Lý Lộ Từ đặt ngón tay ở miệng vết thương, vạch hai nhát thành vết thương hình chữ thập, nâng một chân của cô lên để trên cổ của hắn, cúi người xuống liền vội vàng đưa miệng hút nọc độc của vết thương.
Lý Lộ Từ căn bản không sợ rắn độc, hút máu độc đều nuốt vào bụng để tiết kiệm thời gian, một lúc sau liền nhìn miệng vết thương chảy ra máu đỏ tươi.
Lý Lộ Từ cũng không thể bỏ qua như vậy, cắn đứt ngón tay nhỏ máu của mình lên miệng vết thương, nhìn miệng vết thương trong nháy mắt khép lại, sau đó giơ tay lên nắm nhũ đào thật lớn bên trái của cô.
Lý Lộ Từ giật mình, nhanh chóng thả ra, bàn tay áp vào trái tim cô ở phía sau lưng truyền căn nguyên sinh mạng lực của hắn vào trong thân thể cô.
Lý Lộ Từ vừa rồi không phải cố ý sờ vào nơi đó của An Tri Thủy, chỉ có điều đối với đàn ông mà nói chung quy có chút bản năng rung động vô ý thức không khống chế được hành động của mình, sau đó hắn mới nghĩ đến sau lưng cách trái tim gần hơn một chút, vì An Tri Thủy không phải là đàn ông, ngực cô được bao bọc bởi một lớp mỡ mềm mại có hình dạng, cho dù bị đè ép vẫn sẽ quật cường khôi phục trở lại hình dạng ban đầu, cũng khiến cho lòng bàn tay của Lý Lộ Từ cách xa trái tim của cô hơn.
Nếu là An Nam Tú, trước ngực hay sau lưng đến trái tim chẳng hơn kém nhau mấy.
Sinh mạng lực được đưa vào cơ thể An Tri Thủy, khẩn trương nặng nề trong lòng Lý Lộ Từ buông xuống, vì hắn đã hai lần truyền sinh mạng lực cho An Tri Thủy, hơn nữa sinh mạng lực của hắn có thể cải thiện thân thể An Tri Thủy không ít khiến cơ năng của cô hơn hẳn người bình thường, đối với nọc rắn độc sức chống cự đã gia tăng rồi. Huống chi vừa rồi cho dù Lý Lộ Từ không cứu giúp, hiện giờ hắn truyền máu và sinh mạng lực của hắn vào cô, vẫn có thể cam đoan chỉ cần vừa rồi An Tri Thủy không chết ngay lập tức, số nọc rắn độc dó căn bản không cách nào tạo thành thương tổn đối với cô.
Lúc này Lý Lộ Từ mới hiểu, nhận thức được tình huống của An Tri Thủy cũng không phải rất nghiêm trọng, nhưng quan tâm quá dễ loạn, căn bản không thể bình tĩnh mà phân tích.
Một lúc lâu, nhận thấy được trong cơ thể An Tri Thủy độc tố đã được trục xuất sạch sẽ, sinh mạng lực của cô tràn đầy, kiểm tra các cơ quan của cô đều khôi phục bình thường Lý Lộ Từ mới tạm ngừng vận chuyển sinh mạng lực vào trong cơ thể An Tri Thủy.
Xoa xoa cái trán, không ngờ mồ hôi lạnh đầm đìa, nhìn An Tri Thủy đang nhấp nháy ánh mắt, lông mi run rẩy, lúc này Lý Lộ Từ mới có lòng nổi giận với cô, không nói gì thêm, cầm bộ diễn phục rơi trên mặt đất đắp lên thân thể cô, ôm cô vào lòng đi ra khỏi rừng cây.
An Tri Thủy đã thoát khỏi trạng thái hôn mê, Lý Lộ Từ cũng không vạch trần cô, chỉ có điều khi ngồi trên tảng đá thì ôm chặt thân hình mềm mại của cô vào lòng.
Lý Lộ Từ chỉ vòng quanh bên hông một lớp vải, ngồi xuống không thể che lấp thân thể, áo choàng trên người An Tri Thủy cũng chỉ che lấp được phần trên của cô, còn chiếc lưng mượt mà, cặp mông tròn lẳn, đôi chân thon dài thì không có chút che lấp, biết An Tri Thủy hiện tại không có vấn đề gì, vừa tiếp xúc với cơ thể nhẵn nhụi mà ấm áp da thịt mềm mại, Lý Lộ Từ cũng thấy không thể nào kiềm chế nổi, một dòng lửa nóng dán trên mông An Tri Thủy, không an phận nhảy lên.
Vời tình hình như vậy làm sao mà An Tri Thủy không phát hiện ra, chỉ có điều vừa rồi thân thể cô bị hắn nhìn thấy rồi, làm sao mà cô có thể mở mắt được? Trong tình huống hiện tại này làm sao cô có thể đối mặt? Ngoại trừ cách nhắm mắt giả làm đà điểu, An Tri Thủy căn bản không thể tưởng tượng kế tiếp cô nên làm thế nào.
Không biết nên làm gì bây giờ, cứ giao cho Lý Lộ Từ là được rồi, An Tri Thủy nhắm mắt lại, hai hàm răng cắn chặt, giống như chú cừu non bị kẻ khác xâm lược, trắng trắng, mềm mềm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT