An Nam Tú cố gắng nhìn chằm chằm ti vi, dường như “Hoàn châu cách cách” có thể thu hút mọi sự chú ý của cô ấy, cô cho rằng đây là một tác phẩm điện ảnh nghệ thuật độc nhất được cô tán thành trên thế giới của người bản xứ này.
Lý Bán Trang mặc một cái áo phông cổ chữ T, đôi chân thon dài nước da trắng trẻo mịn màng cũng đã bước vào phòng của Lý Lộ Từ, bả vai của An Nam Tú buông lỏng, cả người nhẹ nhõm hẳn ra.
Cô đã giữ tư thế này rất lâu, cuối cùng cũng xong, cảm giác không được tự nhiên của An Nam Tú đã dịu đi rất nhiều, cô cảm thấy trong phòng này tốt nhất chỉ nên có cô và Lý Lộ Từ.
Dĩ nhiên, nếu như không phải cần người quan tâm, thì không cần Lý Lộ Từ, một mình công chúa điện hạ ở là được.
- Cô còn muốn xem bao lâu?
Lý Lộ Từ ngủ trên sô pha, An Nam Tú muốn xem ti vi, hắn sẽ ngủ không được, hơn nữa muốn đọc sách cũng không được, cuốn “Chính sách quản lý Kế toán tài chính” nằm bên cạnh còn chưa đụng tới, bởi vì An Nam Tú còn hỏi hắn về thành ngữ.
- Không biết.
An Nam Tú lớn tiếng nói.
Lý Lộ Từ ngồi xuống lấy cái di động mà An Nam Tú để ở góc ghế sô pha, Lý Lộ Từ giúp cô Jailbreak điện thoại, đã chứa rất nhiều phần mềm, đa số cô đều không thể dùng, tốn hết sáu bảy ngàn để mua di động, hiện giờ chiếc di động của cô vẫn chưa gọi lần nào, nhận qua một tin nhắn, có một lần Lý Lộ Từ thấy đèn flash của di động sáng lên.
(*Jailbreak: thuật ngữ chỉ sự bẻ khóa phần mềm dành cho thiết bị của Apple, đơn giản là crack để dùng phần mềm miễn phí)
An Nam Tú chụp hắn, Lý Lộ Từ hỏi cô tấm ảnh chụp ra sao, An Nam Tú kiên quyết không thừa nhận cô đã trộm chụp hình Lý Lộ Từ.
Cô không biết lúc chụp hình đèn flash mới sáng lên.
Nhìn thấy Lý Lộ Từ lấy di động của mình, vốn dĩ An Nam Tú đang ngồi ngay ngắn ở chỗ của quý phi, lập tức đứng dậy, chạy qua.
- Cẩn thận…
Lý Lộ Từ tiếc cho ghế sô pha của mình, trọng lượng của cô không nặng, nhưng giẫm lên như thế, sô pha sẽ không thể chịu được.
- Anh lấy di động của tôi làm gì?
An Nam Tú rất khẩn trương đến giật, Lý Lộ Từ giấu sau lưng không đưa cho cô.
- Tôi giúp cô một chút về thành ngữ trong từ điển, như vậy cô có thể tự mình tra.
Lý Lộ Từ không biết trong di động của cô có bí mật gì, có thể không có, ai biết An Nam Tú có đem chuyện vô tình của người khác để làm căn cứ để xúc phạm?
- Không cần.
An Nam Tú kiên quyết cự tuyệt.
Lý Lộ Từ không còn cách nào, trả di động cho cô.
- Anh nói tự mình tra từ điển, hay là hỏi anh sẽ đơn giản hơn?
An Nam Tú tỏ vẻ khinh bỉ Lý Lộ Từ.
- Đương nhiên hỏi tôi đơn giản hơn.
Lý Lộ Từ cũng hừ hừ, đúng là lối suy nghĩ của công chúa, hoàn toàn không nghĩ cho người khác.
- Tôi cần từ điển để làm gì? Đồ đần?
An Nam Tú rất đắc ý nói.
Lý Lộ Từ đành cùng An Nam Tú coi “Hoàn châu cách cách”, tiện thể ôn lại thành ngữ.
Rất nhanh An Nam Tú thấy Tiểu Yến Tử và Vĩnh Kỳ không phải anh em, Vĩnh Kỳ rất vui, mừng rỡ như điên, bên trong còn có ý muốn quan hệ.
- Anh muốn sinh con với Lý Bán Trang sao?
An Nam Tú hỏi.
- Không muốn, anh em trên pháp luật, trên đạo đức, về phương diện pháp luật và xã hội đều không cho phép kết hợp, càng không thể sinh con, bởi vì xét về ngành sinh vật học, anh em sinh con sẽ có biến dị, không tốt cho thế hệ sau.
Lý Lộ Từ lập tức nhảy dựng lên, nếu người khác hỏi hắn, dám đem hắn và em gái ra đùa giỡn nhất định hắn đã bỏ đi, nhưng hắn lười tranh cãi với An Nam Tú, cô là một người cổ quái của Thiên vân thần cảnh, một cô gái từ trên cây rơi xuống, lời nói của cô cũng không có gì gọi là không tôn trọng, tục tĩu hay sỉ nhục, cũng như không ngờ vì Lý Lộ Từ sờ soạng ngực cô mà cô bắt hắn phải gọi là mẹ vậy.
Tiểu chuẩn yêu thích hay chán ghét của Lý Lộ Từ thường dựa vào đối phương có đáng ghê tởm hay không, thường không quan tâm đến việc của bản thân, có ý tốt nhưng làm chuyện xấu còn có thể cảm thông và tha thứ, còn có ý xấu mà làm chuyện tốt, Lý Lộ Từ vừa hưởng thụ điều tốt, vừa ghi nhớ thù hận.
- Ý của anh là, anh và Lý Bán Trang nếu sinh con, là trái pháp luật?
An Nam Tú rất ngạc nhiên đến nỗi không thể nói lý, lắc đầu thở dài nói:
- Sao có nhiều người ngu ngốc đặt ra pháp luật này chứ, nếu việc kế thừa của các anh là dựa vào sự kết hợp giữa nam và nữ, đặt ra pháp luật như vậy, không phải là tai hoạ ngầm tiêu diệt chủng tộc sao?
- Cô mới là ngốc. Anh em không được, càng không phải tất cả nam và nữ đều không thể sinh con. Trên thế giới này loại quan hệ đơn thuần chỉ có ở nam và nữ này so với anh em khác xa. Nếu dân bản xứ chúng tôi có bị diệt sạch thì cũng không cần cô đến nơi có nhiều ưu thế để chỉ đạo công việc.
Lý Lộ Từ không ngờ thấy cô lập bản đồ nã pháo toàn thế giới, lập tức phản kháng gay gắt.
- Anh dám mắng tôi!
An Nam Tú không có ngồi ở chỗ quý phi, mà ngồi chồm hỗm ở chỗ vừa rồi của Lý Bán Trang, căm giận trừng mắt nhìn Lý Lộ Từ, tuy nhiên trong lòng cô không có tức giận như cô thể hiện ra.
Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang là anh em, đây là tiền đề lớn.
Đây là sự thật không thể thay đổi.
Lý Lộ Từ không muốn vi phạm pháp luật, xã hội, đạo đức,…
Cho nên kết luận là, Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang không thể sinh con.
Nói cách khác Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang không thể thích nhau, hai người nam và nữ này, chỉ có quan hệ anh em.
Quan hệ anh em, thật ra không quan trọng bằng quan hệ vợ chồng giữa nam và nữ.
Bởi vì anh em không thể sinh con cháu đời sau, mà quan hệ vợ chồng có thể, cho nên quan hệ phía sau quan trọng hơn.
Cho nên, về sau đối với Lý Bán Trang sẽ có người quan trọng hơn Lý Lộ Từ nhiều.
Dĩ nhiên, ai là người quan trọng đối với Lý Lộ Từ, một chút An Nam Tú cũng không để ý.
Khả năng suy luận và trinh thám của An Nam Tú rất nhạy, ngẫm nghĩ mình cũng có thể sinh con, An Nam Tú thẹn thùng đỏ mặt.
Cô tỏ ra phẫn nộ, như vậy mới có thể che giấu.
- Được, tôi xin lỗi, rất xin lỗi.
Lý Lộ Từ không chấp nhặt với cô, trước mặt cô cứng rắn trở lại, vẫn giữ được tôn nghiêm của đàn ông, không nói lên được gì cả, vô nghĩa.
Thật sự chọc giận hắn, ôm lại đánh đòn là chắc, trong lòng Lý Lộ Từ cảm giác có một ưu thế mới, đánh qua mông của công chúa, lại là Trưởng công chúa vô cùng mạnh mẽ của Hoàng thất, kẻ thừa kế ngai vàng.
Lý Lộ Từ xin lỗi, An Nam Tú cũng không biết nói gì, cô cảm thấy Lý Lộ Từ vẫn mạnh hơn người dân bản xứ, cô gặp qua những đứa bé ở Tiểu khu phạm phải sai lầm nào cũng không chịu nhận sai, sau đó hai bên đánh nhau, có thể bọn họ thấy An Nam Tú, mặt đỏ không dám nói câu nào.
- Không tính toán với anh. Bây giờ tôi đã trở thành người tuỳ tiện giống như bọn anh, không có gì khác.
An Nam Tú suy nghĩ, đúng là có chút buồn.
Muốn người địa cầu đều biết phóng tia chớp điện, lấy kem cây làm tiền, Lý Lộ Từ trở về con đường “Quản lý tài vụ” của hắn, tưởng tượng một thế giới lộn xộn như vậy.
“Hoàn châu cách cách” không kết thúc thì không buông, Lý Lộ Từ tràn đầy sinh lực cũng buồn ngủ, chỉ cảm thấy sao An Nam Tú không hỏi hắn về ý nghĩa của thành ngữ nữa, dụi dụi mắt, cúi xuống nhìn cô, không ngờ lại nằm ngủ bên cạnh mình.
An Nam Tú ôm cái đệm lớn, co mình lại, chân còn mang đôi dép lê, còn ngủ ở đó với bộ dạng rất say sưa, lông mi rất dài khép lại, má lún đồng tiền giống như khuôn mặt tinh xảo quá mức của những con búp bê.
Con gái đều thích những gì xinh đẹp đáng yêu, Lý Bán Trang muốn thân hơn với An Nam Tú, nếu không phải An Nam Tú tính khí kỳ cục và kiêu căng, Lý Lộ Từ cũng muốn thân với cô.
- Lại không chịu rửa mặt trước khi ngủ.
Đây là lần thứ hai.
Mí mắt An Nam Tú giật giật, sau đó hừ hừ vài tiếng, đổi tư thế, buông gối ôm ra, nằm thẳng người đúng là một tư thế rất thuận lợi để Lý Lộ Từ bế cô lên.
Cô đang nằm thẳng ở đó, lúc Lý Lộ Từ ôm cô, chắc chắn sẽ đánh thức cô, hành động mạnh như vậy, cô ấy tỉnh dậy hay là không tỉnh đây?
Lý Lộ Từ tháo đôi dép cô ra, đôi chân mang một đôi tất trắng, nho nhỏ, Lý Lộ Từ nâng gót chân mảnh mai của cô, cảm thấy ấm ấm mềm mềm, cởi bỏ đôi vớ.
Chân nho nhỏ, chắc chắn không phải là dạng người khiến người ta ghét, một chút cũng không phải, thả lỏng bàn tay vừa mới nắm, chẳng lẽ thật sự có người con gái cổ đại nhảy múa trong lòng bàn tay?
Lý Lộ Từ nắm có chút mê mẩn, chân của cô bé có mùi sữa, các đầu ngón chân giống như sữa đường.
An Nam Tú không thoải mái đá đá chân, chân bị hắn nắm có chút ngứa.
Lý Lộ Từ vội buông ra, có chút lo sợ nhìn ra cửa, nếu như bị Lý Tử nhìn thấy hắn nắm chân của An Nam Tú đến nỗi ngây người, chắc chắn sẽ mắng hắn là biến thái.
Lý Lộ Từ chạy vào phòng tắm, nhúng khăn vào nước ấm, vặn khô, lau mặt cho An Nam Tú.
Không ngờ An Nam Tú vẫn không tỉnh, Lý Lộ Từ lắc lắc đầu, đúng là ngủ giống heo, rồi lấy khăn mặt lại, sau đó giống như lần trước bồng cô ấy lên.
An Nam Tú xê dịch người, hành động hơi mạnh, lỗ mũi phát ra tiếng ngáy, vươn cánh tay quàng vào cổ Lý Lộ Từ, đầu gối để trước ngực hắn.
Lý Lộ Từ đặt cô lên giường, vừa muốn dỡ tay cô ra, tay của An Nam Tú cũng rất mạnh, khiến hắn không thể bỏ ra.
Lúc này con ngươi của An Nam Tú trợn lên, ngáp một cái, bực mình nhìn Lý Lộ Từ, người bị phá tỉnh là bộ dạng như vậy.
- Cô đã ngủ trên sô pha.
Lý Lộ Từ nói.
- Vừa rồi anh sờ chân tôi.
An Nam Tú hết nhìn đông lại nhìn tây, nhịn không nổi nói.
- Hồi nãy cô không ngủ?
Lý Lộ Từ đỏ mặt, thấy khó chịu, dẫu sao lúc đó hắn nắm chân của An Nam Tú đến nỗi mê mẩntrong thời gian dài, không giống như không có chủ ý.
- Tôi rất mệt, không ngờ mình lại nằm trên giường. Ai ngờ anh lại làm ra những chuyện này, tôi muốn trừng phạt anh.
An Nam Tú hợp tình hợp lý nói, là chính Lý Lộ Từ ẵm cô lên giường, chứ không phải cô bắt hắn làm như vậy.
- Tôi..
Lý Lộ Từ thật sự rất xấu hổ hơn nữa mặt nóng lên, nếu là những cô gái khác thì hơi lưu manh rồi, tuy nhiên hắn cũng chỉ chiếu cố cho cô gái thân cận với hắn, mà nếu quan hệ rất thân cận thì một chút chuyện nhỏ này không ai muốn so đo, nhưng An Nam Tú thì không, cô rất nhỏ nhen, Lý Lộ Từ không yên tâm.
- Được rồi, cô phạt đi, nếu không mai chúng ta mới phạt, hôm nay khuya quá rồi, sáng mai tôi sẽ cho cô vào sân giật điện một chút.
Lý Lộ Từ nhận sai.
- Ừ… Như vậy đi, về sau Lý Bán Trang ngủ trên ghế sô pha, không cho anh ôm cô ấy, bảo cô ấy ngủ trên giường mình.
An Nam Tú suy nghĩ, đây có gọi là trừng phạt không? Tất nhiên rồi, Lý Lộ Từ rất thích thân thiết cùng em của hắn, An Nam Tú không cho phép, chắc sẽ làm cho hắn khó chịu.
- Cô cho rằng ai cũng giống cô à, Lý Tử rất ngoan, đúng giờ là đi lên giường mình ngủ.
Lý Lộ Từ không hiểu ý cô, phạt hắn, sao lại liên quan đến Lý Tử.
- Vậy thôi, anh đi ra đi, tôi muốn ngủ.
An Nam Tú bực bội đẩy hắn ra.
An Nam Tú sao dễ nói chuyện như vậy? Lý Lộ Từ rất lạ, tất nhiên hắn sẽ không nhiều chuyện, không nói chuyện này ra, thầm nhủ may mắn, thoải mái rồi.
An Nam Tú đứng dậy, đóng cửa lại, từ từ bước vào trong chăn, kéo chăn lên đến trên đầu, em gái rất giỏi sao? Công chúa mà Lý Lộ Từ ôm, mới đúng là công chúa.
Muộn rồi, nằm mơ thôi, An Nam Tú thấy chân hơi ngứa, Lý Lộ Từ xấu xa, không được sờ tôi, sẽ sinh con đó, An Nam Tú thở dài, lần đầu tiên cô bé mơ giấc mơ kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT