Vẻ nghi ngờ của Lý Lộ Từ bị Phật Nghê Thường thu vào trong mắt.

- Miếng ngọc này là từ miếu Cổ Lạp Tát Đạt của Tây Tạng lưu truyền lại, miếu Cổ Lạp Tát Đạt thờ phụng phật Hoan Hỉ, sau đó tượng Phật bị đập, có người phát hiện đầu tượng phật là ngọc nguyên thạch, cắt gọt thành cái này, còn chưa được mài lại.

Phật Nghê Thường giống như đọc bài vậy, mặt không thay đổi mà giới thiệu.

- Có lai lịch như vậy, chắc chắn giá sẽ không rẻ.

Lý Lộ Từ lại lắc đầu, hắn vẫn biết những thứ này có thể tăng giá tới mức nào, chỉ một cái điển cố nhỏ cũng làm cho nó tăng giá chóng mặt.

- Chỗ thần kỳ của miếng ngọc này là nếu có một cô gái chạm vào nó, sau đó một người con trai lại chạm vào, nếu khoảng cách giữa hai lần đủ ngắn thì hai người sẽ yêu nhau, có nên nó mới gọi là ngọc Hoan Hỉ.

Phật Nghê Thường tựa như nhìn thấy tâm tư của Lý Lộ Từ cười như không có gì.

- Hiểu chưa, nghi thần nghi quỷ cái gì?

Có thật là con gái không? Ánh mắt của Lý Lộ Từ lướt qua bộ ngực bằng phẳng của Phật Nghê Thường, còn có cái hầu kết làm người ra rất hoài nghi.

- Thần kỳ như thế sao?

Ngọc thạch vẫn ở trong tay An Tri Thủy, cô cầm lên xem trái xem phải, kinh ngạc không ngớt.

- Cô để cho cậu ta sờ đi, sau này sẽ biết.

Phật Nghê Thường chỉ vào Lý Lộ Từ.

Mặt An Tri Thủy đỏ lên, vội vàng để khối ngọc vào lại ngăn tủ, không muốn người khác mở ra, sợ có người chạm vào, sau đó cô nhất định phải yêu người khác.

- Em đừng tin, kỳ thật những thứ này chỉ là tự kỷ ám thị thôi. Em thử nghĩ mà xem, một nam một nữ, quan hệ của hai người vốn khá thân mật, tương lai trở thành người yêu cũng không có gì kỳ quái. Huống chi hai người lại biết được tên của miếng ngọc này là ngọc Hoan Hỉ, còn chứa một truyền thuyết ở bên trong, dưới tình huống ấy hai người này nguyện ý chạm vào nói rõ rằng hai người này hoặc là tự bản thân yêu nhau, ít nhất là đối với nhau có hảo cảm, có hảo cảm cộng thêm tự kỷ ám thị thì trở thành người yêu có gì là kỳ quái đâu?

Lý Lộ Từ vẫn không tin, hắn vẫn không tin truyền thuyết Tiên Phật như cũ, hắn cảm thấy Tiên Phật nhất định có quan hệ với Thiên Vân thần cảnh, tuyệt đối không phải là những thứ mà nhân loại tự tưởng tượng ra, về phần kiểm tra khối đá có thể kiểm tra hai người yêu nhau Lý Lộ Từ lại càng không tin là thật. Chỗ thần thuật loạn xị ngậu của An Nam Tú không chừng có thể làm được, nhưng khẳng định là An Nam Tú sẽ giải thích đó là do hormone tăng cường phân bố, đồng thời căn cứ vào hệ thống khứu giác của hai người làm cho hai bên hấp dẫn lẫn nhau, sau đó thì thế này lại thế kia.

Thần thuật của An Nam Tú có thể làm người ta giải thích tới tâm phục khẩu phục, thế thì chỗ thần kỳ của miếng đá này cũng không có đạo lý nào cả.

- Nhưng mà miếng ngọc này quả thật rất tốt.

An Tri Thủy tin tưởng vào sự giải thích của Lý Lộ Từ. Nếu thật sự thần kỳ như vậy, không cẩn thận làm cho Lý Lộ Từ chạm vào, thế thì chẳng liên quan gì tới An Tri Thủy cả, mà là do miếng ngọc này tác quái rồi…

- Cậu ấy không thích thì tôi bán giá rẻ cho cô, ba trăm vạn.

Đôi mắt hẹp dài của Phật Nghê Thường hơi híp lại, rất tiếc, làm bộ rất không nguyện ý.

- Phật gia, cô đừng coi bạn tôi là đại gia nữa có được không?

Lý Lộ Từ trừng mắt bất mãn nhìn Phật Nghê Thường, hắn cho rằng Phật Nghê Thường làm như vậy là vì hắn từng cùng cô nói qua, ở nơi này không có miếng ngọc nào An Tri Thủy không xứng được, mà là ngọc của cô không xứng với An Tri Thủy, Phật Nghê Thường hiểu ra An Tri Thủy có rất nhiều tiền, cho nên vừa nói giá đã là ba trăm vạn.

- Thật à, giảm một nửa? Không… 70% thì tôi mua.

An Tri Thủy muốn mua, nhưng hiện tại ngay cả mua Porsche Kaman còn phải mặc cả, trong lòng cô có chút buồn bực, mua miếng ngọc này phải trả giá, bằng không chẳng nhẽ là chứng minh An đại tiểu thư không đủ khôn khéo?

- Mỹ nhân, cô cũng thạo phết, cô ra giá có ý gì không?



Bộ dạng của Phật Nghê Thường có vẻ không quá cao hứng cùng An Tri Thủy nói đùa.

- Cô ấy họ An.

Bởi vì không thể xác nhận được Phật Nghê Thường là nam hay nữ, gọi An Tri Thủy là mỹ nhân luôn làm cho người ta có cảm giác bị đùa bỡn, đương nhiên là Lý Lộ Từ không muốn.

- 72%.

An Tri Thủy đột nhiên nhớ tới một đoạn clip, trong đó có người mua đồ, người ta càng nói nhiều, càng giảng giải đồ của mình tốt tới như thế nào, anh ta càng trả giá thấp hơn, An Tri Thủy cảm thấy rất lợi hại, muốn học tập một chút.

- Tôi không bán nữa.

Phật Nghê Thường không phối hợp với An Tri Thủy.

- A, không phải thế, đáng ra cô phải…

An Tri Thủy buồn bực, người ta lại không chịu, không có cách nào để An Tri Thủy biểu hiện ra sự lợi hại của mình.

- Rẻ chút đi, cô cũng biết tôi nghèo, cô còn đưa miếng ngọc này cho tôi xem, tôi cảm thấy hơn nửa là không đáng giá cho cô nói, nhiều lắm thì mấy vạn thôi.

Lý Lộ Từ ngẫm nghĩ một chút, khắng định là không thể làm cho An Tri Thủy bị chém, An Tri Thủy đương nhiên cũng không quan tâm chỗ tiền ấy, nhưng để người khác thịt mình thật là đau, tâm tình của An Tri Thủy càng đáng giá hơn.

- Các người người sau còn độc hơn người trước.

Phật Nghê Thường trực tiếp khóa ngăn kéo lại.

- Nếu lúc nãy tôi muốn mua thật, cô bán cho tôi bao nhiêu?

Lý Lộ Từ cảm thấy đây là cách kinh doanh của Phật Nghê Thường, làm gì có chuyện gặp khách hàng một hai câu chưa thuận giá cả được đã không muốn bán? Huống chi An Tri Thủy cũng không phải là người không mua nổi.

- Ba nghìn.

Phật Nghê Thương vừa mới nói Lý Lộ Từ và An Tri Thủy độc, ai biết cô đối với chính mình còn ác hơn nữa.

- Cô bán chỉ bằng 0.1% giá ban đầu vậy sao lúc tôi muốn mua bằng 2.8% cô không bán, lại bán cho hắn giá thấp như thế?

An Tri Thủy rất tức giận.

- Rất đơn giản, bởi vì cậu ấy muốn mua để tặng sinh nhật, quan trọng là tâm ý của món quà, còn về phần giá trị của miếng ngọc này, mặc kệ là cậu ta hay là người nhận quà cũng không cần để ý, nếu như vậy, sao tôi phải làm khó cậu ấy. Bán cho cậu ta rẻ chút cũng được, bởi vì nó chỉ là một món quà mà thôi, bất luận là món quà nào cũng thế, phần tiền tiêu phí để mua món quà so với tâm ý của món quà luôn nhỏ bé không đáng kể.

Phật Nghê Thường lại mở ngăn tủ ra, để An Tri Thủy nhìn.

- Nhưng nếu là cô mua, chính là muốn giữ lại, làm đồ sưu tầm, hình dạng, lịch sử, điển cố, giá cả đều là những nhân tố quan trọng. Đối với người sưu tầm mà nói, bản thân đồ sưu tầm cùng giá trị của nó đều rất quan trọng. Cho nên tôi mới bán nó cho cô với giá thực. Cô nói xem đạo lý này có đúng không?

- Đúng rồi.

An Tri Thủy nặng nề gật đầu, đưa thẻ ngân hàng cho Phật Nghê Thường.

- Được, tôi mua, thì ba trăm vạn.

Lý Lộ Từ há mồm, khó trách lần trước Phật Nghê Thường nói không muốn kiếm chút tiền lẻ của Lý Lộ Từ, xem ra chuyện buôn bán của Phật Nghê Thường đều thế này, chờ nhà giàu thì dùng sức chém, lần trước cái tên mập mua Phật ngọc giá 28 vạn, Phật Nghê Thường nói lời được hai mươi mấy vạn, còn lần này?

Phật Nghê Thường làm buôn bán rất giỏi, mấu chốt là nhìn người rất lời hại, liếc mắt thì cô cũng nhận ra An Tri Thủy là loại khách này, không thiếu tiền, còn muốn làm cho những người này tính nguyện bỏ tiền ra mua đơn giản chính là chiếu cố tâm tính của cô ta, sở thích của cô ta là được, một đống lý luận buôn bán của Phật Nghê Thường đối với Lý Lộ Từ mà nói là hoang đường đến cực điểm, nhưng An Tri Thủy lại phi thường đồng ý.



Thậm chí Lý Lộ Từ cũng không thể phản bác được, bằng không An Tri Thủy sẽ nghĩ Lý Lộ Từ không cho là như thế, như vậy hắn mua quà cho An Tri Thủy không đắt bằng mua cho An Nam Tú có phải là muốn nói trong lòng hắn An Tri Thủy cũng không quan trọng lắm?

Nhìn thấy Phật Nghe Thường cầm một cái hộp tinh xảo bọc miếng ngọc lại cho An Tri Thủy, vẻ mặt vui vẻ của An Tri Thủy, Lý Lộ Từ thở dài bất lực.

- Sớm biết em thích như thế, anh lấy ba nghìn mua tặng cho em.

- Sao có thể như vậy? Bởi vì anh định mua tặng An Nam Tú nên cô ấy mới muốn bán cho anh với giá ba nghìn. Nếu anh tặng cho em không phải là lừa cô ấy sao? Cô chủ hàng là người tốt, chúng ta đừng lừa cô ấy, như vậy là không đúng.

An Tri Thủy nghiêm túc nói với Lý Lộ Từ.

Quả nhiên là như vậy, Lý Lộ Từ cười khổ nhìn An Tri Thủy, lại lắc đầu, cứ thế này, tự An Tri Thủy thích cũng không cần so sánh ba nghìn với ba triệu khác nhau ở đâu nữa, sẽ làm dao động sự đơn thuần ngốc nghếch mà làm Lý Lộ Từ động tâm của An Tri Thủy.

- Cô ấy không ngốc, chỉ có điều mỗi người coi trọng một thứ khác nhau, so với ba triệu cô ấy càng để ý mấy câu nói của cô hơn.

Lý Lộ Từ vẫn không kìm được nói mấy câu với Phật Nghê Thường, hắn không muốn người khác đem sự đơn thuần của An Tri Thủy trở thành ngốc.

- Một cô gái tốt, cô ấy bị chính hoàn cảnh sống của mình đắp nặn thành như thế này, nhưng cậu cũng nên cảm thấy may mắn với sự đơn thuần chấp nhất của cô ấy, cô ấy là loại người mà sẽ luôn luôn kiên trì. Không giống một số người, sống trong cảnh giàu sang là một kiểu, đến khi gia cảnh sa sút, hoàn cảnh biến hóa, sẽ làm cuộc đời mình, quan niệm đạo đức, nhân sinh quan, thế giới quan điên đảo, trở thành hai người khác nhau.

Phật Nghê Thường khẽ mỉm cười.

- Nói cách khác, cô ấy hiện tại là địa tiểu thư, cũng không cần quan tâm tới ba triệu, đến một ngày cô ấy trở thành người thường, thì vẫn sẽ quan niệm rằng tâm ý của món quà so với giá trị món quà dùng ba nghìn hay ba triệu mua quan trọng hơn.

- Cô…

Lý Lộ Từ lắc đầu, không nói thêm gì nữa, Phật Nghê Thường thật sự lợi hại, người có cách nhìn như vậy sợ rằng là buôn bán gì cũng sẽ không sợ không kiếm được tiền.

- Lý Lộ Từ, em muốn cha và dì Đường chạm vào.

An Tri Thủy ngắm nhìn một lúc lâu, rốt cục ngẩng đầu, nói một cách chờ mong.

- Thế thì em nên hỏi cô chủ, hai người vốn đã yêu nhau mà cầm vào sẽ có hiệu quả thế nào, cẩn thận không lại phản hiệu quả.

Lý Lộ Từ cười nói.

An Tri Thủy lo lắng nhìn cô chủ, may mà chính mình vẫn chưa tự tiện làm như vậy.

- Yên tâm. Nếu hai người vốn đã yêu nhau mà cầm vào thì khẳng định sẽ kết thành liên lý.

Đôi môi của Phật Nghê Thường rất mỏng, nhưng cũng không quá mỏng, ngược lại còn thường hay nói những lời làm người ta đặc biệt thích nghe.

- Bọn họ thật sự là muốn kết hôn.

An Tri Thủy vui vẻ, dường như phụ thân kết hôn với dì Đường là nhờ vào việc họ chạm vào viên ngọc của cô vậy.

- Nếu còn muốn mua quà sinh nhật, thì cậu xem miếng xanh đậm này xem, tôi cũng không biết chính xác là cái gì, nhưng chạm vào rất thích, có thể là một loại gỗ nào đó.

Phật Nghê Thường lấy ra một thứ to bằng bàn tay, toàn thân vật này toát ra màu xanh lục, sung mãn sức sống, chạm vào vô cùng thoải mái.

- Giống một miếng gỗ mít lâu năm.

Cậy mít nhà Lý Lộ Từ cũng đủ lâu rồi, hắn từng phạt đi cành cũ, phơi nắng khô rồi thì cũng có chút biến đổi, tính chất màu sắc rất giống thứ Phật Nghê Thường cầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play