Lý Lộ Từ ôm cô gái trong lòng, trong sự vui sướng tột cùng, hắn đã làm việc mà bình thường hắn tuyệt đối không làm, hôn đôi môi nhỏ nhắn của cô gái, cảm giác có chút không thỏa đáng, nhưng có lúc không để ý, lúc này không để bụng vấn đề này.
Hắn ôm chặt cô, bờ vai nhỏ nhắn, mềm mại, chiếc cổ trắng thon dài giống như thiên nga vậy. Còn có đôi tay nho nhỏ, chân cũng nhỏ, đây mới là An Nam Tú trong lòng hắn, Công chúa điện hạ hắn âu yếm nhất.
Ngửi thấy trên cổ cô có mùi thơm của sữa, Lý Lộ Từ không kìm nổi cọ cọ mũi vào, cọ sát vào mái tóc của cô, tiếp tục hôn hai bên má.
- Không được.
An Nam Tú nhìn chằm chằn Lý Lộ Từ.
- Hôm nay anh tới kì động dục rồi sao?-
- Cái gì?
Lý Lộ Từ chính diện ôm An Nam Tú cảm thấy mềm mại, ấm áp, An Nam Tú lại cố tình không phối hợp cảm xúc của hắn, nhưng ít ra cũng biểu hiện càng thêm đáng yêu hơn, khiến hắn càng thêm hạnh phúc.
Sẽ phá hỏng không khí mất.
- Tôi và anh không thể làm chuyện biến thái đó được…Nhưng nếu anh muốn tự làm cho tôi xem thì cũng có thể.
An Nam Tú cắn cây kem, cho hành vi của Lý Lộ Từ thành tín hiệu mà giống đực đang tìm phối ngẫu, nhưng An Nam Tú không thích bị làm nhục như thế, cô ấy cũng không phải là động vật giống cái.
- Cô không thấy cô đã trở lại rồi à?
Lý Lộ Từ lúc này mới chú ý thấy An Nam Tú hiện đang mặc bộ đầm ngủ, điển hình cho kiểu trẻ con mặc đồ của người lớn, chỗ nào cũng rộng và lỏng lẻo.
An Nam Tú mút cây kem, Nghe Lý Lộ Từ nói, ngẩn cả người, nhét que kem vào miệng Lý Lộ Từ.
- Cắn đi, không được ăn của tôi.-
An Nam Tú vươn tay trước mắt, nhìn nhìn, khua tay múa chân so với bàn tay của Lý Lộ Từ một chút, quả nhiên nhỏ đi trông thấy.
Cánh mũi nhỏ nhăn lại, hít hít, bộ dạng khó khăn.
- Biến về rồi, trả giá như thế là quá đắt, ít nhất kiên trì cho tôi một năm rưỡi chứ. Thì ra khi mười bốn tuổi tôi nhỏ yếu như thế, qua hai mươi bốn tuổi rồi sức mạnh chênh lệch như vậy sao? Nửa tháng cũng chưa chi phối được.
- Chung quy lại sẽ về biến trở về thôi, bây giờ không phải là đang rất tốt hay sao?
Lý Lộ Từ cắn cây kem, nói mơ hồ.
Không thể nói Lý Lộ Từ không thích An Nam Tú hai tư tuổi, dù sao nội tâm của An Nam Tú vẫn như vậy, Lý Lộ Từ không phải là thích cơ thể của An Nam Tú… Bất kể là thành thục hay non nớt, đều không có vấn đề gì cả.
Chỉ là Lý Lộ Từ đã quen với An Nam Tú khi cô mười bốn tuổi, hình tượng đã thâm căn cố đế rồi, chỉ cần nghĩ đến cô, bất kể là lúc An Nam Tú tức giận, An Nam Tú gây sự, An Nam Tú càn quấy, An Nam Tú đáng yêu, An Nam Tú xinh đẹp, An Nam Tú đáng ghét thì trong tưởng tượng của Lý Lộ Từ đều là hình ảnh cô bé ấy, nụ cười của cô đã in sâu vào tâm trí rồi.
An Nam Tú đột nhiên trở thành người lớn khiến Lý Lộ Từ không quen, không quen tăng thêm sức khi ôm cô, tư thế khác, chuyện cần chú ý cũng khác, cũng không có thói quen khi cô ôm cổ hắn thậm chí không cần kiễng gót chân, cũng không quen ôm ngang cô mà không phải để cô ngồi trong lòng hắn…
Đó chỉ là không quen mà thôi, khiến cho mấy ngày nay Lý Lộ Từ lúc nào cũng phải điều chỉnh, cũng vì cô ấy đã trưởng thành. Lý Lộ Từ khắc chế để chính mình và cô ấy không thân thiết quá mức,vẫn chưa tính đến cô ấy, khi An Nam Tú 24 tuổi, Lý Lộ Từ không dám tùy tiện thân cận với cô, đó là đang chơi với lửa.
Mười bốn tuổi An Nam Tú, chưa chắc Lý Lộ Từ đã không thấy có sự hấp dẫn đặc biệt, chỉ có điều đó cơ bản là sự càn quấy của An Nam Tú, Lý Lộ Từ cũng không hề có ý gì với cô ấy, phần nhiều chỉ là yêu thích sự yên lặng ấm áp.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn, mũi vẫn đặt trên đỉnh đầu cô, tỉ mỉ ngửi mùi hương độc nhất vô nhị, ngay cả mùi của tã lót trẻ sơ sinh cũng không khiến người ta động lòng muốn ăn luôn như vậy. Đây là điểm tồn tại đặc biệt cực kỳ quan trọng của An Nam Tú đối với Lý Lộ Từ, lúc không ngửi thấy sẽ cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó.
An Nam Tú cảm thấy bực bội, đột nhiên nhớ đến việc đáng sợ, ngón tay cầm viền áo nghĩ ngợi.
Lý Lộ Từ nhìn thấy cô lặng thinh một hồi, vội vàng hỏi:
- Làm sao vậy?
An Nam Tú xoay đầu qua… Ánh mắt ẩm ướt, giọt nước mắt đọng trên mi, nhìn Lý Lộ Từ há hốc mồm, rút cục là không kìm nổi bổ nhào vào lòng Lý Lộ Từ.
- Con thỏ lớn không còn rồi, biến thành con nhỏ rồi!
- Không sao, hiện tại rất tốt, côn gái mười bốn tuổi cũng chỉ lớn đến như vậy.
Lý Lộ Từ cũng không dám nói là: “Cô bé”, xem bộ dáng thương tâm của cô, giống như bảo bối bị người ta đánh cắp đi.
- Tôi muốn lớn hơn so với Lý Bán Trang và An Tri Thủy!
Tuy rằng chưa từng so với An Tri Thủy, nhưng nghe nói Lý Bán Trang và An Tri Thủy không khác biệt lắm, An Nam Tú vẫn cảm thấy con thỏ của An Nam Tú lớn vẫn lớn hơn so với hai cô gái kia.
- Vậy co dứt khoát dùng thần thuật biến ra đi, cô muốn to sẽ có to, lớn như bóng rổ cũng được…
Lý Lộ Từ an ủi, nhưng An Nam Tú thật không phải làm như vậy, hắn cảm thấy hiện tại rất tốt, không lớn không nhỏ, nếu lớn như bóng rổ vậy rất không phù hợp, ảnh hưởng mỹ cảm. Lý Lộ Từ với cái gọi là đồng nhan cự nhũ không có cảm tình đặc biệt, ít nhất không biết rằng An Nam Tú như vậy sẽ làm hắn càng thích.
- Vậy anh thích không?
An Nam Tú lo lắng hỏi, dường như đang muốn suy xét lời đề nghị này.
- Không thích.
Lý Lộ Từ lắc đầu:
- Tôi thích An Nam Tú như bây giờ.
- Thật sự thích con thỏ nhỏ này sao?
An Nam Tú mặt ửng đỏ hỏi.
Đề tài giống như trở nên có chút kì quái, Lý Lộ Từ nhẹ nhàng vuốt nhẹ bả vai trắng mịn của cô, không nói thẳng là thích con thỏ trắng nhỏ của cô:
- Tôi cảm thấy như thế này là đủ rồi, nhỏ hơn hay lớn hơn cũng đều hợp.
- Anh suy xét tốt lắm, mười năm tới tôi cũng sẽ như thế, không lướn thêm nữa, lúc đó nếu anh dám ghét bỏ, nhìn chằm chằm vào ngực taco gái có ngực bự hơn tôi, lời nói hôm nay sẽ là chứng cứ phạm tội của anh để tương lại anh sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
An Nam Tú miệng hừ hừ, vừa nói vừa đấm vào ngực của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ ngẩn người, tuy rằng hắn cảm thấy An Nam Tú như vậy là rất tốt, nhưng không phải là hắn không có cảm xúc với những cô gái đầy đặn, ví dụ như Thủy Thủy, vóc dáng cao, dáng người đẹp, càng nhìn càng cảm thấy có sức mê muội mãnh liệt.
Sao lại không xem chứ? Thằng con trai không nhìn ngực con gái, hoặc là tự hạn chế đến mức biến thái, hoặc là đức cao vọng trọng, tự cho mình hình tượng một lão già, hoặc chính là các ông cụ già.
- Anh không ngờ dám do dự!
An Nam Tú giận dữ, đoạt lấy cây kem trên tay của Lý Lộ Từ, vừa khóc vừa đi về phòng mình.:
- Lý Lộ Từ, tôi biết rồi, anh xem tôi bây giờ biến về người mười tuổi, không thích tôi, anh chỉ là động vật dioongs đực động dục với mấy con thỏ bự thôi, anh đi tìm An Tri Thủy với Lý Bán Trang làm chuyện biến thái ấy đi... Tôi không bao giờ để ý đến anh nữa.
Lý Lộ Từ vội vàng đuổi theo, giơ tay chặn cánh cửa lại, An Nam Tú ngậm que kem, hai tay dùng hết sức không cho Lý Lộ Từ tiến vào.
Lý Lộ Từ không dùng nhiều lực, sợ đẩy ngã An Nam Tú, lúc đó, An Nam Tú không thể nào có thể ngăn cản được Lý Lộ Từ, cánh cửa mở ra từng chút một, An Nam Tú rút cuộc cũng không ngăn được.
- Anh ức hiếp tôi.
An Nam Tú tâm tính đã bình thường trở lại, hai mươi tư tuổi là lúc cô thỏa mãn nhất, lập tức không có vốn vẫn mất mát, Lý Lộ Từ lại còn đáng ghét như vậy!
- Không phải tôi ức hiếp cô, lại đây.
Lý Lộ Từ dang rộng đôi tay, tuy rằng rất đau đầu, ngôn ngữ này với An Nam Tú không hợp khiến cô rất tức giận, táo bạo, lợi hại, sau đó kệ đối phương muốn gì, tự mình cho mình lý do tức giận. Nhưng rất kì quái, cho dù là Lý Tử, Lý Lộ Từ cũng sẽ bảo cho Lý Tử nhận thức được sai lầm, giảng giải rất nghiêm túc, nhưng lúc đối diện với An Nam Tú, Lý Lộ Từ lại chỉ có thể bao dung, khi không còn cách nào khác chỉ có thể yêu quý tùy cô làm gì thì làm.
An Nam Tú vừa ăn hết kem vừa khóc, lưu luyến không rời khỏi chiếc que kem đã hết, nhìn Lý Lộ Từ, ánh mắt u buồn, một lúc lâu mới đi đến trước mặt Lý Lộ Từ, ngồi lên đùi Lý Lộ Từ, sau đó ôm chặt cổ và nói nhỏ nhẹ bên tai với giọng nức nở.
- Công chúa điện hạ biến thành tiểu quỉ thích khóc từ bao giờ thế?
Lý Lộ Từ từ từ vuốt ve đằng sau lưng cô.
- Lý Tử sẽ trở lại, nhanh thay quần áo đi, bằng không sẽ lộ ra đấy.
- Tôi không đổi.
An Nam Tú lúc này đơn giản là không giảng đạo lý, chính là muốn làm gì thì làm, khiến hắn đau đầu, ai bảo hắn cố ý chọc ghẹo cô chứ.
- Tôi không phải là đang do dự, chỉ có điều đang suy xét xem mình có làm được không.
Lý Lộ Từ nhìn thấy cảm xúc của cô dịu đi một chút mới giải thích.
- Có khác nhau sao?
An Nam Tú ngồi ngay ngắn, buồn bực nhìn Lý Lộ Từ, lớn tiếng quát.
Lý Lộ Từ giúp cô kéo áo lên, áo trễ quá, để lộ ra hơn nửa ngực rồi, nói:
- Đáp ứng việc của người khác chính là nên làm được, huống chi là việc cả An Nam Tú, sao không suy xét kĩ xem mình có làm được hay không đã đồng ý chứ? Nếu tôi không chút do dự đồng ý, sau đó mới suy xét khả năng làm được hay không, có thể cô sẽ thật cao hứng, nhưng đến lúc cô ngẫm lại, có thành ý hay không? Lời nói do dự thì phải hiểu được chính mình đồng ý rồi thì sẽ có ảnh hưởng hay hậu quả gì, suy xét có đáp ứng được hay không, ,à không phải suy xét việc có làm được hay không, mà khi đó tôi cũng không rõ ràng lắm.
- Vâỵ khẩn trương suy xét đi.
An Nam Tú vươn năm ngón tay, cô chỉ tính toán cho Lý Lộ Từ một thời gian ngắn, năm phút.
- Tôi không làm được.
Lý Lộ Từ lắc đầu.
An Nam Tú dừng khóc, đã chuẩn bị sử dụng thần thuật rồi, Lý Lộ Từ quả thật là người rất đáng ghét, chẳng qua là hắn nhìn ngực của những người con gái khác chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ hắn không chấp thuận.
- Nhưng tôi có thể đồng ý với cô, tuyệt đối không cho rằng bất cứ con thỏ bự nào của cô gái khác có thể đẹp bằng An Nam Tú, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ An Nam Tú vì quá nhỏ mà không nhìn. Vĩnh viễn cho rằng An Nam Tú Công chúa điện hạ mặc kệ là lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng, lỗ tai, ngón tay, ngón chân, móng tay, móng chân đều đẹp!
Thực ra không chỉ trong mắt tình nhân có Tây Thi, Công chúa điện hạ trong mắt Lý Lộ Từ lúc thích cô, là mỗi một sợi tóc, mỗi một cọng lông mi đều thích… Tuy nhiên rất nhiều lúc mỗi sợi tóc, mỗi cọng lông mi của An Nam Tú lại khiến người ta nhìn mà đau đầu muốn chết.
- Nơi này cũng vậy.
An Nam TÚ ôm ngực, hai má nóng bừng. Tại sao khi Lý Lộ Từ nói những lời này cô luôn cảm thấy trái tim mềm yếu, giống như còn thoải mái hơn nhiều khi ăn một cây kem? Hơn nữa An Nam Tú chưa hề nghi ngờ có phải mình bị lừa hay không, vì khi hắn nói như vậy, An Nam Tú cũng không dám nhìn vào mắt hắn, vừa nghe thấy hắn nói là An Nam Tú đều nhắm chặt mắt lại để hắn hôn lên môi, nhưng có nhiều thời điểm hắn lại không như vậy, An Nam Tú sẽ cảm thấy không còn mặt mũi nào.
- Đương nhiên.
Lý Lộ Từ gật đầu, cuối cùng cũng làm cho An Nam Tú vui lên, An Nam Tú khóc sướt mướt không giống với những cô gái khác. Các cô gái khác muốn khóc là khóc, sau đó tự an ủi mình hoặc hối hận, cũng chỉ thế mà thôi. An Nam Tú lại không giống, cô khóc một lúc sẽ không khóc tiếp nữa, cô sẽ không chút do dự bỏ đi thống khổ của mình, khiến những người khác phải trả giá cực kỳ khủng bố. Làm cho An Nam Tú khóc sao? Thế thì chết hết cả đi!
- Tôi muốn thay quần áo.
An Nam Tú trèo lên người Lý Lộ Từ, nói nhỏ nhẹ, cô kéo bộ đồ ngủ xuống, cả bộ đồ lót cũng dừng lại ở mắt cá chân.
- Ừ, tôi đi nấu cơm trước.
Lý Lộ Từ hôn trán của cô rồi đóng cửa lại.
- Lý Lộ Từ.
An Nam Tú lại ra mở cửa, thò đầu ra.
Lý Lộ Từ nhìn cô.
- Tối nay….có thể kể chuyện cho tôi không?
- Được.
- Vậy tôi tha cho anh đấy.
An Nam Tú hừ một tiếng rồi nặng nề đóng cửa lại.
Lý Lộ Từ cười, kì thật An Nam Tú không hẳn phải nghe chuyện mới có thể ngủ được, chỉ là thích Lý Lộ Từ ôm cô ngủ, Lý Lộ Từ kỳ thật cũng thích điều này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT