Lúc giữa trưa, thời tiết dần dần nóng nực, dưới sức nóng của mặt trời, những người qua lại giảm đi rất nhiều, số người trong tiệm và tiệm ăn ở gần đó lại tăng lên rất nhiều, càng nhiều người chọn lựa đi lại dưới vòm che nắng của các cửa hàng trên phố, An Tri Thủy đứng ở trung tâm quảng trường phát tờ rơi, nửa ngày trời cũng chẳng phát được một tờ.

- Đi mua tủ lạnh đi.

An Nam Tú nhớ mãi điều này, ngẫm nghĩ lại có thể ngồi trên ghế sô pha liếm kem cây vào những lúc rảnh rỗi, bộ dạng nhàn nhã tự tại, tâm trạng của An Nam Tú liền có chút thích thú.

- Đợi một lát, thế nào cũng phải ăn xong cơm trưa đã.

Lý Lộ Từ là muốn đến thị trường đồ cũ mua tủ lạnh, thị trường đồ cũ ở ngoại thành, là trạm cuối cùng của xe giao thông công cộng, từ chỗ này qua đó phải hơn một tiếng đồng hồ, hắn không muốn giữa trưa đi qua đó.

An Nam Tú sờ vào bụng, mềm mềm, có chút đói rồi, Lý Lộ Từ có tiền rồi, bữa trưa phải ăn đồ ngon, vừa nghĩ An Nam Tú liền có chút mong đợi, ăn mỳ Ý thịt bằm dinh dính kia đi, hay là ăn bít tết tiêu đen với chút vị ngọt kia?

Lý Lộ Từ đã chạy đến bên cạnh An Tri Thủy rồi:

- Sao cô lại ở đây?

An Tri Thủy tưởng Lý Lộ Từ về từ sớm rồi, giật cả mình:

- Tôi… tôi… tôi mới nhìn thấy anh.

Có chút đáp không đúng câu hỏi, Lý Lộ Từ giơ tay nói:

- Tôi giúp cô phát tờ rơi vậy?

An Tri Thủy chia một ít cho hắn, cô là người có trách nhiệm vô cùng nghiêm khắc, cầm nhiều tờ rơi như vậy, cô nhất định phải làm xong công việc thì mới đi được.

Lý Lộ Từ cầm hơn một nửa đi, chạy đến phát ở đường dành riêng cho người đi bộ, sau đó lại dẫn An Tri Thủy chạy vào một cửa tiệm đông đúc, sau khi bị người ta đuổi ra, trên tay chỉ còn một xấp nhỏ.

- Anh thật lợi hại.

An Tri Thủy không biết là do cao hứng hay là bị phơi nắng, khuôn mặt vốn trắng trẻo đã hơi đỏ hồng.

- Cũng gần xong rồi, không nghĩ tới chuyện cô lại đến đây phát tờ rơi.

Lý Lộ Từ thật sự có chút bất ngờ, thật ra lúc đứng trên sân khấu, hắn đã nhìn thấy An Tri Thủy, lúc đó cảm thấy khá giống, nhưng lớp trưởng tiểu học có gia cảnh cực tốt, cũng không giống loại người ham thích rèn luyện bản thân trong thực tiễn, Lý Lộ Từ căn bản không cho rằng đó có khả năng là An Tri Thủy.

- Anh có thể tới, sao tôi không thể tới?

Lúc này, An Tri Thủy đã biết học bộ dạng của Lý Lộ Từ, lộ vẻ mặt tươi cười, không cần biết đối phương có ý không, đều chủ động đưa tờ rơi, một lát sau liền phát xong rồi.

An Tri Thủy đi nhận thù lao của cô, giám đốc Cung và Lưu cán sự mồ hôi đầy trán đứng ở đó, thành thật chờ đợi An Tri Thủy, người cuối cùng đến nhận thù lao, những người khác sớm đã đi cả rồi.



Bao gồm cả “tiền thưởng” tổng cộng hai trăm.

- Tôi phát tờ rơi một ngày mới được 60, bao cơm hộp bữa trưa.

Lý Lộ Từ tỏ vẻ ngưỡng mộ, An Tri Thủy càng cao hứng:

- Bữa trưa tôi mời anh ăn cơm. Gọi luôn bạn hợp tác kia của anh đi.

An Tri Thủy hiển nhiên không liên tưởng được bạn hợp tác của Lý Lộ Từ chính là người mà lúc trước cô hiểu lầm là bạn gái của Lý Lộ Từ.

Lý Lộ Từ đồng ý, lần trước An Tri Thủy cự tuyệt lời mời của hắn, lần này lẽ ra hắn phải kiêu ngạo mà từ chối, nhưng hắn không có nhỏ mọn thế này, cũng không muốn làm mất hứng của An Tri Thủy, An Tri Thủy không chịu cùng hắn ăn cơm chỉ có hai người với nhau, nhưng nếu là ba người, vậy thì không còn vấn đề gì nữa.

An Nam Tú đứng trước máy rút tiền tự động, tuy rằng cảm thấy những người này nhét thẻ vào sau đó liền có thể lấy đi rất nhiều tiền thì thật là thú vị, nhưng xem nhiều rồi cũng nhàm chán, sớm đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi.

- Đây là lớp trưởng lớp chúng tôi, An Tri Thủy, đây là An Nam Tú.

Lý Lộ Từ giới thiệu hai cô với nhau.

An Tri Thủy đánh giá An Nam Tú, một cô bé hơn mười tuổi, tuy rằng ăn mặc bình thường nhưng trên người toát ra một loại khí chất mà An Tri Thủy cảm thấy rất không tự nhiên, đây là trải nghiệm An Tri Thủy cực ít gặp, vì cô luôn cố gắng tương tác bình đẳng với tất cả mọi người, không vì gia cảnh của mình mà xem thường người khác, nhưng cuối cùng cũng vì vậy mà khiến mình có tự tin và sức chịu đựng nhiều hơn, ánh mắt và thái độ của cô bé này khiến An Tri Thủy cảm thấy giống như bộ dạng của bất cứ ai đứng trước mặt cô bé này đều không có chỗ nào được.

An Nam Tú cũng đánh giá An Tri Thủy, tóc dài giống như mình, hoặc là ngắn hơn một chút, vóc dáng cao cao, cao hơn mình quá nửa cái đầu, mình mới cao tới ngực của Lý Lộ Từ, cô gái này cao hơn vị trí bả vai của Lý Lộ Từ một chút, cánh tay và chân cũng dài, giống như cột điện ở trước tiểu khu… An Nam Tú cố sức dùng sự so sánh không tốt, sau đó liếc một cái vào bộ ngực cao của An Tri Thủy, từ trong mũi phát ra những tiếng hừ hừ khinh thường, bộ ngực gì chứ, công chúa điện hạ trước giờ chưa bao giờ quan tâm.

- Chúng ta đều họ An à.

Tuy rằng ấn tượng ban đầu của hai bên đều không phải là rất tốt, nhưng An Tri Thủy vẫn làm ra bộ dạng chị lớn, cố gắng làm cho mình có vẻ dịu dàng dễ gần một chút.

Lại có người đi đến máy rút tiền rồi, nhưng lần này không phải là lấy tiền, An Nam Tú nhìn người này để tiền vào rồi sau đó rời đi, đúng là thú vị.

An Tri Thủy có chút ngượng ngùng, An Nam Tú đến nhìn cũng không thèm nhìn cô.

- Cô bé họ An Nam, tên chỉ một chữ Tú, không giống cô.

Lý Lộ Từ vội vàng đáp lời.

An Nam Tú dù sao cũng có bộ dạng đứa trẻ, An Tri Thủy có chút không vui, nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, cho nên không so đo gì, vẫn quyết định mời Lý Lộ Từ và An Nam Tú ăn cơm, An Nam Tú không hề cảm thấy mình đắc tội với An Tri Thủy, không để ý gì đi theo Lý Lộ Từ, dù sao chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của cô đều đã giao cho Lý Lộ Từ phụ trách, về phần là ai mời, là ai tiêu tiền, cô cũng sẽ không thèm để ý tới.

An Tri Thủy chọn quán ăn kiểu Trung, nằm ở lầu hai trên đường dành riêng cho người đi bộ, ngồi cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh trên phố, An Nam Tú tuy là không được ăn mỳ Ý thịt bằm và bít tết tiêu đen nhưng hương vị của bò áp chảo và canh gà ác nấu nấm rừng cũng không tệ, cô tự mình ăn chậm rãi, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy ở bên cạnh nói chuyện phiếm.

- Cô bé là người ngoại quốc, hẳn là người Đông Nam Á hay Nhật Bản gì đó, gia cảnh rất không tệ, thậm chí có thể là một vị công chúa, nhưng không biết nguyên nhân gì, bây giờ lưu lạc ở Trung Hải, lại mất trí nhớ, chỉ nhớ mình tên là An Nam Tú, không có tiền trên người nên tôi thu nhận và giúp đỡ cô bé.

Lý Lộ Từ giải thích cho An Tri Thủy nghe lý do An Nam Tú ở cùng với hắn.



Lý Lộ Từ vốn muốn An Tri Thủy tin rằng hắn dọn ra ngoài ở không phải là vì sống chung với bạn gái, nhưng An Tri Thủy vẫn không biết hắn thật sự là sống chung với người khác, bây giờ An Tri Thủy nhìn thấy An Nam Tú rồi, Lý Lộ Từ lại nói rõ thế này, An Tri Thủy cũng tin rồi, không nghĩ ngợi gì nhiều, dù sao An Nam Tú cũng chỉ mới lớn thế này.

Tuy rằng bây giờ học sinh cấp hai cấp ba trưởng thành sớm, cô bé mười bốn tuổi làm mẹ cũng không phải là chuyện hiếm thấy, nhưng An Tri Thủy cảm thấy Lý Lộ Từ sẽ không làm những chuyện thế này, hiểu lầm hắn một lần cũng đã ái ngại lắm rồi.

Nghe được chủ đề liên quan đến mình, An Nam Tú vẫn không tỏ thái độ gì ngồi uống canh, dù sao lúc trước Lý Lộ Từ đã nói với cô rồi, đây là cách nói với bên ngoài, lúc này cô nên phối hợp lộ ra một chút cảm xúc bi thương chẳng hạn, nhưng An Nam Tú sao lại quan tâm đám dân bản xứ này sẽ nghĩ thế nào chứ?

Muốn khiến công chúa điện hạ để ý đến những chuyện trong đầu của đám dân bản xứ? An Nam Tú cũng không hiểu, quan hầu của mình rốt cuộc đang nghĩ gì.

An Tri Thủy tuy rằng ở trường biểu hiện rất không biết nể tình, nhưng đó là vì cô thân là lớp trưởng, nhất định phải duy trì uy nghiêm để tiện khai triển công tác, nhưng nhìn thấy cô bé thân thế đáng thương thế này, An Tri Thủy vẫn là vô cùng thông cảm và quan tâm, cô gắp chân gà vào chén của An Nam Tú:

- Ăn nhiều một chút, em lúc này chính là lúc cơ thể lớn lên.

An Nam Tú cứ cảm thấy An Tri Thủy đang muốn ám chỉ cái gì, cơ thể lớn lên? Không phải chính là vóc dáng cao một chút, ngực có thêm chút thịt sao? An Nam Tú hừ một tiếng, cũng không nói gì, đẩy cái chén mà An Tri Thủy vừa gắp chân gà vào sang một bên, lại lấy một cái chén khác múc canh gà, ngồi một bên chậm rãi uống.

- Chân gà không nên lãng phí.

Lý Lộ Từ không chú ý nhiều như An Nam Tú, hắn không ngại gì, gắp chân gà qua tự ăn, chủ yếu là sợ An Tri Thủy thấy ngượng ngùng.

Mặt của An Tri Thủy lại đỏ lên, lặng lẽ nhìn Lý Lộ Từ đang ăn ngon lành, đôi chân xinh đẹp thon dài dưới bàn khép chặt vào nhau, các đầu ngón tay không ngừng cà vào bên dưới mặt bàn, sao hắn có thể như vậy chứ, chân gà kia là cô dùng đũa của mình gắp mà, vì cho rằng An Nam Tú là đứa trẻ nên không sao, nhưng bây giờ Lý Lộ Từ làm thế này, không phải là giống như cô gắp cho hắn ăn sao? Cho dù là ở nhà gắp đồ ăn cho bố, An Tri Thủy cũng là dùng một đôi đũa sạch gắp vào một cái chén không rồi mới đưa qua cho bố.

- Ghê tởm.

An Nam Tú rốt cuộc cũng nói chuyện rồi, nàng cũng chê An Tri Thủy, Lý Lộ Từ lại không chê gì, thật là không vệ sinh, bình thường ở nhà tuy cũng là cùng gắp trong một đĩa thức ăn nhưng cảm giác trước sau vẫn không giống như trực tiếp gắp thức ăn cho đối phương.

- Lo ăn của cô đi.

Lý Lộ Từ trừng mắt nhìn nàng một cái, An Tri Thủy vốn đã khá mẫn cảm trên phương diện này, Lý Lộ Từ vô ý làm thế này thật ra ảnh hưởng không lớn, nhưng An Nam Tú nói thế này, đa phần là sẽ hỏng chuyện.

An Tri Thủy lập tức liền đi vào phòng vệ sinh, cô có chút ngượng ngùng và đỏ mặt, muốn đi bình tĩnh lại một chút.

Lý Lộ Từ có chút bất đắc dĩ, theo lý mà nói cả hai đều không phải là những cô bé cậu bé hơn mười tuổi, vừa mới có mối tình đầu, tràn trề lòng hiếu kì và biểu hiện hành vi kháng cự về quan hệ khác phái, hắn sớm đã tùy ý hơn rất nhiều, vừa khéo cả hai còn là bạn học, quan hệ không thể gọi là quá thân mật, đến bạn bè cũng chưa hẳn, nhưng dù sao cũng đang trong quá trình dần dần thân cận, An Tri Thủy vẫn là có chút quá nhạy cảm rồi? Chẳng lẽ ở cùng cô thì lúc nào cũng phải chú ý mặt này sao, cô rốt cuộc là sống trong niên đại bảy tám mươi hay là từ nhỏ đã được giáo dục truyền thống phong kiến nam nữ thụ thụ bất thân?

- Đi mua tủ lạnh sớm một chút đi.

An Nam Tú chẳng có một chút tự giác rằng mình đang phá hoại mối quan hệ mà Lý Lộ Từ và An Tri Thủy đang âm thầm vun đắp.

- Cô có biết lịch sự không vậy? Cứ thế này không được, tôi phải nghĩ một biện pháp để cô tiếp nhận giáo dục, bằng không cô không có cách nào sinh hoạt bình thường trong thế giới này.

Lý Lộ Từ vẫn coi cô là công chúa điện hạ mà hầu hạ tốt , nhưng loại tâm lý này của hắn chủ yếu là trách nhiệm và cảm tạ chứ không thật sự có loại cảm giác kính sợ về giai cấp của người bình dân đối với công chúa, nhiều lúc hắn càng ngày càng đối đãi với cô giống như em gái nhỏ, nhìn nàng không biết lễ phép thế này, người làm anh trai sao có thể không tức giận chứ?

- Ta không thích người phụ nữ này, anh sau này ít qua lại với cô ta.

Đôi mày của An Nam Tú nhíu lại với nhau, lông mi dài vểnh lên cao, đôi mắt liếc sang một bên nhìn vào Lý Lộ Từ, cô gái An Tri Thủy này cho nàng một cảm giác bị uy hiếp, vì Lý Lộ Từ dường như vô cùng coi trọng cô ta, sau khi phát hiện vấn đề này, công chúa điện hạ lại đột nhiên phát hiện tâm trạng của mình cực kì không ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play