Trong đêm có tiếng gió biển gào thét, núi Viên Hổ to như vậy, mặc dù đèn đuốc sáng trưng, nhưng vẫn có vẻ hoang vắng.

Trong căn tứ hợp viện ánh lửa ấm áp, trên mặt của ba cô gái nhiễm ánh sáng màu da cam, toàn bộ hệ thống giữ nhiệt hoạt động tốt lại đã đóng kín cửa, đủ ấm áp, An Nam Tú và Lý Bán Trang đều thay váy ở nhà như An Tri Thủy, để trần cánh tay và đôi chân nhỏ, không hề thấy lạnh chút nào cả.

Ánh mắt Lý Lộ Từ không chút lưu luyến trên da thịt sáng ngời hiếm khi lộ ra giữa mùa đông của các cô gái, mà chỉ có thể phát sầu nhìn miếng thịt bò kia.

- Cậu nướng vất vả như vậy, chẳng phải đầu tiên sẽ thưởng cho bản thân mình hay sao?

Lý Lộ Từ khách sáo với An Tri Thủy.

- Nhưng trông rất khó coi mà.

An Tri Thủy xấu hổ , nói thêm:

- Nhưng có lẽ sẽ rất ngon.

-Cậu thử trước đi.

Lý Lộ Từ khích lệ cô ấy.

An Tri Thủy nhìn thấy thức ăn do chính mình nướng, nhìn Lý Lộ Từ với ánh mắt cổ vũ, mở miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.

An Tri Thủy thuận lý thành chương giống An Nam Tú , há miệng chờ ăn.

An Tri Thủy vứt bỏ đồ ăn do chính mình nướng, nhưng ở phía bên cô ấy vẫn tích cực bận rộn, đưa ra các sáng kiến, không giống An Nam Tú cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chỉ chờ Lý Lộ Từ đưa thức ăn ngon ra cho cô ấy.

- Người phải tự biết mình.

An Nam Tú ăn thịt bò, thịt bò rất ngon, Lý Lộ Từ chỉ đặt miếng thịt bò mỏng đó xuống lướt qua lửa một chút, chấm tương lường trước, cho vào mồm giống như lập tức tan ra, đặc biệt ngon, An Nam Tú rất thích, lúc đó không quên kích An Tri Thủy.

An Tri Thủy đang vội vàng ăn thịt bò, như thể đây là lần đầu tiên biết đến, thịt bò phổ thông trước kia cũng không ngon như thế này.

- So với người tự biết mình, có gan dám thử, dám thách thức, tự mình làm cái việc mà người khác không làm được, sẽ càng được khen ngợi.

Lý Bán Trang giúp An Tri Thủy.

- Cô có thể thử thách bản thân một chút, trồng cây chuối đi bộ cả ngày không?

An Nam Tú vô tình nói, cảm thấy Lý Bán Trang và An Tri Thủy thân mật hơn, cô không thể cảm thấy bị tổn thương, hai người này đều là người An Nam Tú ghét nhất, các cô đương nhiên cũng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

-Vậy chẳng phải là rất ngu ngốc hay sao?

An Tri Thủy không nghĩ ra được người nào mới có thể tạo ra cái việc nhàm chán như thế này.

-Đúng vậy, khiêu chiến mình và làm chuyện điên rồ là hoàn toàn khác nhau.

An Nam Tú thấy, An Tri Thủy không ngồi đợi ăn một cách ngoan ngoãn, muốn tự mình nướng thật là ngớ ngẩn.

- Đừng cãi nhau với cô ấy nữa, để cho hai người nướng nhiều như thế còn không lấp được miệng của hai người sao hả?

Lý Lộ Từ liên tiếp gắp thịt bò từ trong đĩa, quơ quơ trên không trung rồi cho vào miệng Lý Bán Trang.

An Tri Thủy há miệng , Lý Lộ Từ mỉm cười, cũng đút cho cô ấy một miếng.

An Tri Thủy nhìn Lý Bán Trang và An Nam Tú một cách ngượng ngùng, nhận thấy rằng cả hai đều không quan tâm đến cô ấy.

Cô ấy chẳng qua là nhớ tới cái ngày Lý Lộ Từ cho cô ăn tôm hùm nhỏ đó, vì thế mới há miệng ra theo bản năng, không ngờ rằng hình như Lý Lộ Từ cũng hiểu được suy nghĩ của cô.

Vì thế trong lòng An Tri Thủy có một chút hương vị ngọt ngào, lẽ nào miếng thịt bò vừa nãy chấm mật ong sao?

Các cô gái ăn chậm, Lý Lộ Từ nướng cũng không chậm, ba cái miệng nhỏ này, còn cái miệng to của mình, ăn đồ nướng, ăn chút hoa quả, uống một chút đồ uống, ăn hơn một tiếng, sau đó bốn người đều ôm bụng dựa vào ghế sô pha không muốn hoạt động.



Người giúp việc tới thu dọn đồ đạc, nhân tiện mở luôn ti vi, mọi người cùng nhau ngồi xem ti vi.

Lý bán Trang và An Tri Thủy ngồi cùng nhau, Lý Lộ Từ và An Nam Tú ngồi cùng nhau, An Nam tú xem ti vi, có một chút buồn ngủ.

-Đi ngủ đi.

Lý Lộ Từ lo cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục trở lại, nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt.

An Nam Tú không đi, nhìn Lý Lộ Từ bĩu môi có chút bất mãn, kéo cánh tay hắn ta, sau đó tựa vào ngực hắn.

Lý Lộ Từ cười, cũng không biết sự bất mãn của cô ấy là từ đâu mà đến, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy vuốt ve nhẹ nhàng.

Đóng lại mở, đóng lại mở. Mắt của An Nam Tú nhắm vào một chút, sau đó lại mở ra, rồi lại nhắm vào một chút, sau đó cuối cùng cũng ngủ.

- Tôi ôm cô đi ngủ….

Lý Lộ Từ nói với An Nam Tú một câu rất nhỏ.

An Tri Thủy mới chú ý tới An Nam Tú đã ngủ rồi, lập tức cho tiếng của tivi nhỏ đi một chút, nhìn dáng vẻ của An Nam Tú khi ngủ không khỏi buồn cười, An Nam Tú lúc nào cũng đều có một bộ mặt không được tự nhiên sảng khoái, ngay cả lúc ngủ cũng vậy.

Lý Lộ Từ ôm ngang lấy cô ấy, đặt cô ấy vào trong phòng, đắp cho cô ấy một cái chăn nhỏ, chắc chắn là cô ấy đã ngủ, rồi mới đi ra ngoài.

An Tri Thủy và Lý Bán Trang cũng dự định đi nghỉ ngơi, Lý Bán Trang thu thập những túi nhỏ đan bằng sợi len, chọn đúng thời điểm mà đan áo len, vì thế đi chơi cũng mang theo sợi len, bất cứ lúc nào cũng có thể đan.

-Chúc ngủ ngon.

Lý Lộ Từ cũng muốn đi chơi game rồi.

Trở về phòng , Lý Lộ Từ đã nhắn tin cho An Tri Thủy.

Sau khi chờ hắn chơi xong một ván Hải lâm, tiếng đập cửa vang lên, sau đó mặc chiếc váy ngủ màu trắng của An Tri Thủy liền tiến vào, cô nhón chân, trước tiên nhẹ nhàng cho một chân vào, ngập ngừng nhìn lại trong nháy mắt, khẩn trương chạy vào, đóng cửa, sau đó dựa lên tường vỗ vỗ vào ngực.

Mái tóc dài của An Tri Thủy bù xù, tóc của cô luôn luôn buộc thẳng tắp, thân váy có thắt một cái dây rất đẹp, chân dài thẳng tắp , khép lại không có một chỗ hở nào làm cho người ta ngạc nhiên thán phục, hẳn là cáo dạng chữ T trên TV vẫn chiếu, chính là cô gái thuần khiết đơn giản và độc nhất vô nhị.

- Từ trước tới nay chưa từng gặp ai đi lại trong nhà của mình lại giống như dáng vẻ của một tên trộm vậy.

Lý Lộ Từ cảm thấy buồn cười, cô ấy chắc chắn là chưa từng nói với em gái mình là đi tìm hắn, đa phần là kiếm cái cớ gì đó, nói dối đối với An Tri Thủy mà nói thì là một việc không dễ dàng, không chừng còn từ chối một lần, tạo cho bản thân rất nhiều lí do và dũng khí để bước ra ngoài.

- Mình nào có?

An Tri Thủy hoảng hốt phủ nhận, kỳ thực hôm nay không muốn nói với Lý Bán Trang những lời như thế, bản thân đến tìm Lý Lộ Từ đã nói với Lý Bán Trang một cách thoải mái. Hiện tại cô ấy không thể để Lý Bán Trang cảm thấy hành động của cô chứng tỏ cô ấy thích Lý Lộ Từ.

-Vậy hai chúng ta ai là người đứng vị trí thứ nhất?

Lý Lộ Từ gửi tin nhắn hỏi An Tri Thủy về chuyện này, kết quả có lẽ sẽ sớm được đưa ra, mặc dù chưa có thống kê, nhưng nếu đã là An Tri Thủy quan tâm, như thế giáo viên phụ đạo nhất định phải đưa cho cô ấy câu trả lời tương đối.

An Tri Thủy nhìn Lý Lộ Từ với ánh mắt nghi ngờ.

-Haizzzz….

Lý Lộ Từ thở dài.

- Xem ra mình không được vị trí thứ nhất rồi, thật là phụ sự mong đợi của cậu bấy lâu nay, nhìn ánh mắt thất vọng của cậu kìa , thật khiến người khác đau lòng.

- Phù….

An Tri Thủy nhanh chóng che miệng, suýt nữa phát ra tiếng cười lợi hại đó.

- Ai trông mong cậu được vị trí thứ nhất chứ.

- Bởi vì cậu vẫn nghĩ sẽ ôm mình như ôm một người bạn, chẳng phải là như thế sao?

Lý Lộ Từ rất thất vọng nói.

- Đâu có!



An Tri Thủy vội dậm chân, hai má dần dần đỏ ửng, hắn ta quả nhiên đã nói tới chuyện này.

- Mình luôn luôn muốn.

Lý Lộ Từ không giả vờ giả vịt, không chỉ rất mong chờ mà còn bức thiết hỏi han.

- Mình ở vị trí thứ nhất sao?

Cổ của An Tri Thủy như cứng lại, giơ tay sờ sờ phía sau, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.

- Ừ.

Cô rất khó tin rằng Lý Lộ Từ đã đứng vị trí thứ nhất, mỗi ngày bản thân đều cố gắng học tập nghiêm túc, có thời gian nhiều như thế, nhưng Lý Lộ Từ ngoài việc phải đi làm thêm, thì còn phải chăm sóc em gái và An Nam Tú, trong lòng còn nhiều băn khoăn, rỗi rãi còn muốn chơi điện tử, hắn ta không ngờ vẫn đạt được vị trí thứ nhất về kết quả chuyên ngành!

Lý Lộ Từ mừng khấp khởi, ở trong phòng, đi đi lại lại một cách hưng phấn.

- Kết quả chuyên ngành của cậu rất tốt, gần tới mức cao nhất, kết hợp với biểu hiện vốn có của cậu từ trước tới nay, thì lần xin học bổng quốc gia này của cậu không có vấn đề gì, mình có thể đem cái đơn mẫu xin học bổng quốc gia, đơn xin mượn sách theo yêu cầu gửi vào hòm thư của cậu. Có thời gian thì cậu xem qua, in ra rồi điền vào, viết vào đơn rồi giao lại cho mình. Cùng lúc đó, học bổng khuyến khích quốc gia của bạn sẽ không có.

An Tri Thủy nghiêm trang nói, hiện tai địa vị quan trọng nhất của cô ấy là lớp trưởng, hòa đồng với bạn bè mới được.

Học bổng quốc gia là 8000, học bổng khuyến khích quốc gia là 5000, Lý Lộ Từ thành tích ưu tú, gia cảnh khó khăn, đương nhiên là đủ điều kiện đạt học bổng, nhưng hiện tại tiền thưởng cao hơn, đương nhiên cũng sẽ vui hơn.

- Cứ thế đi, mình đi đây.

An Tri Thủy nói xong , quay người chạy đi, tin nhắn Lý Lộ Từ vừa gửi chính là hỏi về thành tích của cô ấy, An Tri Thủy hỏi rồi, không chỉ lo lắng mà còn rất băn khoăn, bây giò thừa dịp Lý Lộ Từ đang có niềm vui bất ngờ, nhanh chóng chạy.

- Chờ chút.

Lý Lộ Từ hưng phấn đương nhiên không phải là niềm vui bất ngờ do an Tri Thủy tạo ra.

-Để làm gì?

An Tri Thủy lảng tránh, không dám nhìn vào Lý Lộ Từ.

-Đã rất khuya rồi, cậu cũng nên ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.

-Còn phần thưởng cậu cho mình đâu?

Lý Lộ Từ đương nhiên không thể quên được điểm quan trọng này.

An Tri Thủy uể oải, sớm biết chắc chắn không thể trốn tránh được.

Thậm chí cô còn nghi ngờ, Lý Lộ Từ có thể đủ khả năng đạt được vị trí thứ nhất, nguyên nhân chủ yếu nhất là muốn cái này, nghi ngờ như vậy cũng có chút làm cô tức giận, còn có chút thích thú, có thể khiến một người con trai vì mình mà cố gắng, nỗ lực như vậy,chẳng lẽ không đáng kiêu hãnh hay sao?

Nếu là người con trai khác, An Tri thủy có lẽ sẽ không kiêu hãnh như vậy, có thể thấy rằng đối phương không biết ra sao cả nhưng tại sao Lý Lộ Từ lại khác như vậy?

Nhất định là vì mối quan hệ bạn bè, vượt qua chính mình, khiến bạn bè chăm chỉ học tập, có được sự tiến bộ, cho nên mới tự hào, chắc chắn không phải vì thấy hắn ta vì bản thân mình mà cố gắng, hắn thể hiện ra rằng hắn rất coi trọng cô, cô ở trong trái tim hắn nặng đến mức gì… màlén lút phấn chấn.

- Mình vẫn chưa chuẩn bị tốt.

An Tri Thủy lo lắng nói.

Lý Lộ Từ vốn nghĩ đây là câu nên nói để thể hiện sự từ chối, dưới tình cảnh cứ từ chối qua lại, lại làm cho cô ấy càng thêm lo lắng, đối với người khác mà nói thì một cái ôm sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng đối với An Tri Thủy mà nói thì việc ôm một người con trai cần phải được chuẩn bị.

Cho dù đã từng ôm qua Lý Lộ Từ, nhưng vẫn phải chuẩn bị một chút.

Cho nên Lý Lộ Từ không vội vàng, để cho cô ấy chuẩn bị một chút.

- Cậu ôm đi.

Rất lâu sau, An Tri Thủy ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhắm mắt lại, cơ thể căng thẳng nhẹ đưa về phía trước.

Lông mi dài của An Tri thủy hơi hơi lay động, nhẹ nhàng kích thích cái mũi dễ thương, trên gương mặt đỏ ửng như có ngọn đèn chiếu vào, dáng vẻ đấy của cô ấy phần lớn giống như mối tình đầu của một đứa trẻ đang đợi được hôn, Lý Lộ Từ thực sự muốn hôn một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play