Trong văn phòng sáng sủa nằm trên tầng cao của công ty xuất bản Chân Tâm đang diễn ra một cuộc họp, tổng giám đốc hùng hồn nói: “Lần này có tổng cộng ba công ty quảng cáo muốn nhận dự án Hạnh Phúc của chúng ta, cá nhân tôi cho rằng lựa chọn thích hợp nhất chính là Thịnh Thế.”

Mấy vị giám đốc ngồi bên dưới đều gật đầu đồng ý, nhưng người thanh niên ngồi ở vị trí cao nhất thì lại không có thái độ gì. Người đàn ông trong độ tuổi ba mươi này sở hữu một nét cuốn hút rất riêng, nho nhã tuấn tú, nhẹ nhàng điềm tĩnh. Những sợi tóc mềm mại khẽ phủ xuống cái trán trơn bóng tạo cho anh vẻ ngoài dịu dàng, nhưng cánh môi ưu nhã đang mím chặt kia lại khiến anh thêm phần chững chạc. Vóc dáng đặc biệt xinh đẹp cùng khí chất xuất chúng của người đàn ông trưởng thành càng khiến anh trông khác biệt với người thường. Trang phục tuy không cầu kì nhưng lại tươm tất chỉn chu, làm cho cả người anh toát ra vẻ phong độ lịch lãm.

Ban giám đốc thấy chủ tịch hội đồng quản trị cả buổi không nói tiếng nào, không khí thảo luận cũng từ từ trầm xuống.

Nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Lâm Dĩ Chân gật đầu nói: “Tôi sẽ xem xét ý kiến của các vị, sau đó quyết định công ty phù hợp nhất.”

Tan họp, Dĩ Chân đang muốn rời đi thì nghe tổng giám đốc mỹ thuật gọi: “Sếp Lâm…”

Dĩ Chân quay lại, nhìn cậu ta với đôi mắt sáng.

“Sếp Lâm, lần này anh Viễn cử nhóm mạnh nhất đến để cạnh tranh, xem ra họ rất muốn có được dự án này.”

Dĩ Chân gật đầu: “Tôi biết.”

“Sếp Lâm… dù anh có đưa ra quyết định thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh!”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta, Dĩ Chân nở nụ cười.

“Sếp Lâm, kể từ ngày anh mang em ra khỏi Việt Dạ, em đã xem anh như anh trai của mình. Anh là ân nhân của em, nếu như không có anh, bây giờ em đã…”

Dĩ Chân đi tới, vỗ vai cậu ta: “Tất cả đều là do bản thân cậu nỗ lực mới có được, từ lúc cậu nói với tôi cậu không muốn làm ngưu lang mà muốn làm thành phần trí thức trong công ty lớn, tôi cũng định mang cậu theo rồi. Bởi vì cậu có ước mơ, muốn sống có tôn nghiêm, cho nên cơ hội mới đến với cậu. Hơn nữa… có đôi khi, cậu cho tôi cảm giác rất giống đứa em trai của tôi.”

Tổng giám đốc mỹ thuật nhìn bàn tay Dĩ Chân vỗ vai mình, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Năm năm trước, sau khi tác giả Lâm Dĩ Chân kiếm được món tiền đầu tiên nhờ sáng tác bộ tiểu thuyết bi tình nổi tiếng ở văn đàn Tân Nhuệ, anh lập tức bắt tay thành lập nhà xuất bản Chân Tâm. Kinh nghiệm ở Việt Dạ, khả năng quan sát nhạy bén và lập kế hoạch tốt đã giúp Dĩ Chân nhanh chóng đứng vững trong thị trường cạnh tranh phức tạp này. Các ấn phẩm sách của nhà xuất bản Chân Tâm luôn bán đắt như tôm tươi, còn vị chủ tịch trẻ tuổi anh tuấn vẫn độc thân của Chân Tâm – Lâm Dĩ Chân lại trở thành một kim cương vương lão ngũ1 được cả giới truyền thông săn đón. Vị doanh nhân giàu có tài đức vẹn toàn này dù đã qua tuổi nhi lập2 nhưng luôn giữ mình trong sạch, trước giờ chưa từng lộ ra bất cứ vụ tai tiếng nào, chuyện này khiến cho đám chó săn luôn truy đuổi anh có chút thất vọng, nhưng cũng vì vậy mà càng khiến cho mọi người tăng thêm cảm giác bí ẩn về Lâm Dĩ Chân.

Hệ liệt Hạnh Phúc là dự án mới nhất của công ty Chân Tâm, là kế hoạch phát triển của cả tập thể Chân Tâm chung sức tạo nên. Những bộ tiểu thuyết trong hệ liệt này đều có giọng văn dịu dàng, tình tiết chặt chẽ, kết thúc viên mãn không có ngoại lệ, đây cũng là trọng điểm tuyên truyền của Hạnh Phúc. Sau khi hay tin công ty Chân Tâm kêu gọi đấu thầu công khai dự án Hạnh phúc, mấy công ty quảng cáo lớn đều tranh thủ nắm lấy cơ hội, muốn thử được một lần hợp tác với Chân Tâm. Trong khi đó, Chu Tư Viễn đã tập hợp một nhóm cực mạnh của Thịnh Thế nghĩ ra bản kế hoạch phát triển cho Hạnh Phúc. Mấy màn hoạt náo khiến Dĩ Chân tương đối hài lòng, có điều phần cuối của bản kế hoạch viết có một hoạt động bí ẩn sẽ được diễn ra vào ngày xuất bản đầu tiên của Hạnh Phúc, nhất định sẽ làm cho lượng tiêu thụ của Hạnh Phúc tăng gấp bội. Kế hoạch đến đây là hết, Dĩ Chân đang cân nhắc tính xác thực của hoạt động bí ẩn này. Nói cho cùng, đối với người đàn ông Chu Tư Viễn này, anh vẫn còn tồn tại sự cảnh giác, hắn quá giảo hoạt, ở trong lòng anh, hắn là một kẻ nham hiểm. Tuy rằng Dĩ Chân chắc chắc Chu Tư Viễn sẽ không lừa dối hại mình lần nữa, nhưng đối với ‘kế hoạch thông minh’ của hắn, anh vẫn giống như chim sợ cành cong, không thể không phòng. Hoạt động bí ẩn, rốt cuộc là gì?

Năm năm trước, sau khi Chu Tư Viễn hổ thẹn rời đi, Dĩ Chân chưa từng gặp lại hắn. Thành phố này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, hai người ở trong biển người mênh mông, nếu không phải ý trời khó tránh hoặc cố gắng tìm kiếm thì khả năng gặp nhau đúng là không cao. Trong khi Dĩ Chân vô cùng kín tiếng thì tin tức về Chu Tư Viễn lại thường xuyên phủ đầy mặt báo. Mấy năm nay, Thịnh Thế dốc lòng xây dựng đất nước, có vẻ như Chu Tư Viễn đang dồn hết sức lực tập trung phát triển doanh nghiệp. Uy danh của Thịnh Thế đã lấn át lúc trước, hoàn toàn xứng đáng trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh. Trên phương diện làm ăn, Lâm Dĩ Chân vẫn rất nể phục chiến lược của Chu Tư Viễn. Năm xưa khi hắn giành được Thịnh Thế cũng không dùng cách gì quá cao siêu, nhưng kết quả lại làm cho người khác kinh ngạc. Lần này, sau khi tin tức gọi thầu Hạnh Phúc được công bố, Thịnh Thế là bên đầu tiên gửi tới bản kế hoạch sơ thảo, mà cho tới bây giờ, đây cũng là bản kế hoạch khiến cho Lâm Dĩ Chân và các vị giám đốc hài lòng nhất.

“Buổi đấu thầu công khai cuối tuần này anh ta có đến không?” Năm năm không gặp, Chu Tư Viễn giống như một vết thương không bao giờ lành trong lòng Lâm Dĩ Chân. Không dám chạm vào, cho dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng nhất cũng sẽ mang đến cảm giác ray rứt đau đớn. Đó là một nỗi thống khổ phức tạp, trong lòng oán hận sự tàn nhẫn lúc đó của hắn, căm phẫn tất thảy sự lừa dối của hắn, nhưng ở bên trong ấy, vẫn có một trái tim thương hắn sâu đậm day dứt khôn nguôi. Không phải không cô đơn, cũng không phải là không nhung nhớ, chỉ là… mệt mỏi rồi.

Thời gian thật sự có thể xoa dịu tất cả sao? Có lẽ nó chỉ làm cho bản thân sẽ không chìm trong tưởng niệm từng giây từng phút nữa, có lẽ nó chỉ giúp cho bản thân có thể tự do hô hấp ở trong thế giới không có hắn. Chỉ cần như vậy thôi, còn cầu mong điều gì nữa?

Ngày đấu thầu công khai Hạnh Phúc, Dĩ Chân tổ chức buổi lễ rất long trọng. Anh đứng trên bục chủ tịch đĩnh đạc phát biểu, dáng vẻ xuất chúng, trong sự lễ độ toát ra một tia điềm tĩnh vững vàng, không còn là thiếu niên ngây ngô như lúc trước nữa.

Dĩ Chân, tuy rằng đã lâu không gặp em, nhưng cứ hễ nhìn thấy em là trái tim của anh vẫn sẽ đau đến nghẹt thở. Chu Tư Viễn cố ý đứng ở trong góc, dùng ánh mắt tán dương đánh giá Dĩ Chân. Lâm Dĩ Chân, em thật tuyệt, em là người đàn ông của anh, vì vậy anh cảm thấy rất tự hào. Không khuất phục giống như anh, không cam chịu giống như anh, em kiên trì cứng cỏi hơn anh, cũng dũng cảm hơn anh nữa. Em có thể dũng cảm yêu, cũng có thể dũng cảm buông tay. Em biết không, anh cảm thấy xấu hổ hối hận vì hành vi của mình… Anh không biết mình có thể làm được gì cho em, anh chỉ biết liều mạng nỗ lực, để cho em thấy thành công của anh, để cho em nhìn thấy anh… Cũng là vì như vậy có thể cho em nhiều cơ hội… nhìn thấy anh hơn…

“Vâng, sau đây, chúng tôi xin mời chủ tịch Lâm công bố đơn vị trúng thầu lần này của chúng ta!”

Người ở dưới khán đài đều hồi hộp nhìn theo bàn tay Lâm Dĩ Chân, trong tay anh chính là phong thư chứa bản kế hoạch trị giá cả trăm vạn.

Dĩ Chân thong dong rút bản kế hoạch ra, nói: “Đơn vị trúng thầu lần này là, công ty quảng cáo Thịnh Thế!”

Bên dưới xôn xao một trận, sau đó một tràng pháo tay vang lên, Lâm Dĩ Chân hướng tầm mắt xuống dưới, Chu Tư Viễn bước ra từ trong góc phòng đi lên khán đài. Đám người an tĩnh trở lại, Chu Tư Viễn và Lâm Dĩ Chân đứng cạnh nhau giống như một đôi bích nhân, lúc này, chỉ có tiếng tách tách của đèn flash vang lên liên tục.

Dĩ Chân trao giấy trúng thầu cho Chu Tư Viễn, Chu Tư Viễn sau khi tiếp nhận thì lại vươn tay ra: “Sếp Lâm, hợp tác vui vẻ!”

Dĩ Chân lễ độ bắt tay Chu Tư Viễn: “Hợp tác vui vẻ!”

Tay của A Viễn vẫn mềm như vậy, Dĩ Chân luôn khó có thể tưởng tượng được A Viễn với đôi tay mềm mại này đã từng vất vả khổ cực suốt mấy năm, anh cũng khó mà ngờ rằng một đôi tay như vậy đã từng mang đến cho anh muôn vàn đau khổ. Đây rõ ràng là một đôi tay nên được người khác ôm ấp nâng niu…

Trong khoảnh khắc bàn tay hai người chạm vào nhau, Chu Tư Viễn gần như muốn kéo Dĩ Chân vào lòng, quá thương nhớ người trước mắt này rồi. Hắn vui mừng vì cuối cùng cũng giành được dự án này, dù có bất chấp liều mạng đến thổ huyết, vì cái nắm tay mềm mại này, cũng đáng giá.

Suốt buổi tiệc rượu sau đó, Dĩ Chân cảm nhận được ánh mắt chăm chú như lửa đốt của Chu Tư Viễn cứ dính chặt trên người mình, lại là cảm giác này, nóng bỏng, dịu dàng, chẳng thể dứt ra được. Do dự chốc lát, Dĩ Chân quyết định đối diện với ánh nhìn kia.

“Sếp Chu, toàn bộ hệ liệt Hạnh Phúc lần này phải nhờ cậy anh rồi.” Giọng nói của Dĩ Chân rất chuẩn mực.

“Sếp Lâm, cậu cứ giao Hạnh Phúc cho tôi, tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.” Thái độ của Chu Tư Viễn lại có chút vô lại.

Nghe hắn nói một câu hai ý đòi chính tiện nghi mình, Dĩ Chân nhíu mày: “Cái tôi cần là ý tưởng tốt, chỉ nói suông thì không có tác dụng gì.”

“Ồ, vậy sếp Lâm có muốn nghe tôi kể cặn kẽ ý tưởng của tôi không? Ở đây nhiều người quá không tiện nói chuyện, liệu sếp Lâm có thể bớt chút thời gian…” Gương mặt Chu Tư Viễn hơi đỏ lên, hắn nhớ lại chính mình từng nói là không có mặt mũi nào tới quấy rầy cuộc sống của Dĩ Chân nữa, nhưng khi nhìn thấy Dĩ Chân thì lại không kiềm được tới làm phiền anh.

Dĩ Chân mím môi: “Được.”

Dĩ Chân đồng ý rồi. Hạnh phúc đến nhanh như vậy, có chút ngoài dự kiến của Chu Tư Viễn.

“Dĩ Chân, vậy mình đi đâu?”

“Đến… nhà hàng gia đình đó đi.”

“Đã lâu không đến, không biết nhà hàng đó còn mở không nữa.”

“Còn… thỉnh thoảng tôi lại đến đó một lần…” Thấy mình lỡ miệng, Lâm Dĩ Chân vội che giấu, “Tôi rất thích hương vị đồ ăn ở đó.”

Trái tim Chu Tư Viễn có chút ngọt ngào, hắn vờ không biết nói: “Đúng vậy, anh cũng rất thích hương vị của nhà hàng gia đình đó.”

Trên bàn ăn yên tĩnh, Dĩ Chân và A Viễn gọi canh khổ qua sườn heo và cá kho tàu, lại gọi thêm chút dưa cải. Hai người đàn ông ba mươi tuổi nhìn món ăn trên bàn, cảm xúc dường như lại quay về những ngày trước.
Chú thích:

1. Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông độc thân bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, cụm từ này xuất phát từ bộ phim Vương lão ngũ (1937) của đạo diễn Thái Sở Sinh. Kim cương vương lão ngũ có năm tiêu chí: đẹp, giàu, IQ cao, EQ đỉnh, khiêm tốn.

2. Nhi lập: qua ba mươi tuổi (tuổi lập thân lập nghiệp), lấy từ lời dạy của Khổng Tử “…Tam thập nhi lập, tứ thập bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play